Người dịch: Whistle
Phùng Cô Nhạn dùng một tay xách theo cổ áo của Vương Kiều Tịch, một tay sờ lên tay áo có một vết nứt của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Muội muội thật đúng là quật cường, chiêu phi kiếm cuối cùng kia thật là tinh diệu, nếu như không phải tỷ tỷ phản ứng khá nhanh thì sợ là cánh tay này đã không còn nữa."
"Bất quá. . ."
"Bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc."
"Ác tặc!" Vương Kiều Tịch bị ả ta bắt được, tay không thể động, chân không thể nhấc, ngay cả giọng nói cũng đều hữu khí vô lực, muốn cắn răng tự vận cũng không được, chỉ có thể thấp giọng mắng mỏ:
"Cho dù ta có chết thì cũng không để các ngươi được như ý!"
"Cần gì chứ." Phùng Cô Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt đẹp rốt cục cũng lộ ra lãnh ý:
"Huống hồ, việc đã đến nước này, cho dù ngươi muốn chết thì sợ là cũng khó. Vẫn là thành thành thật thật trở về với ta đi, chủ thượng sẽ từ từ cảm hóa. . ."
"Ai!"
Ả cất giọng nói, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt ngưng trọng.
Chỉ thấy ở phía chân trời có một bóng đen tay cầm sọt cá và cần câu đang ngăn cản đường đi, mặc dù không nói một lời, nhưng lại làm cho ả ta không dám tùy tiện động đậy.
Giọng nói lạnh lùng cũng từ nơi xa truyền đến:
"Thả người ra, rồi cút!"
Hai mắt Vương Kiều Tịch sáng lên, há miệng muốn kêu cứu, nhưng lại không còn khí lực, há to miệng cũng không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn về phía đối diện.
"Ngươi là. . . Mạc đạo hữu đúng chứ!" Đôi mắt đẹp của Phùng Cô Nhạn chớp động, ả đột nhiên nở một nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói:
"Tại hạ Phùng Cô Nhạn của phái Tán Hoa, thiên nữ tọa hạ Lão tổ, gặp qua đạo hữu, cho dù đạo hữu không nhận ra ta thì hẳn là cũng nên biết danh hào chủ thượng \?"
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ có một cỗ sát cơ băng lãnh chậm rãi xuất hiện trên hắn.
"Ây. . ." Sắc mặt Phùng Cô Nhạn cứng đờ, vô thức phát hiện được không đúng, trên trán còn lặng lẽ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đôi mắt đẹp lập tức nhìn vào cái sọt cá trên tay Mạc Cầu.
Pháp bảo tùy thân của Ngân Xà Điếu Tẩu!
Tại sao thứ này lại nằm trong tay người này?
Chẳng lẽ lại. . .
Ả giật mình trong lòng.
Ngân Xà Điếu Tẩu là Trưởng lão Ma Y Thần Giáo người người kêu đánh, thực lực không thể nghi ngờ, còn từng mấy từ trong vây giết bỏ chạy mấy lần, Pháp bảo trên tay lại còn cực kỳ sắc bén, cho dù là Tông sư Kim Đan thì cũng không dám chạm vào.
"Đạo hữu, ta không có ác ý." Phùng Cô Nhạn mím môi một cái, từ trên thân lấy ra một cái Túi Trữ Vật rồi từ xa ném tới cho đối phương:
"Đây là Linh thụ của Ma Y Giáo, ngoài ra còn có một phen tâm ý của tiểu nữ tử."
Sau đó lại lập tức nhấc Vương Kiều Tịch lên, nói:
"Bất quá, nữ nhân này có quan hệ với lão tổ nhà ta, cần phải đi với ta một chuyến, mong rằng đạo hữu mở một mặt lưới, để cho chúng ta đi qua, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích."
Dứt lời, đối diện vẫn còn không trả lời, chỉ có sát ý ngày càng đậm.
Sát ý giống như thực chất, xung quanh giống như Địa ngục U Minh, một cỗ ý lạnh đến tận xương tuỷ xuất hiện trong lòng Phùng Cô Nhạn.
"Đạo hữu!"
Ả ta nghiến chặt răng, nộ trừng đối phương:
"Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn trở thành địch nhân với phái Tán Hoa sao, chẳng nhẽ đạo hữu chưa từng nghe qua danh hào của Tán Hoa lão tổ sao? Phải biết, ngay cả Trúc lão cũng không dám đối nghịch với chủ thượng!"
"Đạo hữu hãy suy nghĩ cho kỹ, chỉ vì một vị nữ tử không chút liên quan gì đến mình, đáng giá không?"
Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch lắc lư, trong lòng đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Đúng vậy!
Đáng giá không?
Ai sẽ vì nàng mà đắc tội với một vị cao thủ đỉnh tiêm Kim Đan hậu kỳ?
Huống chi, hai người còn không quen biết.
"Ba!"
Đối diện, một giọng nói lạnh như băng vang lên, còn có một cỗ Đao ý cách không khóa chặt Phùng Cô Nhạn.
"Họ Mạc, ngươi muốn làm gì?"
"Hai!"
Giọng nói lại tiếp tục phát ra, xung quanh đột ngột u ám, giống như giữa thiên địa chỉ còn lại luồng sát cơ băng lãnh chí cực quyết tuyệt kia.
"Tên điên!"
"Ngươi thực sự muốn làm vậy sao?"
Đôi mắt đẹp của Phùng Cô Nhạn run rẩy, tức giận gào thét, trong giọng có phẫn nộ, càng nhiều là không hiểu.
Khí tức trên người Mạc Cầu giống như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.
Trong tràng yên tĩnh.
"Một!"
Núi lửa đang định bộc phát.
"Cho ngươi!"
Phùng Cô Nhạn rốt cục không chịu nổi cơn áp lực này nữa, ả nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy tay ra, toàn bộ cơ thể điên cuồng lùi lại phía sau.
Chỉ trong thời gian nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Gặp được tên điên như vậy, ả ta chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo!
Vương Kiều Tịch liền cảm giác được trên người mình trở nên nhẹ nhõm hơn, đợi khi lấy lại tinh thần, nàng đã rơi xuống gần Mạc Cầu.
Những sự ràng buộc trên người nàng cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
"Hô. . ."
Vương Kiều Tịch thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lại nhìn về phía Mạc Cầu, mặc dù người này không lộ mặt thật, khí tức âm lãnh, nhưng lại làm cho nội tâm nàng cảm thấy yên tâm.
Trong lòng còn sinh ra cảm kích.
Nàng lập tức nghiêm mặt chắp tay thi lễ:
"Đa tạ tiền bối cứu ân. . ."
Lời còn chưa dứt, nét mặt của nàng lập tức cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên, cuồng hỉ, còn có sự thoải mái.
"Thì ra là ngươi."
"Mạc. . . Sư đệ!"
......
Một cái mai rùa to lớn treo ngược trên không trung, trong mai rùa có rất nhiều phòng ốc, đường đi giăng khắp nơi, dòng người lui tới như dệt, tràng cảnh náo nhiệt.
Một tòa cung điện trông giống như đạo quán đang lơ lửng trên mai rùa, vận chuyển theo khí cơ của Trận pháp, mỗi ngày đều di chuyển từ nam sang bắc.
Trong điện.
Trúc lão nhận lấy hai cái Túi Trữ vật, Thần niệm quét qua, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Không sai!"
Ông ta nhẹ gật đầu, từ bên trong lấy ra hai cây cổ thụ, nói:
"Hai cây cổ thụ này là Niết Trác Kỳ Thụ, đến từ thời Thượng Cổ, có năng lực phục sinh, cho nên mặc dù liên tục gặp phải tổn hại thì cuối cùng cũng đều có thể trùng sinh."
"Tuy rằng cây này không đủ linh tính, nhưng nếu nằm trong tay Âu đạo hữu lại có tác dụng lớn!"
Nói xong liền lấy ra một cái hộp ngọc, thi pháp phong ấn cổ thụ, sau đó nhẹ nhàng phất tay, sau lưng tự có người trình lên các loại Linh vật.
Mấy người Vương Kiều Tịch tiếp nhận Linh vật của mình, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kích động.
Nhất là nàng, Thần niệm đảo qua vật trong tay, khí tức trong người cũng run rẩy theo, một cơn chấn động lặng lẽ xuất hiện trong lòng.
Nguyên Từ Linh Mộc!
Đây chính là vật mà nàng cần, vả lại phẩm tướng cực giai, linh tính mười phần, vượt qua dự đoán trước đây của nàng.
Vương Kiều Tịch vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, dường như đối phương cũng cảm nhận được, nghiêng đầu sang rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Kiều Tịch lấy lại bình tĩnh, cùng cái những người khác cúi đầu thi lễ:
"Đa tạ Trúc lão!"
"Giao dịch công bằng mà thôi, không cần phải cảm ơn." Trúc lão phất tay, vẻ mặt nhu hòa:
"Bất quá, vài vị nên biết rằng, lão hủ và một vài vị đồng đạo đang xây dựng một tòa đạo trường ở gần đây, các vị có hứng thú đến đó không?"
Trong tràng yên tĩnh.
Dừng một chút.
Phạm Nhân Long cung tay thi lễ:
"Trường Nhạc bang đang có ý này, nếu như tiền bối không ngại, mấy ngày nữa Phạm mỗ liền để người phía dưới sắp xếp công việc di chuyển."
"Đại thiện!" Trúc lão nhẹ nhàng vỗ tay:
"Lão hủ hoan nghênh."
"Tiền bối." Ngọc Thanh mở miệng nói:
"Trạch quốc chỗ vãn bối có nhiều phàm nhân, không dễ di chuyển, sợ là không thể đến đây, thật là đáng tiếc."
Về phần Huyền Tâm tông. . .
Là tông môn mà Trạch quốc dùng tài lực của một quốc gia để cung dưỡng, còn có quan hệ thiên ti vạn lũ với Cửu Giang minh, cho nên không có khả năng chuyển tới.
Huống hồ Ngọc Thanh chỉ là Trưởng lão của Huyền Tâm tông, không thể làm chủ.
Vô Trần liền nói:
"Việc này can hệ trọng đại, trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn, tiểu đạo phải trở về thương nghị cẩn thận với các sư huynh đệ, mong rằng tiền bối thứ tội."
"Nên." Trên mặt Trúc lão hiện ra nụ cười nhạt, dường như đã sớm đoán trước được, gật đầu nói:
"Nơi đây mới thành lập, bách phế đãi hưng, còn có rất nhiều phiền phức chưa giải quyết, trong lòng các ngươi có kiêng kị cũng là chuyện bình thường."
"Yên tâm, lão hủ sẽ không trách tội các ngươi!"
Nói xong ông ta liền nhìn về phía Vương Kiều Tịch, người duy nhất không tỏ thái độ, nhu hòa nói:
"Vương cô nương nhận được Linh vật, chắc là muốn chuẩn bị Kết Đan rồi, không cần đặt chuyện này ở trong lòng, một lòng Kết Đan là được, lão hủ trước chúc cô nương đại đạo hữu thành."
"Tạ tiền bối!"
Vương Kiều Tịch nhẹ nhàng thở ra, chắp tay thi lễ.
Nghe vậy, ba người ở bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang, hiển nhiên là trước đây cũng không biết chuyện này.
So với Vô Trần và Ngọc Thanh cực kỳ hâm mộ, thì biểu lộ của Phạm Nhân Long lại phức tạp hơn rất nhiều, có kinh ngạc, có hâm mộ, phần nhiều là tiếc nuối.
Y cũng từng thử xung kích Kim Đan cảnh, còn thông qua rất nhiều quan hệ và thủ đoạn để lấy được Linh vật thích hợp.
Nhưng mà gì. . .
Đạo đồ gián đoạn!
May mà pháp môn mà Phạm Nhân Long tu luyện rất đặc biệt, mặc dù chưa thể Kết Đan, nhưng lại được Linh vật trợ giúp duyên thọ thêm 60 năm, lúc này mới có Trường Nhạc bang hiện giờ.
Thu hồi tâm tư, bốn người chắp tay cáo từ, lần lượt lui ra đại điện.
Đợi đến khi trong điện không có một ai, Trúc lão mới nở nụ cười nhìn về phía Mạc Cầu, vung tay lên, một đoàn băng tinh chậm rãi bay tới:
"Mạc đạo hữu, Hắc Liên Tịnh Hỏa của đạo hữu đây."
"Đa tạ."
Mạc Cầu đưa tay nhận lấy, khẽ vuốt băng tinh, thần sắc hơi có biến hóa.