Người dịch: Whistle
"Cái này. . ." Tiết Lục Y sững sờ, chần chờ một chút, mới chậm rãi đưa tay nhận lấy đan bình, thì thào mở miệng:
"Đa tạ."
Đối với vị Mạc trưởng lão này, cảm giác của nàng có chút vi diệu.
Ngươi nói hắn không quan tâm môn phái, nhưng hắn lại lấy ra Trúc Cơ đan và loại đan dược này, đều cực kỳ quan trọng với tông môn, nhưng lại không đòi thù lao.
Muốn nói hắn quan tâm. . .
Người này cả ngày không thấy tăm hơi, ngay cả lần đấu pháp này cũng có thể khoan thai tới chậm, vẻ mặt tùy ý, thực sự là làm cho người ta khó mà tin phục.
Khi đối mặt với Mạc Cầu, Tiết Lục Y luôn cảm thấy người ở trước mặt này là một vị trưởng bối vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhìn qua rất không đáng tin cậy, nhưng mỗi lần lại đều có thể ỷ vào.
Nghĩ nghĩ, nàng từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài, đưa tới:
"Mạc huynh, ta biết huynh vẫn luôn tới phường thị tìm kiếm linh vật, nhưng có nhiều thứ là khó mà đặt ở bên ngoài, đây là lệnh bài của một nơi bí thị, nếu như huynh cảm thấy hứng thú thì có thể tới đó nhìn xem, có lẽ sẽ thấy được thứ mình cần."
"Nhưng mà cũng phải cần cẩn thận một chút, nơi này nằm ngoài rìa của Bắc Xuyên đảo vực, là một nơi không thuộc quyền quản lý của Cửu Giang minh và tứ đại gia, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm."
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, đưa tay tiếp nhận:
"Đa tạ."
Bây giờ hắn đang buồn rầu vì chuyện này, Bí thị lúc đầu thuộc về Cửu Giang minh, thế lực của Chu gia cũng chiếm không ít, nhưng hiện giờ tất nhiên là không thể đi được nữa.
Chu gia đã hãm hại hắn, há có thể từ bỏ ý đồ.
Nơi này tới thật là đúng lúc.
"Phó môn chủ!"
Đột nhiên, ở sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói mang theo vui vẻ cất lên:
"Chưởng môn đưa tin, ít ngày nữa sẽ trở về!"
"A!"
Tiết Lục Y sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ cuồng hỉ, không nhịn được vỗ tay:
"Hôm nay thực sự là song hỉ lâm môn!"
Những người khác cũng là cao hứng bừng bừng, các đệ tử đều nhảy cẫng hoan hô, có một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ tọa trấn, Phái Thương Vũ giống như có thêm định hải thần châm.
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, trên mặt cũng lộ ra một vòng ý cười.
Vương Kiều Tịch!
. . .
Sóng nước dập dờn, trời xanh vô ngần.
Một vệt độn quang xẹt qua không trung, đình trệ giữa không trung, hiện ra thân hình của Mạc Cầu.
Tay hắn cầm một tấm lệnh bài, nhìn xung quanh một vòng liền nhíu mày, lòng bàn tay lập tức xuất hiện linh quang rồi tràn vào trong lệnh bài.
"Ông. . ."
Linh quang lấp lóe, lệnh bài bay ra khỏi tay, lao về một nơi xa.
Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi đuổi theo.
Không bao lâu sau.
Lệnh bài giống như va vào một lớp màng mỏng mà mắt thường không thể nhìn thấy, đột ngột biến mất không còn tăm hơi, Mạc Cầu chau mày, chậm rãi tới gần.
"Ba!"
Bước qua một lớp màn nước thật mỏng, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Nơi xa.
Một cái mai rùa lớn chừng ngàn trượng đang lơ lửng ở trên không trung, trên đó rõ ràng là một khu phường thị náo nhiệt có rất nhiều tu sĩ.
Từng căn phòng ốc được xây bên trong mai rùa, phòng ốc thành hàng, dòng người như dệt.
Đây chính là khu phường thị bí mật trong miệng của Tiết Lục Y sao. . .
Ngược lại là thú vị!
Không biết là còn rùa này lớn thế nào mà cái mai của nó lại khổng lồ như thế, chỉ bằng vào hình thể thì khi còn sống cũng là một con cự thú có thể so được với Kim Đan.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, trước người nhoáng một cái đã xuất hiện ở vùng rìa của mai rùa.
Phía trước chính là một tòa trận pháp cắm rễ trên mai rùa to lớn mai rùa đang bao phủ toàn bộ phường thị, cũng bảo đảm sự an toàn của đám tu sĩ bên trong, và cũng có hạn chế nhất định.
Chính vì sự hạn chế này mà trên mặt Mạc Cầu lộ ra vẻ chần chờ.
Đột nhiên.
Hắn sinh lòng cảm giác, nghiêng đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Ở nơi đó, một vệt độn quang xanh biếc xuất hiện, một người đang ở xa chắp tay với Mạc Cầu:
"Vinh hạnh cực kỳ, không ngờ là Mạc đại tiên sinh cũng tới bí phường này của lão đạo."
"Trúc lão!" Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ ra kinh ngạc, chắp tay đáp lễ:
"Thì ra nơi đây là do Trúc lão lập, Mạc mỗ bội phục."
Trước đây, hắn đã từng gặp vị Trúc lão này trong một buổi tụ hội âm thầm dành cho Tông sư Kim Đan, vị này cũng là một người tương đối thần bí trong số Tông sư Kim Đan.
Thực lực thâm bất khả trắc.
Mấy năm này, Mạc Cầu cũng gặp được không ít Kim Đan, nhưng người có thể làm cho Mạc Cầu không nhìn rõ sâu cạn lại lác đác không có mấy, ông lão này chính là một trong số đó.
Mạc Cầu hoài nghi người này là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Về phần Nguyên Anh. . .
Trong Vân Mộng Xuyên to lớn này, Nguyên Anh Chân Nhân có thể đếm được hết, vả lại mỗi một người cũng đều có đặc thù rõ ràng.
"Hổ thẹn." Trúc lão lắc đầu cười khẽ:
"Chẳng qua chỉ là lúc nhàn hạ vô sự, ỷ vào tiền nhân còn sót lại, dựng lên một nơi để cho đồng đạo ở gần đây giao lưu mà thôi, Mạc đại tiên sinh, mời!"
Nói xong bèn chìa tay ra, lướt về phía trên mai rùa.
Ở nơi đó có tòa cung điện cổ phác, mặc dù đang di động xung quanh nơi này, nhưng nó lại không bị Trận pháp của mai rùa bao phủ, có thể tùy ý đi ở.
Mạc Cầu nghĩ nghĩ, đi theo.
Độn quang hạ xuống trước cung điện, tóc trắng bồng bềnh, đạo cốt tiên phong Trúc lão chậm rãi đi về hướng trắc điện, đồng thời chậm rại mở miệng:
"Nghe nói, Mạc đại tiên sinh đã đắc tội Chu gia?"
"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:
"Lời này nói như thế nào lên?"
"Ha ha. . ." Trúc lão cười khẽ:
"Mấy ngày nay, trên phố có tin đồn nói là tiên sinh đã nuốt sống linh vật duyên thọ vốn thuộc về Chu gia, bọn hắn vẫn luon tìm tiên sinh, nói là muốn đòi một cái công đạo."
Lại giải thích nói:
"Mạc đại tiên sinh không cần khẩn trương, nơi này của lão hủ không bị Chu gia ảnh hưởng, tiên sinh có thể tùy ý đi ở, không có người ngăn cản."
Mạc Cầu lắc đầu.
Cách làm người của Chu Huyền Cảm thật sự là bỉ ổi.
Nhưng mà cũng rất bình thường, so với việc đắc tội với Thiên Cơ công tử và Vạn Tượng Chân Nhân thì khai đao với một kẻ tán tu như Mạc Cầu khai đao hiển nhiên càng phù hợp với lợi ích của Chu gia.
Hắn lập tức ôm quyền chắp tay:
"Đa tạ Trúc lão."
"Khách khí." Trúc lão cười khoát tay:
"Ta chỉ không tin lời mà Chu gia nói thôi, dù sao lấy bản lĩnh của Mạc đại tiên sinh, có lẽ sẽ tham ô cái khác, duy chỉ không thiếu Linh dược duyên thọ."
"Trúc lão tuệ nhãn." Mạc Cầu thán phục:
"Chỉ tiếc, sợ là người khác sẽ không nghĩ như thế."
"Trên đời này vốn là kẻ ngu dốt chiếm đa số, chuyện này cũng rất bình thường, Mạc đại tiên sinh cũng không cần phải chú ý." Hai người tuần tự đi vào thiên Điện, Trúc lão đưa tay ra hiệu:
"Mời ngồi!"
"Đa tạ."
"Đáng tiếc, cửa hàng mà Mạc đại tiên sinh lưu lại trong bí phường Cửu Giang minh kia, sợ là đã làm lợi cho Chu gia."
"Không sao, trong cửa hàng kia vốn không có vật gì."
"Ừm." Trúc lão gật đầu, lại nói vài câu, lập tức thử thăm dò mở miệng:
"Không biết đạo hữu cảm thấy Bí phường này của ta như thế nào, nếu như có rãnh, đạo hữu không ngại ở chỗ này thành lập một tiệm thuốc, dùng để liên lạc giao dịch."
"Ồ?" Mạc Cầu ra vẻ hiếu kì:
"Nơi này của Trúc lão còn thiếu hiệu thuốc hay sao?"
"Hiệu thuốc thì có." Trúc lão cười nói:
"Nhưng lại không có cao nhân tọa trấn!"
"Ngô. . ."
Ánh mắt lão ta lấp lóe, nói:
"Trùng hợp là lão hủ vừa mới lấy được một đạo Linh hỏa, nghe nói đạo hữu đối không chê bất cứ Linh hỏa nào, không biết có hứng thú với Linh hỏa này không?"
"Loại Linh hỏa nào?"
"Phật môn ---- Hắc Liên Tịnh Hỏa!"
"Hắc Liên Tịnh Hỏa?"
Mạc Cầu nghiêm mặt lại.
Linh hỏa trong thiên hạ chia làm Tiên Thiên và Hậu Thiên, số lượng phong phú, cơ hồ khó mà tính toán, nhưng những Linh hỏa có được danh hào lại không nhiều.
Hắc Liên Tịnh Hỏa chính là một loại.
Hỏa này là do cao tăng phật môn luyện thành, tụ nghiệp lực, nhân quả, dung nhân tâm, oán niệm, lại lấy vô thượng trí tuệ sinh sinh hàng phục.
Cấp bậc rất cao, nghe nói có lực lượng hủy diệt chúng sinh.
Đương nhiên.
Đây đều là những lời tán ngôn, gần như không khả năng.
"Chính là Hắc Liên Tịnh Hỏa." Trúc lão gật đầu:
"Hỏa này có thể thiêu đốt âm hồn, độ diệt thần hồn, cho dù là chúng ta, một khi nhiễm phải, muốn loại trừ cũng là chuyện phiền phức."
"Dùng để đối địch đấu pháp thì càng sắc bén, Tịnh Hỏa vừa đốt, trừ phi là Pháp bảo, nếu không phải thì Thần niệm trên đó sẽ bị đốt cháy ngay lập tức."
"Làm phiền." Mạc Cầu chắp tay:
"Mạc mỗ cảm thấy rất hứng thú."
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào tu vi cảnh giới tăng lên thì thực lực chắc chắn sẽ tăng trưởng cực kỳ chậm chạp, mượn nhờ ngoại vật là chuyện không thể thiếu.
Giống như việc lấy được một món Pháp bảo tiện tay có thể làm cho thực lực của Tông sư Kim Đan tăng lên gấp bội vậy.
Đối với Mạc Cầu mà nói.
Phục dụng Huyết đan là để kích thích nhục thân huyết mạch tiến hóa.
Luyện hóa Linh hỏa là để gia tăng uy lực Chân Hỏa của bản thân.
Hai thứ này đều là đường tắt.
Chẳng qua đến loại cảnh giới như hắn thì tinh huyết của Linh thú và Linh hỏa cực phẩm phù hợp yêu cầu đã ít càng thêm ít, gặp được thì sẽ không muốn bỏ lỡ.
"Ba ba. . ."
Trúc lão vỗ tay, hậu phương đại điện mơ hồ vang lên tiếng cơ quan chuyển động, không bao lâu sau, có nhất hộp ngọc bị đóng băng được đưa tới.
Hộp ngọc vuông vức, dài hơn một xích, toàn thân từ một khối băng tinh rèn đúc mà thành, bên trong có một vật màu đen bị đóng băng.
Nhìn thật kỹ.
Vật màu đen này rõ ràng là một ngọn lửa.
Đuôi lửa phấp phới, bốn phía nở rộ, lại bị một cỗ hàn ý cực hạn đông cứng tại chỗ.
Mạc Cầu nhìn xuống, cảm giác u lãnh, tĩnh mịch, hắc ám, diệt tuyệt. . . , một cỗ ý chí tịch diệt tâm thần của người khác dâng lên trong lòng.
Hắc Liên Tịnh Hỏa!