Người dịch: Whistle
"Ngô. . ."
Mạc Cầu híp mắt, tỉ mỉ cảm thụ chú thuật đột kích, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Pháp bảo không sai, đáng tiếc, thủ đoạn không cao minh lắm."
"Cái gì?" Chu Thế Chương sững sờ.
"Vào trăm năm trước, Mạc mỗ cũng đã bỏ đi loại chú sát này không dùng đến nữa, cũng chỉ có đạo hữu là còn lấy pháp thuật này xem như chỗ dựa." Mạc Cầu than nhẹ, lập tức khẽ bóp kiếm chỉ:
"Đạo hữu, ngươi cũng tiếp ta một kiếm."
"Bạch!"
Trong hư không, đột nhiên xuất hiện mười tám vệt điện mang u lam.
Điện mang yếu ớt, dựng thẳng tắp, dài đến gần một trượng, giống như mười tám thanh phi kiếm, phong mang lăng lệ lập tức trải rộng trăm dặm.
Hai mắt Chu Thế Chương co rụt lại, vẻ mặt ngưng trọng, dây câu vờn quanh mình cũng bắt đầu chậm rãi co vào, áp dụng thủ thế: "Luyện Kiếm Thành Ti!"
Luyện Kiếm Thành Ti!
Là Thần thông kiếm đạo đỉnh tiêm, xếp trên cả Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa, chỉ có Kim Đan Tông sư tương hợp với Pháp bảo mới có thể tu thành.
Nếu như nói, ở Đạo cơ cảnh giới hiếm thấy có người tu thành hai môn Thần thông là Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa.
Thì Luyện Kiếm Thành Ti cũng là thần thông hiếm thấy ở Kim Đan cảnh!
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Đạo hữu, mời tiếp chiêu!"
Dứt lời, mười tám tia điện mang bỗng nhiên di chuyển, đan xen giữa không trung, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận!
"Đôm đốp. . ."
"Oanh!"
Lôi đình chói mắt từ chân trời đánh xuống, tương dung với lôi quang bên dưới.
Trong nháy mắt.
Kiếm trận, lôi đình, Pháp bảo tương dung lẫn nhau, một cái tiểu thế giới tràn ngập lôi đình đột nhiên sinh ra, bao phủ bóng người vào bên trong.
"Lốp bốp. . ."
Bóng người du tẩu, dây câu cuồng vũ, nhưng lại không thể thoát khỏi phạm vi mà kiếm trận bao phủ.
Những luồng điện quang rơi xuống như mưa, đánh vào trên người Chu Thế Chương, nhưng lại bị chiếc áo tơi kia của gã ta đánh bay.
Chiếc áo tơi kia cũng là một món bảo vật!
Mạc Cầu híp mắt, sắc mặt bất vi sở động, mười ngón tay có chút biến hóa, điểm về phía bóng người đang ở trong kiếm trận.
"Định!"
"Băng!"
Thập Phương Sát Đạo ---- Băng Thiên Ấn!
"Bành!"
Thân thể Chu Thế Chương chấn động, Linh quang bắn tung tóe, lôi đình đầy trời giống như ong vỡ tổ ập xuống, bao phủ toàn bộ gã ta.
Mạc Cầu lại còn chưa bỏ qua, khẽ vung tay áo dài, Phá Pháp Như Ý lao ra, độn tới trong trận pháp, nhẹ nhàng gõ một cái.
"Răng rắc. . ."
Một vết nứt xuất hiện trên chiếc áo tơi.
Lôi đình xung quanh lập tức trở nên xao động, giống như cá ngửi được mồi, lập tức lao về phía khe hở trên chiếc áo tơi, chui vào Nhục thân bên trong.
"Đôm đốp. . ."
"Hả?"
Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn pháp nhãn thông thấu, mặc dù trong tràng hỗn loạn tưng bừng, nhưng cũng xem rất rõ ràng, thân thể dưới chiếc áo tơi của đối phương lại sinh ra một lớp vảy màu bạc.
Vảy rắn?
Chẳng trách được xưng là Ngân Xà Điếu Tẩu.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thân thể Chu Thế Chương lắc lư, sọt cá ở phía sau lưng lập tức bay lên một làn khói đen, khói đen khuếch trương bằng tốc độ kinh người, bên trong còn có tiếng quái khiếu cạc cạc.
Trong Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận, bất kỳ vật âm tà gì cũng đều bị khắc chế, nhưng làn khói đen lại còn có thể nhanh chóng khuếch trương.
Mà ở bên trong.
Từng con cá đen như mực cũng gào thét xông ra, há miệng rộng ra, lộ ra những chiếc răng nanh gớm ghiếc bên trong, miệng phun ra khói đen đánh về phía Lôi quang.
"Đôm đốp. . ."
Lôi đình ập xuống, cá đen tan thành mây khói, mà điện quang cũng tan biến theo.
Mạc Cầu nhận biết con cá đen này, nó là một loại Linh thú sống trong nước, da thô thịt thô, trời sinh tính hung tàn, không ngờ là lại bị người luyện thành bảo vật.
"Bạch!"
Thừa dịp kiếm trận bị quản chế, một vệt lưu quang màu bạc từ trong lôi đình xông ra, rít lên một tiếng, vung vẩy cần câu đánh về phía Mạc Cầu.
"Đến hay lắm!"
Mạc Cầu hít sâu một hơi, duỗi bàn tay ra, một thanh trường đao đen thui đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Từ khi tiến giai Kim Đan, mặc dù hắn cũng từng động thủ mấy lần, nhưng đều phải giấu diếm thân phận, không dám toàn lực ứng phó, chưa từng hiển lộ qua thực lực chân chính.
Lần này. . .
Tâm tình được tích tụ đã lâu rốt cục có thể triệt để buông ra.
Trảm.
Đao quang mang theo thiền ý nhàn nhạt, giống như gió nhẹ lướt qua chân trời, giống như Phật Tổ nhặt hoa nở nụ cười, tự nhiên mà xuất hiện ở trước mặt Ngân Xà Điếu Tẩu.
Địa Tàng Bản Nguyện Đao!
Trảm nhân quả, đoạn trần duyên, tiễn ngươi nhập luân hồi.
Đao xuất, tuyệt sát!
"Bạch!"
Ngân Xà Điếu Tẩu trợn to hai mắt, trong con ngươi lần đầu lộ ra vẻ hoảng sợ, cần câu trong tay nhoáng một cái, đột ngột ngăn cản đao quang.
"Đương . ."
Đao và cần va chạm, cự lực bộc phát, Chu Thế Chương gào lên một tiếng bi thương, toàn bộ cơ thể ngửa ra sau, bay về phía tầng mây ở bên trên.
"Phốc!"
Tầng mây dầy nặng vừa bị gã ta chạm vào liền lập tức tan thành mây khói.
Một kích đánh trúng, nhưng Mạc Cầu lại nhíu mày.
Địa Tàng Bản Nguyện Đao không phải muốn dùng là có thể dùng, cho dù là với thực lực hiện giờ thì hắn cũng cần tụ lực ngưng tinh khí thần mới có thể chém ra, sau một kích sẽ còn làm cho bản thân bị suy yếu.
Mạc Cầu vốn cho rằng một đao này liền có thể giải quyết đối thủ.
Không ngờ là chỉ làm cho gã ta bị thương.
Cổ quái!
Bất luận là vụ tập kích lức đầu bị phát hiện, vẫn là Địa Tàng Bản Nguyện Đao bị ngăn lại, dường như đối thủ có một loại năng lực kỳ diệu nào đó.
Có thể trước thời hạn phát hiện được nguy hiểm tiến đến.
"Đã như vậy. . ."
Mạc Cầu híp mắt, vẻ mặt dữ tợn, trên làn da cũng dần nổi lên đỏ ửng, huyết mạch còn phồng lên, giống như muốn phá thể mà xuất.
Sau một khắc.
Đỏ ửng nổ tung.
Oanh!
Liệt diễm chói mắt nổ tung giữa không trung, một bóng người lửa xuất hiện giữa không trung, liệt diễm nồng đậm giống như áo choàng đang bay phất phới sau lưng hắn, trải rộng gần một dặm.
Hỏa Thần Pháp Tướng!
"Khai!"
"Bành!"
"Bành!"
Những tiếng động trầm đục liên tục vang lên, khí tức trên người cũng theo đó mà tăng vọt, một khí tức làm cho mảnh thủy vực bên dưới cũng phải rung động xuất hiện.
Thập Đại Hạn, toàn bộ đều mở!
"Giết!"
Mạc Cầu gầm lên giận dữ, chỉ trong nháy mắt, bóng người đã lướt qua hơn mười dặm, trường đao chém thẳng lên cái cần câu ở trước người Ngân Xà Điếu Tẩu.
Thập Phương Sát Đạo ---- Nhất Tự Minh Tâm Trảm!
Vô tận cự lực từ trên thân đao bộc phát, Chu Thế Chương chỉ cảm thấy mình giống như bị một ngọn núi đụng phải, thân trước run lên, thức hải trống rỗng.
Da thịt trên người đã nổ tung.
Huyết nhục vương vãi khắp bốn phương.
.....
Ở trên đảo.
Mười ngón tay của Vương Kiều Tịch nhanh chóng kết động, rất nhiều luồng Linh quang phủ xuống, gốc cây đại thu cao chừng trăm trượng cũng dần dần bị áp súc thu nhỏ.
Cuối cùng hóa thành một gốc cây nhỏ hơn một trượng, bị nàng thu vào trong pháp khí đặc thù.
Bên cạnh.
Vô Trần đạo trưởng đã sớm thu xong một cây Linh thụ khác, đang rảnh tay ở trên không trung giải quyết người tới.
"Chư vị."
Phạm Nhân Long tế ra Phi kiếm, người mang hai đại Thần thông kiếm đạo là Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa như y đang một mình ngăn cản đại bộ phận đối thủ:
"Gần đây chắc là vẫn còn cứ điểm khác của Ma Y giáo, tiền bối không biết khi nào mới trở về, chúng ta không thể mỏi mòn chờ đợi được, vẫn là nên sớm rời đi thì tốt hơn."
"Không sai." Ngọc Thanh bất thiện đấu pháp, lúc này trên trán đã toát đầy mồ hôi, nghe vậy bèn gật đầu:
"Những này người đều là tên điên, căn bản không biết sợ hãi và e ngại, chúng ta không cần phải liều mạng với bọn chúng, Vương chưởng môn. . ."
"Bên ta cũng đã xong rồi." Vương Kiều Tịch thu hồi pháp khí chứa đồ, bấm tay một điểm, hai thanh Phi kiếm một đen một trắng phá không lao ra.
Âm Dương Nguyên Từ Pháp Kiếm hóa thành một cái vòng xoáy bao phủ phạm vi gần một dặm, các loại Pháp khí ở trong phạm vi này lập tức bị nó cuốn vào bên trong.
Bị kiếm quang xoắn một phát liền vỡ tan tành.
"Phốc!"
Vài tên giáo đồ tới tiếp viện cũng bị hao tổn Pháp khí, lúc này miệng đang phun máu tươi, còn không kịp ổn định khí tức đã bị kiếm quang chém giết tại chỗ.
"Đi!"
Phạm Nhân Long hét lớn, dẫn đầu đằng không bay lên, lao về phía nơi đã được ước định từ trước.
Ba người khác cũng đi theo phía sau, đợi khi bay vào không trung, quét mắt chung quanh, bốn người đều không nhịn được mí mắt run run, vô thức tăng tốc.
Chỉ thấy phương xa có rất nhiều lưu quang bay thẳng tới nơi này.
Mặc dù đa số khí tức đều không mạnh, nhưng trong này cũng không thiếu tu sĩ Đạo cơ, rất rõ ràng, gần đây nên còn có cứ điểm của Ma Y Thần Giáo.
Bọn chúng đã nhận được tin tức nên chạy tới để cứu viện.
"Tặc tử, đứng lại!"
"Lưu lại!"
Tiếng rống như lôi, chấn động một phương, bên trong còn có bí pháp gia trì, sóng âm oanh đến, độn quang của mấy người cũng bị ảnh hưởng nhất định.
"Hô. . ." Phạm Nhân Long hít sâu một hơi, kiếm quang rẽ ngoặt một cái:
"Ta cản bọn chúng lại, các vị đi trước đi!"
"Phạm huynh cẩn thận."
Mấy người cũng không khách khí.
Có lẽ thực lực của Phạm Nhân Long chưa hẳn sẽ mạnh hơn Vương Kiều Tịch, nhưng y lại thông hiểu Kiếm Khí Lôi Âm, có thể bộc phát trong thời gian ngắn, tốc độ lại kinh người.
Cho dù bị người cuốn lấy thì cũng có thể tùy thời thoát thân.
Một lát sau.
Đợi khi Phạm Nhân Long thở hồng hộc đột phá trùng vây liền phát hiện ba người chạy trốn trước đó lại bị người ta ngăn lại, đang lâm vào khổ chiến.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết là ở trên những hòn đảo gần đây còn đang ẩn giấu bao nhiêu giáo chúng của Ma Y Thần Giáo nữa, ta hoài nghi nơi này chính là một cứ điểm quan trọng của Ma Y Giáo."
Ngọc Thanh cầm một cây bạch ngọc phiên trong tay, mười mấy cây tiểu phiên quanh người đang chập trùng lên xuống, thỉnh thoảng bắn ra vô số Linh quang, đánh về phía đối thủ.
Rồi nói tiếp:
"Phạm huynh cẩn thận, mặc dù thực lực của nhóm người này không cao, nhưng lại cực kỳ khó chơi, Nhục thân quỷ dị, có lẽ chỉ có song kiếm của Vương chưởng môn mới có thể chém giết."