Người dịch: Whistle
"A. . ." Hậu phương, một ông lão chậm rãi bước ra, cơ thể run run rẩy rẩy, nở một nụ cười khinh thường:
"Nếu như Quách gia ta cần phải dựa vào chuyện bán đi một vị nữ tử hư nhược để kéo dài tính mạng, vậy thì không bằng để nó diệt môn đi, miễn cho nó ở trên đời này chướng mắt."
"Ngược lại là đạo hữu."
Ông lão ngẩng đầu nở nụ cười, nói:
"Xem ra ngươi còn chưa nhận được tin tức."
"Tin tức gì?" Hà thúc nhíu mày.
"Tương lai của Quách gia ta thế nào thì không biết, nhưng Giả gia bọn hắn." Lão giả đưa tay chỉ về phía Giả Phược Sơn, nói:
"Thì đã xong rồi!"
"Có ý gì?"
"Giả Dục, chết rồi!"
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Giả Phược Sơn cười lạnh, trên mặt Hà thúc cũng lộ vẻ không tin.
"Ông ta nói không sai." Đột nhiên, trên không trung xuất hiện mấy luồng độn quang, trong những luồng độn quang này đều là những người có quan hệ thù địch với Giả gia:
"Ngay tại vừa rồi, Mạc đại sư đã xuất thủ chém giết Giả Dục và Giả Nam, Giả gia các ngươi. . ."
"Xong rồi!"
Sắc mặt Giả Phược Sơn cứng đờ, cơ bắp trên gò má co lại, quét mắt nhìn những cỗ sát cơ đang chậm rãi áp sát tới gần, gã ta đột nhiên xoay người bỏ chạy.
"Công tử." Ánh mắt Hà thúc chớp động, đột nhiên quay người nắm lấy gã ta:
"Đi theo ta!"
"Hà thúc." Trên mặt Giả Phược Sơn hiện ra vẻ kích động, đang muốn mở miệng đáp tạ thì lại đột nhiên phát hiện lực lượng của đối phương mạnh đến kinh người.
Đây không phải là muốn dẫn mình đào mệnh.
Mà là. . .
Muốn bắt mình lại!
"Ngươi. . ."
"Bành!"
Một cơn đau ập tới, hai mắt Giả Phược Sơn tối đen, trực tiếp ngất đi.
"Đuổi theo!"
Hậu phương, mấy luồng độn quang nhanh chóng lướt đến.
Giả gia là một trong hai đại thế gia trên Đằng Tiên đảo, trân bảo, Linh dược mà bọn hắn cất giữ sẽ không ít, nếu như có thể bắt lấy Giả Phược Sơn hỏi ra chỗ giấu bảo tàng.
Bất kỳ thế lực nào đều sẽ động tâm!
Một nhóm người tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, để lại nhóm người Quách gia với vẻ mặt mờ mịt, hai người vừa mới hồi phục tinh thần lại, thở ra một hơi.
"Thật sự không ngờ, Giả Dục là cao thủ đỉnh tiêm trên đảo này, vậy mà lại chết trong tay Mạc đại sư, không phải nói là Mạc đại sư bất thiện đấu pháp sao?"
Quách lão gia tử ung dung than nhẹ:
"Chuyện này dạy cho chúng ta một bài học, đó là vĩnh viễn đừng nên coi thường bất cứ kẻ nào, ai cũng không biết đối phương có lá bài tẩy gì."
. . .
Một tháng sau.
Chỗ sâu trong Hỗn Loạn vực.
Trong một đầm lầy nào đó tràn đầy chướng khí.
"Bành!"
Một con cua dài hơn ba trượng con bị Trọng Minh Hỏa Mãng lôi ra, nó há mồm phun ra liệt diễm.
Không bao lâu sau.
Con cua đã bị nướng đên đỏ chót, mùi thơm phiêu tán, làm cho người thèm nhỏ dãi.
"Thật là không ngờ." Mạc Cầu nhìn về phía Trọng Minh Hỏa Mãng với vẻ mặt cổ quái:
"Ngươi lại ăn đồ chín?"
"Đây là chuyện đương nhiên." Trọng Minh Hỏa Mãng trợn trắng mắt:
"Đây là bản sự mà tiểu yêu học được từ chủ nhân trước, chỉ tiếc, chủ thượng chỉ ăn Linh dược, phục quỳnh dịch, lại không ngừng vãng lai bôn ba, nhiều năm như vậy cũng chưa được ăn một bữa, thậm chí tiểu yêu còn không có cơ hội để thể hiện."
Tính tình như vậy, cũng khó trách có được tu vi này, chỉ tiếc là làm khổ bản thân mình.
"Ta cũng không ngại nếm thử." Mạc Cầu gật đầu, cong ngón búng ra, lấy một chút thịt cua để vào trong miệng, nhẹ nhàng gật đầu:
"Mùi vị không tệ, cũng ngon."
"Đó là đương nhiên." Trọng Minh Hỏa Mãng nói với giọng tự ngạo:
"Chủ nhân trước tự xưng là người tham ăn, trù nghệ của tiểu yêu đã được chân truyền của người, cũng vì vậy mà ngài mới luôn mang theo tiểu yên bên người."
"Ngươi luôn nhắc tới chủ nhân trước của mình làm cho ta có chút hiếu kỳ." Mạc Cầu cúi đầu nói:
"Không biết vị tiền bối này họ gì tên gì, xưng hô như thế nào, với thực lực của tiền bối thì chắc là năm đó cũng không phải hạng người vô danh, đúng không?"
"Cái này. . ." Trọng Minh Hỏa Mãng trì trệ, nói:
"Đây đã là chuyện của trăm ngàn năm trước, cho dù lúc trước có chút thanh danh thì hiện giờ chắc là cũng không có người nhớ kỹ nữa rồi."
Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó nó liền cuộn tròn cơ thể chui vào trong xác cua, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Mạc Cầu chớp mắt, không tiếp tục truy vấn, lấy ra vài cái Túi Trữ vật rồi bắt đầu sắp xếp lại những đồ vật trên người mình.
Những ngày qua, hắn đều hối hả ngược xuôi, còn giết không ít tu sĩ Thánh tông, phút cuối cùng còn từ trên người của hai vị tu sĩ Giả gia lấy được vài món.
Thu hoạch cũng tương đối khá.
Kiểm kê một hồi, hắn rốt cục cũng yên lòng.
Sau này, cho dù hắn không làm việc thì Linh thạch và dược liệu trong tay cũng đủ để hắn dưỡng thương, cũng tích lũy được thêm một số tu vi nhất định.
Tiếp đó Mạc Cầu liền lấy ra một chút trận kỳ, vung tay lên, đánh ra xung quanh.
Sau khi khởi động trận pháp, hắn liền lấy ra một bình đan dược, từ trong bình đổ ra một viên rồi bỏ vào trong miệng.
Đan dược vào bụng liền hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn tràn vào tứ chi bách hài, trong lúc đang chữa trị vết thương trên người thì tu vi của hắn cũng từ từ tăng lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong bất tri bất giác.
Hoa nở hoa tàn, nhật nguyệt tinh dời, hơn mười năm đã qua.
Những năm này, Mạc Cầu chưa từng di chuyển, đầm lầy ở dưới người đã hóa thành một vũng bùn kiên cố, một vài dây leo tràn đầy gai góc đã sinh sôi trên đó.
Bởi vì có trận pháp nên chướng khí ở chung quanh càng lúc càng nồng nặc, sớm đã đưa tay không thấy được năm ngón, ngư thú vào trong này liền sẽ bị độc chướng ăn mòn thành một vũng nước đặc chỉ trong chớp mắt.
"Hô. . ."
Mạc Cầu thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt ra.
Gió nhẹ lướt qua, hai sợi tóc trắng bay bay ở trước mặt, một đôi mắt tịch mịch, thâm thúy giống như bầu trời đêm mênh mông, sâu không thấy đáy.
"Chủ thượng." Lúc này, Trọng Minh Hỏa Mãng đang cuộn mình ở cách đó không xa cũng mở mắt ra nhìn sang, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp, theo thói quen mở miệng nịnh nọt:
"Chúc mừng chủ thượng công đức viên mãn, Kim Đan có hi vọng."
Hiện giờ, khí tức trên người Mạc Cầu đã là Đạo cơ đại thành, Pháp lực ngưng nhiên, Thần hồn siêu thoát, Nhục thân đã vô hạ thông thấu.
Chỉ đợi tiến thêm một bước liền có thể được chứng Kim Đan.
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu, trên người tỏa ra một lực hút nhẹ.
"Chủ thượng." Trọng Minh Hỏa Mãng thân bất do kỷ bay tới, sắc mặt không khỏi đại biến:
"Người muốn làm gì?"
"Nếu như người muốn bế quan đột phá thì tiểu yêu có thể hộ pháp cho người, làm cho người an tâm tu hành, đừng. . , đừng. . ."
"Đừng có đại hống đại khiếu." Mạc Cầu nhíu mày, gõ lên trán của nó một cái:
"Ta không phải muốn giết ngươi, yên tâm, bất luận có thành hay không, nhiều nhất là tầm mười năm, ngươi cứ xem như mình nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, mười năm đối với ngươi cũng không tính là dài."
Nói xong, không đợi nó trả lời, pháp quyết trên tay liền biến hóa, từng sợi xiềng xích mảnh như tơ nhện lập tức quấn Trọng Minh Hỏa Mãng lại, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ cơ thể của nó.
"Cấm!"
Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, xiềng xích đột nhiên co rụt lại.
Thân thể Trọng Minh Hỏa Mãng xiết chặt, ngã ầm xuống đất, giống như là một bức tượng điêu khắc một con trường xà màu vàng có vô số tế văn màu đen.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, lại từ trên người lấy ra một cái hộp ngọc, khẽ vẫy tay liền ném nó vào trong hộp.
Dường như làm vậy vẫn chưa yên tâm.
Hắn lại bấm tay vẽ lên không trung ba loại Linh phù huyền diệu xếp chồng lên nhau, sau đó đánh lên trên hộp ngọc, cuối cùng là móc ra cái túi màu đen rồi bỏ hộp ngọc vào.
Mạc Cầu ước lượng cái túi một chút, lộ ra một nụ cười hài lòng, hắn nhấc tay lên, trực tiếp ném ra ngoài mười dặm.
"Phù phù!"
Cái túi phong ấn Trọng Minh Hỏa Mãng liền chìm vào đáy nước.
Con yêu thú này lai lịch cổ quái, Công pháp cũng có chút kì lạ, vào thời điểm đột phá then chốt, Mạc Cầu sẽ không giữ nó ở bên cạnh.
Để đề phòng vạn nhất, vẫn là phong ấn cho thỏa đáng.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, từ trên thân móc ra vài bình đan dược.
Thiên Kê Đan!
Quy Khiếu Thần Đan!
Nguyệt Ảnh Kỳ Đan!
Ba loại Linh đan này đều là dùng đan phương của Ngũ Độc thượng nhân luyện chế.
Linh đan có thể dùng để Kết Đan thì Mạc Cầu cũng biết không ít, có thể kết hợp lại, còn có mấy loại Linh đan có dược hiệu tốt hơn cả ba loại này.
Nhưng khi phục dụng ba loại Linh đan này cùng một lúc thì dược hiệu sẽ tăng lên gấp bội.
Điểm này thì những loại Linh đan khác không làm được.
Mạc Cầu trầm ngâm một lát, khẽ vung tay lên, ba viên đan dược từ trong bình thuốc bay ra, trôi nổi ở trước mặt hắn.
"Tê. . ."
Hắn há miệng hút nhẹ, đan dược lập tức chui vào bụng.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Hai mắt Mạc Cầu đỏ lên, da thịt toàn thân chợt hiện vẻ khô nóng, một làn khói trắng vì nhiệt độ cao mà bốc lên xuất hiện ở ngoài thân.
Bị đan dược kích thích, khí huyết, cơ bắp, ngũ tạng, cốt tủy của hắn bắt đầu nhanh chóng rung động.
Đồng thời.
Thần hồn ý niệm cũng như sôi trào như nước, không ngừng cuồn cuộn.
Pháp lực trong cơ thể cũng đang di chuyển với tốc độ nhanh hơn lúc ban đầu.
Tinh khí thần bắt đầu tăng tốc chuẩn bị cho việc Kết Đan.
Khó trách. . .
Khó trách Kết Đan hung hiểm như vậy.
Loại tình huống này, nếu như Kết Đan không thành, chắc chắn sẽ hao tổn rất nhiều tinh khí thần, mấy chục năm sau sợ là cũng còn đang trong quá trình tu dưỡng.
Mạc Cầu cũng đã có đoán trước về chuyện này, nên mặt không đổi sắc, từ trên người lấy ra một loại Linh vật có hình dạng như san hô.
Trầm Hương Tủy vạn năm!
Vật này vừa ra, một mùi hương kỳ dị tùy theo phiêu tán.
Mạc Cầu bỗng cảm thấy tâm thần ngưng tụ, ý niệm xao động vẫn đang không ngừng phun trào, nhưng lại không có tạp niệm, toàn bộ đều nắm trong lòng bàn tay.
Pháp lực, Thần niệm, Nhục thân vốn được chia tách ra, nhưng lúc này, ở giữa ba thứ này lại dường như xuất hiện nhiều một cây cầu nối, để cho bọn chúng tương thông với nhau.
Niệm động, lực lượng toàn thân nối thành một khối, không phân ngươi ta.
Một loại cân bằng huyền diệu nổi lên trong lòng.