Người dịch: Whistle
Tạ Bảo có tính tình hoạt bát thích động, cũng rất quen thuộc hoàn cảnh trên tiên đảo, y nói:
"Tiền bối, trên tiên đảo có tổng cộng bốn khu vực bán Linh tài và đan dược, nhưng khu tốt nhất trong bốn khu này lại không cho những người như chúng ta vào."
"Ba khu còn lại chỉ toàn bán dược liệu đê giai, phàm nhân Tiên Thiên và tu sĩ Luyện khí thường đi, ngẫu nhiên cũng sẽ có tiền bối Đạo cơ ẩn hiện."
"Còn có một nơi tên là Lang Gia nhai, những đồ trong này tương đối đắt đỏ, có nhiều tu sĩ Đạo cơ."
"Ngoài ra chính là Giáp Tử Tiên Phường, đây là khu vực phồn hoa nhất, cái gì cũng có, vãn bối chỉ từng vào đó một lần vào năm ngoái, lần đó vãn bối đi cùng với sư phụ."
Nói xong, trên mặt y lộ ra vẻ hâm mộ, dường như vẫn còn lưu luyến với những thứ mà y được chứng kiến.
"Đi Giáp Tử Tiên Phường trước." Mạc Cầu gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi:
"Nơi không cho chúng ta vào lại là chỗ nào?"
"Là bí thị, nghe nói chỉ có những người tu hành nhận được lời mời mới có thể đi vào, tiền bối, chuyện này bọn vãn bối thực sự không giúp được gì." Tạ Oánh mở miệng.
"Ừm." Mạc Cầu hiểu rõ, bỗng nhiên nhíu mày, độn quang dừng lại, nhìn sang bên cạnh.
Nơi đó có năm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ đang điều khiển diều khiển, vẻ mặt tức giận, xem ra, kẻ đến không thiện.
"Tạ Oánh, Tạ Bảo!" Một người trong đó ở phía xa rống to:
"Các ngươi dừng lại!"
"Là người của Vạn Đao Ô." Hai người Tạ Oánh, Tạ Bảo nghe tiếng bèn nghiêng đầu nhìn sang, sắc mặt không khỏi thay đổi, thân thể đột nhiên cuộn tròn, trên tay nắm pháp quyết.
Loại pháp quyết quen thuộc này làm cho Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, lại có chút nghi hoặc.
Tạ Bảo rống to: "Họ Chu, các ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Chu Đề Án dáng người khôi ngô, tu vi Luyện khí tầng tám, tức giận trừng mắt nhìn sang:
"Nơi này là địa bàn của bọn ta, ta cũng muốn hỏi tỷ đệ các ngươi một chút, đoạt mối làm ăn đoạt tới đầu của bọn ta sao?"
"Ta xem các ngươi đang muốn chết!"
Nói xong liền giương trường đao trong tay lên.
Bất quá khi nhìn thấy Mạc Cầu thì đôi mắt của gã ta đột nhiên rụt lại, cũng không trực tiếp động thủ.
Dù sao vị này 'tiền bối' hẳn là tu sĩ Đạo cơ, bọn hắn còn không dám phách lối.
"Cái gì là địa bàn của các ngươi?" Tạ Oánh giận dữ mắng:
"Nơi này nằm bên ngoài tiên đảo, ai đáp ứng phân nơi này cho các ngươi, người của Vạn Đao Ô các ngươi đều bá đạo như vậy sao?"
"Tiểu nương bì, ngươi muốn chết!" Chu Đề Án giận dữ, run tay liền muốn động thủ.
"Đủ rồi!" Mạc Cầu bỗng nhiên mở miệng, cau mày nói:
"Ta mặc kệ tại nơi này thuộc về ai, hai người bọn họ đã thu linh thạch của ta thì chính là người làm việc cho ta, trong khoảng thời gian này, ta không hi vọng bị quấy rầy."
"Tiền bối." Chu Đề Án sững sờ, vẻ mặt ngượng ngùng:
"Thế nhưng là. . ."
"Thế nhưng nơi này đúng là địa bàn của bọn ta." Một giọng nói ung dung vang lên, mặt nước nơi xa gợn sóng chập trùng, một vị nam tử vác đao dậm chân bước đến:
"Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, các thế lực và phe phái trên tiên đảo đã ước định rồi, hôm nay nếu như bọn ta nhường nhịn, chẳng lẽ không phải là thể hiện rằng người của Vạn Đao Ô dễ bắt nạt sao?"
Người tới chắp tay về phía Mạc Cầu:
"Đạo hữu, việc này không có quan hệ gì với ngươi, tại hạ chỉ đang nói đạo lý."
"Yên tâm, sau khi đuổi hai tên hậu bối này đi, người của Vạn Đao Ô bọn ta cũng có thể tiếp nhận chuyện của đạo hữu, hơn nữa còn làm cho đạo hữu hài lòng."
"Đánh rắm!" Tạ Oánh cả giận nói:
"Ước định gì, là các ngươi cưỡng ép chiếm cứ nơi này, độc chiếm chuyện làm ăn ở nơi này, không cho người khác nhúng tay vào."
"Nếu như ai cũng như vậy, vậy thì tông môn ở trên Bắc Xuyên tiên đảo có còn việc làm hay không?"
"Ồn ào!" Người tới sắc mặt trầm xuống:
"Tiểu bối vô lễ, nên đánh!"
Dứt lời, vung tay lên, một chưởng kình vô hình đánh về phía gương mặt của Tạ Oánh.
Mặc dù lực lượng này không lớn, nhưng đánh vào trên mặt của một vị tu sĩ Luyện khí tầng sáu thì sợ là phải cần mấy tháng mới có thể biến mất.
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, lại không ra tay ngăn cản.
"Ba!"
Một mảnh lá xanh đột nhiên xuất hiện đánh nát chưởng kình.
Một bóng hình màu xanh tung bay ở phía sau, một vị nữ tử dung nhan không tầm thường nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn về phía tu sĩ Đạo cơ của Vạn Đao Ô nói:
"Vạn huynh, làm gì mà nóng thế, vậy mà lại hạ thủ với hai đứa trẻ, làm vậy chẳng khác nào tự đánh mất phong độ của mình?"
"Tiết Lục Y." Khi tu sĩ họ Vạn nhìn thấy nữ tử này, hai mắt lập tức co rụt lại, vẻ mặt kiêng kị:
"Thế nào, hôm nay ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?"
"Vốn là không thể trách được hai đứa trẻ này." Tiết Lục Y lắc đầu:
"Xung quanh tiên đảo người đến người đi, ta nhớ là Vạn Đao Ô của các ngươi cũng chỉ mới tới đây được vài chục năm mà thôi, làm sao lại chiếm được nơi đây?"
Nàng nở mộtt nụ cười xinh đẹp, nói:
"Làm ăn mà, tùy vào bản lĩnh thôi, bản lãnh này chính là năng lực mời chào khách hàng, nhưng nếu như Vạn huynh muốn xem thực lực của bản thân cũng là một loại bản lĩnh."
"Vậy thì Lục Y chỉ đành phụng bồi!"
Cảnh tượng trước mặt này làm cho Mạc Cầu mở rộng tầm mắt.
Bắc Xuyên đảo vực không hổ là khu vực phồn hoa nhất Bắc giang, tấc đất tấc vàng, vì một con đường mà cũng có thể làm cho hai phương thế lực tranh phong.
"Ngươi. . ." So với thái độ của Tiết Lục Y thì khí thế của gã tu sĩ họ Vạn hiển nhiên là yếu hơn vài phần, gã cắn răng nói:
"Phái Thương Vũ các ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Phái Thương Vũ?
Mạc Cầu chấn động trong lòng, lại nhìn về phía đôi tỷ đệ Tạ Oánh, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Khó trách. . .
Khó trách lại quen thuộc như vậy!
Bất quá. . .
Tại sao ở đây lại có thể có Phái Thương Vũ?
Nghĩ nghĩ, thấy thế cục trong tràng càng ngày càng khẩn trương, hắn không khỏi lắc đầu, chậm rãi nói:
"Hai vị, làm sao đến mức này, chẳng qua chỉ là một cuộc làm ăn mà thôi, nếu tại hạ đã trả tiền đặt cọc rồi thì chuyện hôm nay cứ kết thúc như vậy đi, được không?"
Hắn khẽ vung tay lên, hiển lộ một chút khí tức trên người.
Quả nhiên.
Sắc mặt của hai vị tu sĩ Đạo cơ đều trở nên ngưng tụ, vẻ mặt lo nghĩ, gã tu sĩ họ Vạn lập tức nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Nếu đạo hữu đã nói như vậy, Vạn mỗ liền nể mặt đạo hữu một lần, sẽ không truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa, nhưng nếu như sau này mà còn như vậy. . ."
Gã lạnh giọng hừ một cái:
"Đi!"
Bắc Xuyên Tiên Đảo có diện tích rộng rãi, từ nam qua bắc xa chừng mấy ngàn dặm, đặt ở thế giới người phàm, nói là diện tích của vài quốc gia cũng không quá chút nào.
Mà Bắc Xuyên đảo vực không chỉ có mỗi Bắc Xuyên Tiên Đảo.
Còn có rất nhiều hòn đảo vây xung quanh Bắc Xuyên Tiên Đảo, trải rộng bốn phía, giống như một bàn cờ, số lượng hòn đảo khó mà tính toán.
Trên những hòn đảo này có vô số thế lực.
Phái Thương Vũ chính là một trong số đó.
"Tiên đảo có diện tích rất rộng lớn, được phân chia theo thiên can địa chi, trong vùng hạch tâm thì lấy thiên nguyên chi địa là nhất, cũng chính là khu vực thuộc về Cửu Giang minh, người ngoài không được mời thì không được vào trong."
"Những khu vực khác thì dùng chữ Giáp là nhất."
"Tài nguyên giao dịch được tính bằng hàng trăm ngàn Linh thạch Trung phẩm, có nhiều tu sĩ Đạo cơ vãng lai, có khi còn có thể nhìn thấy Kim Đan tiền bối."
Trên tiên đảo cấm phi độn, nhưng nếu như là những Pháp khí đã được đăng ký thì lại được phép, một con diều giương cánh dài chừng mấy trượng, trên đó vác theo một tòa nhà, bốn người Mạc Cầu đang ở bên trong.
Tỷ đệ Tạ gia đứng ở phía sau, thái độ kính cẩn, một đường không nói gì, Tiết Lục Y đã làm thay việc cần làm của bọn hắn, chủ động giải thích hoàn cảnh trên đảo:
"Mạc huynh chưa từng tới qua Bắc giang sao?"
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Cách đây ít năm, ta vẫn luôn tu hành ở Loan Hải giang."
"Loan Hải giang à!" Tiết Lục Y gật đầu:
"Chỗ này nằm gần Hỗn Loạn vực, những năm này lại có người của Thánh tông ẩn hiện, không quá an toàn, không giống như Bắc giang, nằm ở hậu phương của Cửu Giang minh, Mạc huynh tới đây xem như đến đúng nơi rồi."
"Ừm." Mạc Cầu liếc nhìn mấy người, nói:
"Đúng là như vậy."
Nếu như không tới đây thì hắn cũng không biết được Vương Kiều Tịch lại xây dựng Phái Thương Vũ ở Vân Mộng Xuyên này.
Từ Lăng Vân sơn mạch, đến Chân Tiên đạo, lại đến Vân Mộng Xuyên.
Vương Kiều Tịch bôn ba vạn dặm, trải qua hơn hai trăm năm, vậy mà vẫn chưa quên tông môn khi xưa, vẫn còn nhớ lời dặn của tiền nhân.
Mà Mạc Cầu.
Hắn cũng chẳng có tình cảm gì với Phái Thương Vũ.
Ngay cả lúc vào trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U truyền pháp lập tông cũng chỉ nhớ đến tên của một cái tông môn ở kiếp trước, không nghĩ tới Phái Thương Vũ.
Vả lại người của Thái Ất tông đối với hắn cũng không sai.
"Mạc đạo hữu." Tiết Lục Y nghĩ nghĩ bèn thử mở miệng hỏi:
"Không biết sau này đạo hữu có tính toán gì không?"
"Ta. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, nghĩ nghĩ bèn nói:
"Mạc mỗ tới đây là muốn mượn Cửu Giang minh để liên lạc với cố nhân, ngoài ra chính là chọn đất tiềm tu, trước mắt vẫn chưa có ý định gì khác."
"Như vậy à." Tiết Lục Y chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:
"Mạc huynh có chỗ không biết, tòa Bắc Xuyên Tiên Đảo này đã bị Cửu Giang minh và tứ đại thế gia nắm giữ, Linh địa trên này có giá trị không nhỏ, người ngoài muốn thiết lập động phủ ở chỗ này sẽ rất khó khăn."
"Nhất là những người không có chút căn cơ này như Mạc huynh thì sẽ không thể nào đạt được, mà nếu như không có Linh địa, Linh phủ để tu hành thì chắc chắn là sẽ rất bất tiện."