Người dịch: Whistle
"Nhóm người kia nói thế nào?" Tào Sư Bằng chỉ vào đám người áo đen bên dưới:
"Đừng có tiết kiệm thù lao, cứ cho bọn hắn là được, chỉ cần có thể tiếp tục mang người đến đây cho chúng ta thì không cần phải để ý tới những vật ngoài thân này."
"Yên tâm." Triệu Bán Sơn nói:
"Đạo lý này, ta vẫn rất. . ."
"Ồ!"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Triệu Bán Sơn liền thay đổi, trong miệng phát ra tiếng nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên không trung một nơi nào đó.
"Làm sao vậy?"
"Có người xông trận! Tốc độ rất nhanh, tầng đầu tiên của trận pháp đã bị phá rồi, làm sao có thể? Tầng thứ hai. . . Tầng thứ hai cũng bị phá rồi!"
"Gọi người!"
Sắc mặt Tào Sư Bằng đại biến, vội vàng cuồng hống, đồng thời thân hình thoắt một cái, thi triển độn pháp lao về phía đầu mối then chốt của trận pháp.
Sau một khắc.
"Ô. . ."
Những tiếng động vù vù quỷ dị lập tức truyền khắp hòn đảo, các loại khí tức hỗn tạp từ trong sơn quật, địa huyệt, rừng rậm lao ra.
. . .
Đông Nam, tây, thượng, bắc, hạ. . .
Tường vân bao bọc lấy năm người, trong hư không lấp lóe liên hồi.
Trong Linh Quan Pháp Nhãn, ba tầng đại trận đã bao phủ hòn đảo, Trận pháp nối liền trời đất, phun ra nuốt vào Nguyên khí, khí cơ vận chuyển cũng khác hẳn chỗ khác.
Mà đám người Mạc Cầu giống như đang đi trên dây thép, tường vân xuất nhập vô gian, từng chút xâm nhập vào trong, nhưng lại không đụng vào Trận pháp.
Không bao lâu sau.
Tường vân trì trệ.
"Phía trước không đi nổi nữa." Ngọc Thanh tiếc nuối nói:
"Xem tình huống thì chúng ta cũng đã bị người khác phát hiện, tiền bối, tiếp theo làm sao bây giờ?"
Mạc Cầu không trả lời, chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, một thanh Ngọc Như Ý lấp lóe óng ánh quang huy phá không mà ra, rơi xuống bên dưới.
Ngọc Như Ý vừa chạm vào trận pháp bên dưới liền hướng đầu xuống đập nhẹ một cái.
"Bành!"
Linh quang nở rộ.
Tòa trận pháp vốn rất kín kẽ, vận chuyển không ngại này lập tức bị phá vỡ ra một cái lỗ thủng.
Phá Pháp Như Ý!
Bảo vật này chính là Nguyên Anh Chân Nhân của Thái Ất tông ban thưởng, phẩm giai cực cao, phá vỡ một tầng Trận pháp đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặc dù dưới sự chữa trị của trận pháp thì lỗ thủng đang nhanh chóng khép lại, nhưng một lúc này cũng đã là đủ đối với Mạc Cầu.
"Bạch!"
Tường vân nhoáng một cái đã hóa thành một sợi khói trắng lặng lẽ lướt qua sơ hở của trận pháp, xông vào trong đảo.
Mạc Cầu phất tay, mây khói tản ra, hoàn cảnh chung quanh cũng lọt vào tầm mắt.
Ở trên đảo có hai ngọn núi.
Tạo hình của ngọn núi rất kì lạ, góc cạnh gập ghềnh, bốn phía mở rộng, giống như có hai cây đại thụ đang chống đỡ ngọn núi.
Trên núi toàn là hố sâu, một tên tu sĩ có hình thù kỳ quái đang từ bên trong thò đầu ra.
Trên người bọn hắn tràn đầy nước bùn, khắp người đều là lân giáp, có vết nứt, có lưỡi dài, cơ hồ không có một người là bình thường.
Trong rừng rậm, nước bùn, đầm nước đều xuất hiện khí tức của người tu hành.
Chỉ bất quá. . .
Khí tức của những người này không giống với những tu tiên giả bình thường, không có cảm giác siêu phàm thoát tục, thông thấu chi ý, ngược lại lộ ra cỗ hỗn loạn, điên cuồng, thậm chí là đục ngầu.
Khí tức tạp nham đại biểu cho tâm thần điên cuồng.
"Ngao!"
"Rống!"
Những tên giáo đồ của Ma Y Thần Giáo này lập tức ngửa mặt lên trời gào to, tiếng kêu cổ quái, nhưng đều mang theo một cảm giác hung tàn và ngoan lệ, bọn chúng lập tức bổ nhào đến chỗ của đám người Mạc Cầu.
Nhìn từ xa.
Rừng cây xung quanh đang lắc lư, nước bùn bắn tung toé, rất nhiều bóng người gầm thét vọt mạnh lao tới, số lượng sợ là không dưới một vạn.
Mặc dù khí tức của bọn chúng đều không mạnh, nhưng uy thế lại cực kỳ kinh người.
"Ông. . ."
Nơi xa, Linh quang đột ngột hội tụ, lập tức có một tia sáng thẳng tắp lao tới.
Lúc đầu, tia sáng chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt phi độn, tia sang đã biến lớn hơn mười trượng có thừa.
"Oanh!"
Giống như một đoàn hỏa cầu thật lớn từ đối diện đập tới.
Hỏa cầu chưa đến, sự cuồng bạo bên trong quả cầu đã làm cho đám người Vương Kiều Tịch biến sắc, vô thức lui lại phía sau, muốn tránh đi.
Trong cảm nhận.
Bên trong quả cầu lửa này ẩn giấu vô số khí tức táo bạo, giống như ánh mặt trời trên không trung, có uy năng hủy thiên diệt địa.
Đa phần tu sĩ ở Vân Mộng Xuyên đều tu hành Thủy pháp, so ra mà nói, phần lớn trận pháp đều là hệ Hỏa, như vậy vừa lúc có thể khắc chế người tu hành.
"Bạch!"
Thân hình Mạc Cầu thoắt một cái, đột nhiên xuất hiện ở trước hỏa cầu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người còn lại, hắn vươn tay ra trước chạm vào quả hỏa cầu.
Phần Thiên Đại Chú!
Đôi mắt Mạc Cầu sáng lên, Thần niệm tăng vọt, giống như ngàn vạn sợi tơ chui ra, hung hăng đâm vào trong hỏa cầu.
Thần niệm cường đại, thuật khống hỏa huyền diệu khiến cho quả hỏa cầu ẩn chứa khí tức khủng bố táo bạo ở trước mặt này lập tức yên tĩnh lại.
Hỏa diễm đang không ngừng mở rộng cũng đột nhiên trì trệ.
"A. . ."
Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, năm ngón tay nắm chặt.
"Ông. . ."
Hỏa cầu to lớn nhanh chóng co vào trong, chỉ trong nháy mắt, quả cầu lửa có thể so được với một tòa đại điện này đã biến nhỏ như một viên dược hoàn.
Viên đan hoàn có màu đỏ trắng này đang bị Mạc Cầu nắm trong lòng bàn tay, khí tức tích chứa trong đó làm cho đám người Vương Kiều Tịch run rẩy trong lòng.
"Bá "
Mạc Cầu bấm tay gảy nhẹ.
Viên hoàn hóa thành một vệt lưu quang bay trở về lại đường cũ, đụng vào một tòa nhà ở trên sườn núi nơi xa.
Sau một khắc.
Một tầng khí lãng vô thanh vô tức mà mắt trần có thể nhìn thấy đã quét ngang tứ phương.
"Oanh!"
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, rung động bát phương.
Bụi mù lao nhanh cao hơn chừng trăm trượng, một ngọn núi to lớn ở chính diện lập tức bị vỡ thành mảnh nhỏ, vô số đá vụn rớt xuống dưới.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên không dứt bên tai.
Còn có một luồng Linh quang chói mắt xông thẳng tới chân trời, tiêu tán trong tầng mây, dường như là một đang đưa tin cảnh báo.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, giơ tay cao lên, năm ngón tay mở rộng, lòng bàn tay phát ra hỏa quang chói mắt.
Liệt nhật!
Đám người Vương Kiều Tịch ở sau lưng chỉ cảm thấy trước mắt tràn đầy màu đỏ trắng, trong cảm nhận ngoại trừ sóng nhiệt ở xung quanh mình ra lại không còn vật gì khác.
Đợi cho nhiệt độ tán đi, bạch mang tiêu thất.
Mấy người mới hoàn hồn, quét mắt nhìn bốn phía, sắc mặt không khỏi trắng bệch, trong lòng lo sợ.
Chỉ thấy hơn vạn tên giáo chúng của Ma Y Thần Giáo vừa vọt tới gần đã hóa thành những cây nến đang cháy, tiếng kêu thảm thiết không ngừng kêu rên.
Nhưng mà.
Ngọn lửa này dường như là một loại Linh hỏa nào đó, lấy thất tình lục dục của con người làm thức ăn, làm cho ngọn lửa càng thêm rực rỡ, gặp thủy bất diệt, phúc thổ y nhiên.
Vương Kiều Tịch nắm chặt hai tay, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tông sư Kim Đan. . .
Kinh khủng như vậy!
Vả lại người này hạ thủ rất chi là ngoan độc, quyết tuyệt, có thể nói là kinh người, không nói một lời, giơ tay nhấc chân liền làm cho gần vạn người sống không bằng chết.
Thái độ không thèm chú ý đến sinh tử này, e rằng người này cũng là một vị tu sĩ tà đạo?
Sắc mặt của mấy người khác cũng trở nên trắng bệch.
"Vô Trần, Vương Kiều Tịch, các ngươi đi lấy Linh thụ." Mạc Cầu cất giọng cắt ngang suy nghĩ của mấy người:
"Phạm Nhân Long, Ngọc Thanh, giải quyết tạp ngư trong sân, Trận pháp và số tu sĩ Đạo cơ còn lại của Ma Y giáo thì giao cho ta xử lý."
"Vâng!"
Mấy người trả lời.
Chưa dứt lời liền thấy Mạc Cầu đã hóa thành một đạo hỏa tuyến lao thẳng tới chỗ đầu mối trong trận pháp.
Hắn vung tay lên, mười tám con hỏa long sinh động như thật xuất hiện trong không trung, long thân xoay quanh, vây khốn một phương, miệng rồng há mở, điên cuồng phun ra liệt diễm.
"Oanh!"
Linh quang nở rộ, núi đá lập tức tan rã, hóa thành nham tương cuồn cuộn trượt xuống, Trận pháp bên dưới cũng điên cuồng lấp lóe, lộ ra vẻ không cầm cự nổi.
Vùng hạch tâm của trận pháp, Tào Sư Bằng và Triệu Bán Sơn thân thể cứng ngắc, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Vô Lượng Thọ Phúc!"
Vô Trần đạo trưởng khẽ vung phất trần, trong mắt hiện ra một chút không đành lòng, nhưng lại lập tức lắc đầu, nhìn về phía ba người đồng hành:
"Ba vị, động thủ đi!"
Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích, vẫn là giải quyết chuyện ở nơi này trước rồi mới bàn lại cái khác.
Mặc dù vị Kim Đan tiền bối này hạ thủ tàn nhẫn một chút, nhưng may là người một nhà, cũng càng có lợi cho việc giải quyết đám Ma Y giáo này.
Mấy người gật đầu, tản ra bốn phía.
Cao thủ đều đã bị Mạc Cầu vây khốn, những người khác đều không cần phải cố kỵ.
Cho dù là người bất thiện đấu pháp như Ngọc Thanh, bản thân nàng cũng là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, muốn giải quyết những giáo chúng bình thường của Ma Y Thần giáo cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vô Trần, Vương Kiều Tịch thì phân ra phóng tới hai đỉnh núi, mỗi người tự thi triển Pháp thuật, cuốn lấy Linh thụ bên trong từ từ bay lên.
"Ầm ầm. . ."
Không bao lâu sau.
Ngọn núi rung động, đá vỡ lăn xuống, hai cây đại thụ quỷ dị cao hơn trăm trượng đã từ từ rời khỏi hòn đảo này.
Linh thụ không chỉ là thánh vật trong đảo, mà còn là đầu mối của trận pháp.
Lúc này di động, Trận pháp cũng bị ảnh hưởng rất lớn, không ít địa phương đã bắt đầu vỡ vụn, Mạc Cầu động thủ cũng càng thêm thuận tiện.
Bất quá lúc này hắn đã đi vào cứ điểm hạch tâm của nơi này.
Linh Quan Pháp Nhãn quét qua, phất tay mở ra mấy căn mật thất, tay áo dài vung lên, tất cả Linh vật bên trong đều bị hắn thu vào.
"Ngô. . ."
"Thiên Yêu Bảo Điển?"
Một quyển sách rách dày chừng nửa thước làm cho Mạc Cầu chau mày, hắn bèn tiện tay thu lại.
Thiên Yêu Bảo Điển có thanh danh không nhỏ, chính là truyền thừa bảo điển của Ma Y Thần Giáo, là công pháp mà vị Giáo chủ bán yêu trong truyền thuyết kia đã tu hành.