Người dịch: Whistle
"Cung đảo chủ."
Dưới điện, có mấy người đang khom lưng mở miệng:
"Mấy ngày nay, ở trên đảo thịnh truyền tin tức Cửu Giang minh đã từ bỏ Đằng Tiên đảo, làm cho lòng người bàng hoàng, không biết tin này là thật hay giả?"
Người hỏi có khuôn mặt trắng và không có râu, tướng mạo uy nghiêm, dù cho khi đối mặt với Cung Ngữ Nhu, người này cũng mang theo một cỗ khí thế hùng hổ dọa người.
Người này đã sống trên đảo này mấy trăm năm rồi, tư lịch còn già hơn cả Cơ Trường Không, lại còn là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, cho nên ông ta có tư cách nói như vậy.
"Giả đạo hữu không cần phải lo, Cửu Giang minh sẽ không bỏ rơi Đằng Tiên đảo." Cung Ngữ Nhu ngồi ngay ngắn trên thượng vị, vẻ mặt không thay đổi, chỉ lạnh nhạt mở miệng nói:
"Những tin đồn này là do người của Thánh tông cố ý tản ra để làm loạn nhân tâm, không cần phải quan tâm."
"Thật sao?" Giả Dục ngẩng đầu, tiếng nói lãnh túc:
"Nhưng theo như tin tức mà ta biết được, có không ít thế lực đã lặng lẽ rời đi, tại sao lại không thấy đảo chủ xuất thủ ngăn cản?"
"Người có chí riêng, muốn cản cũng không cản được." Cung Ngữ Nhu chậm rãi nói:
"Ngược lại là Giả đạo hữu, hình như đạo hữu không hề tin tưởng vào Cửu Giang minh, nếu đã vậy thì tại sao đạo hữu lại ở trên Đằng Tiên đảo này lâu đến vậy?"
Trong giọng nói mơ hồ mang theo ý mỉa mai.
Cung Ngữ Nhu không phải người ngu, nàng biết rõ có ít người trên đảo đang đặt cược hai bên.
Giả gia chính là một trong số đó.
Giả Dục trầm mặc, lập tức chậm rãi mở miệng:
"Vào hơn trăm năm trước thì Giả mỗ đã đến nơi này, nửa đời người đều cắm rễ trên Đằng Tiên đảo, tình cảm thâm hậu, há lại có thể nói đi liền đi?"
Nói xong, ông ta chắp tay thi lễ:
"Chỉ cần đảo chủ nói một câu, Giả mỗ, Giả gia sẽ cùng tồn vong với Đằng Tiên đảo!"
"Đạo hữu nói quá lời." Cung Ngữ Nhu nghiêm mặt nói:
"Giả đạo hữu cứ việc yên tâm, vài ngày nữa sẽ có viện binh của Cửu Giang minh đến đây, Thánh tông vội vàng tới đây, hậu phương không có chút căn cơ nào, chắc chắn sẽ không cầm cự được bao lâu."
"Như vậy là tốt nhất." Giả Dục nhẹ nhàng thở ra, gật đầu xác nhận:
"Nếu đã như thế, chúng tôi xin cáo lui."
"Đi thong thả!"
Cung Ngữ Nhu nâng chén ra hiệu.
Ngoài cửa, Giả Dục biến sắc, quay đầu nhìn đại điện, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
"Giả huynh, huynh thấy thế nào?" Một người ở bên cạnh mở miệng.
"Miệng cọp gan thỏ." Trên mặt Giả Dục lộ vẻ khinh thường:
"Trên đảo lòng người bàng hoàng, nhưng đảo chủ lại bất vi sở động, còn lặng lẽ thu liễm thế lực, sợ là Cửu Giang minh đã không còn đáng tin cậy nữa."
"Ngô. . ."
Mấy người im lặng, sắc mặt không biến hóa liên hồi.
Lần này bọn họ đến đây là muốn dò xét ngọn nguồn, mặc dù những lời mà Cung Ngữ Nhu nói không lộ ra chút tin tức nào, nhưng cũng không thể tạo ra chút lòng tin nào cho những người này.
Nếu như vậy. . .
"Mấy ngày nay Hà mỗ có việc nên đi ra ngoài, có lẽ sẽ phải mất khoảng thời gian mới có thể trở về." Một người bỗng nhiên nói:
"Không biết chư vị có tính toán gì không?"
"Ta còn có việc, đi trước một bước!"
"Việc kinh doanh của Vân Thủy tông đều ở phía sau, cho dù có bỏ qua nơi này thì cũng không bị tổn thất gì, chỉ tiếc cho mấy chục năm khổ công."
Có người lắc đầu thở dài, chắp tay với người khác, nói:
"Chư vị, sau này còn gặp lại!"
Không bao lâu sau.
Đám người này đã đi hết bảy tám phần.
Giả Dục nhìn lại sau lưng một lần cuối cùng, lạnh lùng hừ một cái, khống chế độn quang ung dung bay lên.
Trong điện.
Tôn Chính từ trong trắc điện bước ra, nhíu mày nhìn về phía bóng người đi xa.
"Cung tiên tử, xem ra chuyện này không giấu được bao lâu nữa, hiện giờ thì trận pháp trên đảo còn có thể miễn cưỡng cầm cự, nhưng nếu như gặp phải cường địch. . ."
Người này lắc đầu, mặc dù không nói hết, nhưng ý trong lời nói đã rất rõ ràng.
Tình hình hiện giờ của Đằng Tiên đảo thật sự rất tệ.
"Không sao cả!" Cung Ngữ Nhu than nhẹ một tiếng:
"Nên đi, đều sẽ đi, Tôn huynh cũng chuẩn bị một chút, nói cho người bên cạnh trực tiếp chạy tới Truyền Tống trận ở hậu sơn rời khỏi này đi."
"Tuyển người mới là chuyện quan trọng nhất!"
"Đi Truyền Tống trận?" Tôn Chính nhướng mày:
"Tiêu hao sẽ không nhỏ."
Truyền Tống trận chỉ có thể truyền tống mười mấy người một lần, nhưng tiêu hao rất nhiều Linh thạch, với số tích lũy trên đảo thì nhiều nhất chỉ có thể truyền tống ba lần.
"Việc đã đến nước này rồi, tiêu hao một chút Linh thạch này thì tính là gì?" Cung Ngữ Nhu lắc đầu:
"Cho dù chúng ta không dùng thì sau này cũng chỉ có lợi cho Thánh tông, vả lại, đường thủy cũng không an toàn, đặc biệt là ở vào hoàn cảnh như hiện giờ."
Nói xong, nàng liền ngẩng đầu liếc ra bên ngoài một cái.
Tôn Chính nhướng mày, lập tức lấy lại tinh thần, trong mắt hiện ra sát cơ: "Ý của ngươi là, bọn hắn sẽ. . . Nội ứng ngoại hợp?"
"Có lẽ." Cung Ngữ Nhu mở miệng:
"Tan đàn xẻ nghé, tường đổ mọi người đẩy, thế cục cũng đã rõ ràng hơn qua từng ngày, có ít người muốn đầu nhập vào tân chủ thì cũng nên lấy ra một vài thứ."
"Tiên tử." Tôn Chính nhíu mày:
"Còn có thể cầm cự được bao lâu nữa? Có vài người vẫn chưa trở về."
"Có thể cầm cự được bao lâu thì ta cũng không biết." Cung Ngữ Nhu lắc đầu, đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng:
"Bất quá, ta sẽ tận lực cầm cự, vẫn chưa có tin tức gì của Mạc đại sư sao?"
"Không có." Tôn Chính lắc đầu:
"Lúc trước có hai người từ Du Dực đảo quay về nói là gặp qua Mạc đại sư, nhưng tình huống cụ thể thì bọn hắn cũng không rõ."
"Du Dực đảo. . ." Cung Ngữ Nhu lộ vẻ trầm ngâm.
Du Dực đảo được xem như khu vực nằm trong Hỗn Loạn vực, bây giờ cũng đã bị mất quyền kiểm soát, người có thể vượt ngang qua thủy vực để trở về cũng không nhiều.
"Băng Yến nói thế nào?"
"Nàng cũng không có manh mối của Mạc đại sư." Tôn Chính than nhẹ, có phần bất đắc dĩ.
"Quên đi." Cung Ngữ Nhu phất tay:
"Kêu Băng Yến, Thải Văn và Phái Văn đi trước, ta đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nếu như vẫn không có tin tức,. . . vậy chỉ đành như vậy!"
"Cái này. . ." Tôn Chính há to miệng, bất đắc dĩ than nhẹ:
"Thôi được!"
Dứt lời, trên mặt Tôn Chính lại lộ ra vẻ buồn rầu.
Mười mấy người.
Đối với một Đằng Tiên đảo to lớn như vậy mà nói thì còn thiếu rất nhiều chỗ, ai đi ai ở lại, bỏ qua người nào, những chuyện này đều khiến cho y cảm thấy rất khó quyết định.
Một tháng sau.
Ở trên đảo đã có một ít người lặng lẽ biến mất, cũng có không ít người âm thầm rời đảo, thử đi đường thủy đột phá vòng vây.
Hai tháng sau.
Những vụ bạo loạn bắt đầu tràn lan, cho dù là Đạo binh bị pháp môn giam cầm cũng phải ồn ào.
Nửa năm sau.
Cung Ngữ Nhu ẩn mình trong hư không, nhìn thấy phòng ốc trong phủ đảo chủ sụp đổ liền bất đắc dĩ than nhẹ, nàng nhìn phương xa, thản nhiên nói:
"Sư huynh, sư tỷ, sư muội bất lực."
Sau đó nàng liền đáp xuống trận pháp ở bên dưới:
"Mở ra, sau khi truyền tống liền kích hoạt tự hủy."
"Vâng!"
"Ông. . ."
Linh quang sáng lên.
. . .
"Xoạt!"
Một mảnh thuỷ vực nào đó.
Một bóng người từ dưới đáy nước lao ra, toàn thân ướt sủng.
"Hơn nửa năm rồi!"
Mạc Cầu sờ ngực, gò má không khỏi co lại, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngày đó, vì đào tẩu mà hắn đã phải nhận một kiếm của La Cao Thịnh, dù cho có Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân nhưng vẫn bị trọng thương.
Hắn bèn tìm nhất nơi bí ẩn để nghỉ ngơi nửa năm, nhưng vẫn chưa thể lành lại.
May mà cũng không tính là vướng bận.
Mặc dù tu sĩ Đạo cơ và Kim Đan thọ nguyên lâu đời, nhưng một khi thụ thương, muốn phục hồi như cũ lại cực kỳ khó khăn, động một tí chính là một vài năm hoặc mấy chục năm.
Chẳng trách giữa Tông sư Kim Đan lại rất hiếm thấy cảnh liều mạng đến ngươi sống ta chết.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, chọn xong phương hướng, thân hình ẩn vào hư vô, lặng lẽ vô thanh vô tức bay về phía Đằng Tiên đảo.
Nửa tháng sau.
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh tượng trước mắt làm cho Mạc Cầu cảm thấy rất kinh ngạc.
Trận pháp trên đảo vẫn còn, nhưng người chủ trận lại không phải những người mà hắn từng quen biết, mà là một chút tu sĩ và Đạo binh phụng mệnh lưu thủ.
Mặc dù những người này có thể duy trì Trận pháp vận chuyển, trấn áp náo động, nhưng lại không mạnh lắm.
Về phần Cung Ngữ Nhu, Cơ Băng Yến, thậm chí là đám người Thải Văn, Phái Văn, Tôn Chính, đã sớm biến mất không thấy.
Phủ đảo chủ một mảnh hỗn độn.
Toàn bộ Đằng Tiên đảo đều đã tràn đầy hỗn loạn.
Tiếng la giết, tiếng gào thét nối liền không dứt.
Chỗ đập vào mắt đều là ánh lửa ngùn ngụt.
Những phòng ốc chỉnh tề ở hai bên đường đã hóa thành phế tích, các loại tạp vật bị người khác ném ra đầy đường.
Vị trí của hiệu thuốc Thanh Nang cũng không còn phòng ốc gì nữa, chỉ có một chút gạch vụn.
Trong Hàn Nghiệp thảo đường ở gần đó có một đám người đang điên cuồng tranh đoạt cái gì đó, nhưng vì trên đảo có Trận pháp áp chế, nên khó mà sử dụng Pháp lực, cho nên đám tu sĩ này liền cận thận vật lộn giống như võ giả vậy.
Mạc Cầu lắc đầu, bay thẳng đến tòa động phủ nằm dưới chân núi.
Nơi này hiển nhiên là ít người hơn rất nhiều.
Mạc Cầu đứng trước cửa động phủ, sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi, thạch môn vỡ vụn đã thể hiện chuyện xảy ra bên trong.
"Đát. . ."
Hắn bước vào động phủ, đập vào mắt là một đống hài cốt khôi lỗi.
Trong đó có một con dùng tàn khu của Doanh Dao luyện chế mà thành, thực lực không kém tu sĩ Đạo cơ, nhưng cũng đã bị hủy đi thất lẻ bát tán.
Những Linh tài có thể sử dụng được đã bị vơ vét không còn.
Thảo dược, cổ trùng, Linh đan, thậm chí là một chiếc Đan lô mà hắn bỏ ra rất nhiều tiền nhờ Cơ Trường Không mua về cũng biến mất không thấy gì nữa.
Cũng có không ít thi thể bị người vơ vét qua đang nằm trên mặt đất.
Xem tình hình thì lúc đó chắc là có không ít người đến động phủ của hắn tầm bảo, sau một phen chém giết, bên thắng lấy được tất cả.