Từ khi Lôi gia vào hiệu thuốc thì Mạc Cầu đã không xen tay vào việc mua sắm ở nhà kho ngoài thành nữa.
Đối này Mạc Cầu thì đây cũng không tính là chuyện xấu.
Ngoài thành nguy hiểm thì không nói, hắn còn tiết kiệm được một khoảng thời gian để tu tập võ nghệ, lớn mạnh thực lực.
Chẳng qua công việc ở nội thành vẫn đang bị Tề sư huynh nắm trong tay, không cho Lôi gia đạt được.
Như vậy thì phải có người bận rộn.
"Bát giác mười cân, tiểu Hồi Hương năm cân, Bạch Chỉ bốn cân, Cam thảo. . ."
Trước cửa quán rượu Trương gia, Mạc Cầu đưa cho chưởng quỹ những gói dược liệu đã cân đo trọng lượng kỹ càng từ trước:
"Ngài đếm thử đi."
"Khỏi cần, đều là người quen, ta tin được." Chưởng quỹ lắc đầu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cất bước ra ngoài cửa:
"Uông tráng sĩ, tại sao hôm nay ngài tới sớm vậy?"
Đồng thời ông ta còn vẫy tay gọi tiểu nhị lại đây, dặn dò: "Nhanh đi lấy một chút rượu đến đây, thuận tiện cầm thêm 2 cân thịt bò kho tương nữa."
"Không cần." Uông lão nhị chắp hai tay sau lưng rồi ung dung mở miệng:
"Hôm nay ta tới là phụng mệnh thu lệ tiền của những cửa hàng ven đường, không phải tới đây ăn uống."
"Lệ tiền." Chưởng quỹ biến sắc:
"Không phải nửa tháng trước vừa thu sao ạ?"
"Ai nói với ngươi là mỗi tháng chỉ thu một lần vậy?" Uông lão nhị khinh thường, nói:
"Từ hôm nay trở đi, lệ tiền nửa tháng thu một lần, nhưng mà ông cứ yên tâm, lần này chỉ cần một nửa tiền của lần trước thôi."
"Nửa tháng thu 1 lần?" Chưởng quỹ choáng váng, trên mặt hiện vẻ đắng chát, chắp tay cầu khẩn nói:
"Cho dù là một nửa thì cũng không phải là số ít, Uông tráng sĩ có thể thủ hạ lưu tình một chút được không, những ngày này chuyện làm ăn của quán rượu thật sự là không tốt lắm."
Tháng trước, Hắc Hổ đường đã tăng lệ tiền lên rồi.
Bây giờ lại muốn thu thêm, việc buôn bán của ông ta có kiếm được tiền hay không thì không nói, bây giờ e là còn phải bù thêm một số tiền vào nữa.
Như vậy làm sao mà được?
Trong lòng biệt khuất đồng thời cũng có ngọn lửa giận dâng lên.
"Hả?" Sắc mặt Uông lão nhị trầm xuống.
"Ầm!"
Đúng vào lúc này, một tiếng vang truyền đến.
Trên đường, hai gã đại hán vạm vỡ hất bay một quầy hàng, con đẩy vợ chồng chủ quán ngã lăn ra đất, liên tục gầm thét:
"Không giao tiền, muốn bị đánh đúng không?"
"Phá cho ta!"
"Đập nát quầy hàng cho ta, ngươi không muốn làm thì có người khác nguyện ý làm!"
Đại hán vừa gào thét vừa quyền đấm cước đá, vợ chồng chủ quán thì đang quỳ xuống đất đau khổ cầu khẩn.
"Hảo hán tha mạng, thật sự là chúng tôi không thể nào lấy ra nhiều tiền như vậy nha!"
"Đừng đập, đừng đập nữa!"
"Ầm. . ."
So quyền đau chân đá của đối phương thì đôi vợ chồng đang nước mắt đầy mặt càng quan tâm hàng hoá hơn.
Nhưng mà, những tiếng vỡ liên tục vang lên làm cho bọn hắn ngày càng tuyệt vọng.
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Nơi xa, dường như có người đang tức giận gào thét, bất quá chỉ thoáng chốc liền biến thành những tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"Ai dám động thủ, giết!"
Giọng nói lạnh lẽo này làm xung quanh trở nên yên tĩnh.
Trong tửu lâu.
Sắc mặt chưởng quỹ trắng bệch, tiểu nhị ở bên cạnh thì càng là co rút thân thể, trốn vào nơi hẻo lánh.
"Uông . . Uông tráng sĩ." Cổ họng ông ta nhấp nhô, nở một nụ cười khó coi rồi nói:
"Ngài chờ một lát, ta lập tức đi lấy bạc."
"Ừm." Uông lão nhị nhàn nhạt gật đầu, tiện tay vung lên, rồi quay đầu nhìn về phía Mạc Cầu:
"Mạc đại phu, chúng ta đã có một khoảng thời gian không gặp nhau rồi."
"Đúng." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nói:
"Một khoảng thời gian không thấy, Uông huynh biến hóa không nhỏ, xem ra cuộc sống ở trong Hắc Hổ đường không sai."
"Ha ha. . ." Uông lão nhị cười to:
"Nhờ phúc của Mạc đại phu, nếu như lúc trước không nhờ ngươi diệu thủ chẩn trị, Uông mỗ sợ là không có được ngày hôm nay."
"Uông huynh khách khí." Mạc Cầu lạnh nhạt chắp tay.
"Nói đến, hình như thời gian gần đây trong Thanh Nang hiệu thuốc cũng không bình yên nha." Uông lão nhị tay sờ cằm, như có điều suy nghĩ:
"Không biết Mạc đại phu có ý định rời khỏi hiệu thuốc hay không, Hắc Hổ đường bọn ta đang cần những cao thủ y thuật giống như Mạc đại phu ngài."
"Uông huynh hảo ý tại hạ tâm lĩnh." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chẳng qua trước mắt tại hạ còn không có ý nghĩ này."
"Vậy thì thật là đáng tiếc!" Uông lão nhị thở dài, ánh mắt có chút thiểm động:
"Đúng rồi, ta nghe người ta nói, Mạc đại phu có thể luyện chế một loại đan dược cường tráng thân thể tên là Dưỡng Nguyên Đan?"
Mạc Cầu nhướng mày một cái.
Hai tháng trước, Tề sư huynh say rượu gây chuyện, từ chỗ của hắn đòi hai viên Dưỡng Nguyên đan đi bán.
Sau đó hai người liền bắt đầu hợp tác, Tề sư huynh cung cấp dược liệu, Mạc Cầu luyện chế, lợi nhuận chia đều.
Không ngờ là Uông lão nhị cũng biết việc này.
"Đúng vậy." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Nhưng mà Dưỡng Nguyên đan chỉ có tác dụng với người bình thường, Uông huynh thực lực cao cường, sợ là không cần đến."
"Vậy thì chưa chắc." Uông lão nhị híp hai mắt, lâm vào trầm tư.
Lúc này, chưởng quỹ đi tới với vẻ mặt đau lòng, đưa cái túi tiền trong tay cho Uông lão nhị rồi nói:
"Ngài đếm thử xem."
"Ừ." Uông lão nhị mở túi tiền ra, tiện tay vạch một cái rồi cũng chẳng thèm nhìn kỹ, nhẹ gật đầu nói:
"Cứ như vậy đi!"
"Cái này. . ." Chưởng quỹ cười một tiếng không lưu loát rồi mở miệng nói với Mạc Cầu:
"Mạc đại phu, tiền dược liệu có thể. . . Chậm một chút không?"
"Không sao." Mạc Cầu gật đầu:
"Hiệu thuốc từng có quy định, khách quen có thể ghi sổ một lần, vậy tại hạ xin cáo từ trước."
Nói hướng chắp tay với hai người này rồi cất bước ra khỏi quán rượu.
Trên đường phố, người của Hắc Hổ đường đang thu lệ tiền của những quầy hàng bên đường, chỉ cần có người không phục thì sẽ là quyền đấm cước đá mắng chửi.
Con phố dài này trở nên hỗn loạn tưng bừng!
Bây giờ đã không còn Tứ Phương phái nữa, thế lực trong nội thành đã là một nhà độc đại.
Càng quan trọng hơn là, lần trước đạo phỉ vào thành, các đại hào môn vốn có thể kiềm chế Hắc Hổ đường một chút này cũng đã tổn thất nặng nề.
Xử lý chuyện nhà mình đều không đủ lực thì lấy làm gì có rảnh mà quan tâm đến những chuyện khác.
Những người khác không biết chuyện này, nhưng Mạc Cầu lại nhất thanh nhị sở, đạo phỉ hôm đó là do Hắc Hổ đường thả vào thành.
Bạch gia, Liễu gia, Mễ gia. . .
Những hào môn dám chống lại Hắc Hổ đường đều đã bị tổn thất nặng nề.
Hơn nữa ngoài thành đang cực kỳ hỗn loạn, nha môn cần phải mượn lực lượng Hắc Hổ đường để chống lại, cho nên không thể nào chèn ép Hắc Hổ đường được, đối với những chuyện mà bọn hắn đang làm cũng đành mở một con mắt nhắm một con mắt.
Mạc Cầu liếc nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở xung quanh, ánh mắt trầm xuống, thân thể rụt lại, cúi đầu quay lại đường cũ.
Có lẽ mình nên đáp ứng Liễu Cẩn Tịch, đi theo đến Quận thành.
Chẳng qua là. . .
Thời tiết
Càng ngày càng lạnh
Bây giờ không phải là thời điểm tốt để đi xa.
Chờ một chút vậy!
. . .
Vừa mới trở lại nhà kho thì người đưa tới cho hắn một tờ giấy.
"Một người tên là Tuân Lục tới tìm ngài, nhưng chờ nửa ngày không thấy nên đã về rồi, chỉ để lại tờ giấy này rồi dặn ngài nhất định phải đến."
"Tuân Lục." Mạc Cầu nhận lấy tờ giấy rồi tiện tay mở ra.
Trên giấy là những hình vẽ kỳ quái, giống như là thời gian và phương hướng, phía dưới còn viết ba chữ xiêu vẹo 'Phải tới, gấp'.
Nếu như không phải là Mạc Cầu đã quen với Tuân Lục, đổi lại thành người khác thì e là sẽ xem không hiểu tờ giấy này.
Giờ Hợi mạt, Sau đường Kỳ Phúc, phải tới, gấp!
Đây chính là chuyện mà Tuân Lục muốn nói.
Giờ Hợi mạt chính là mười một giờ đêm, từ sau khi đạo phỉ vào thành thì trong thành bắt đầu thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm.
Hẹn gặp vào đêm hôm khuya khoắt như vậy là có chuyện gì?
Vả lại, khu vực ở sau đường Kỳ Phúc mười phần hoang vắng.
Mạc Cầu nhíu mày.
Hai ngày trước hắn đi Bạch phủ thăm tiểu Sở thì thấy hai người đang lén lút thì thầm cái gì đó, chẳng lẽ có liên quan đến tờ giấy này?
Mạc Cầu lắc đầu không nghĩ thêm nữa, cất bước trở về phòng.
Đêm.
Dược dịch trong thùng gỗ đang dần nguội lạnh, Mạc Cầu đứng dậy run ngươi loại bỏ những chất rắn giống như mỡ đông, sau đó liền rời khỏi thùng gỗ.
"Lốp bốp. . ."
Khớp xương hoạt động truyền đến những tiếng vang giống như tiếng đốt pháo liên tiếp.
Đoán Cốt!
Cho đến ngày nay, cuối cùng thì hắn đã chân chính bước vào giai đoạn Đoán Cốt.
Mà thực lực.
Mạc Cầu tin tưởng, trừ phi là cao thủ Luyện tạng, nếu không thì chẳng cần e ngại bố con thằng nào.