Người dịch: Whistle
Phía trên tường vân.
Ngoài Mạc Cầu và Đan Bá Tường ra thì còn có một vị hảo hữu và một vài hậu bối tuổi trẻ.
Trong đó có hai người trẻ tuổi chỉ chừng bốn mươi tuổi, nhưng cũng đã Luyện khí hữu thành, khí tức thông thấu, có lẽ Trúc Cơ đan là chuẩn bị cho hai người này.
"Phi Linh tông đã không còn, hiện nay đổi thành Lôi Hỏa giáo."
Đan Bá Tường thở dài mở miệng:
"Đây chỉ là vì bớt những phiền toái không cần thiết, chỉ tiếc là vãn bối không có năng lực quản lý nhiều người như vậy, trong nhiều năm như thế mà vẫn chưa thấy khởi sắc."
"Đan huynh quá khiêm tốn." Hảo hữu mở miệng khuyên nhủ:
"Đệ tử tông môn quý tinh mà không quý đa, môn hạ đệ tử của huynh tuy ít, nhưng lại đều là những người có thiên phú bất phàm, tại hạ mới thực sự nên cảm thấy hâm mộ."
Nghe vậy, trên mặt của Đan Bá Tường cũng không nhịn được lộ ra vẻ mỉm cười.
Những năm này.
Ông ta vừa nghĩ biện pháp điều dưỡng thương thế, vừa tìm tòi lương tài, bồi dưỡng đệ tử, môn nhân tuy ít, nhưng đều là tâm huyết của y.
"Người trộm truyền thừa của Phi Linh tông tên là gì?"
Mạc Cầu đứng chắp tay, mở miệng hỏi:
"Bây giờ gã ta đang ở Hải Yến đường sao?"
"Không sai." Đan Bá Tường nghiêm túc gật đầu:
"Kẻ này vốn tên là Tỉnh Lục, nhưng hiện giờ cũng đã đổi tên, gọi là Kim Bất Khuyết, là một trong mấy vị thủ lĩnh của Hải Yến đường."
"Truyền thừa ngọc điệp của Phi Linh tông đang nằm trong tay gã ta!"
"Ừm." Mạc Cầu hiểu rõ, thuận miệng hỏi:
"Làm sao mà ngươi tìm được gã ta?"
"Tìm?" Đan Bá Tường gượng cười, lắc đầu, nói:
"Tiền bối quá để mắt đan mỗ, tu vi của kẻ này cao hơn vãn bối nhiều, nếu như tìm được gã ta thì sợ là vãn bối đã tự thân khó đảm bảo."
"Mấy năm trước, vãn bối cũng từng nghĩ tới chuyện đi tìm gã ta để đòi lại tông môn truyền thừa, nhưng trong những năm này thì ý định này cũng đẫ sớm phai nhạt."
"Nào ngờ!"
Đan Bá Tường hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Trước đó không lâu, vãn bối lại gặp được gã ta trong một buổi tụ hội đồng đạo, cho nên lúc này mới có xin tiền bối hỗ trợ xuất thủ."
"Ngươi có chắc là truyền thừa ngọc diệp của Phi Linh tông đang ở trên người kẻ này không?" Mạc Cầu mở miệng.
Chuyện này cực kỳ quan trọng.
"Chắc chắn!" Đan Bá Tường gật đầu:
"Món đồ kia có liên hệ với huyết mạch của Đan mỗ, vãn bối có thể cảm nhận được khi ở trong một khoảng cách nhất định, tuyệt đối sẽ không sai."
"Gã ta không nhận ra ngươi sao?"
"Không có, năm đó, vì bỏ trốn nên vãn bối đã dùng bí pháp thay đổi dung mạo, hình thể, ngay cả khí tức cũng khác xưa, gã ta chắc chắn sẽ không nhận ra được."
Chẳng qua khi nghĩ tới những năm tháng phải sống trong khổ cực và dày vò của mình, còn đối phương thì lại đang tiêu diêu tự tại, Đan Bá Tường không nhịn được lắc đầu, trong mắt hiện ra vẻ phẫn hận.
"Tiền bối."
Tường vân tiếp tục chở đám người bay đi.
Không bao lâu sau.
Một người vươn tay chỉ về phía trước:
"Đằng trước chính là trụ sở của Hải Yến đường, cũng là tông môn mà bọn hắn mới xây gần đây, Trận pháp trong trụ sở còn chưa hoàn thiện."
"Đương nhiên."
"Có tiền bối xuất thủ, cho dù có Trận pháp thì cũng sẽ không bảo vệ được tên ác tặc kia!"
"Ừm." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, tốc độ của tường vân đột ngột tăng lên, đồng thời còn tản ra khí tức trên thân, lao xuống hòn đảo bên dưới.
Uy thế mênh mông thâm thúy, băng lãnh tịch mịch của Tông sư Kim Đan bao trùm tứ phương, giống như một tấm màn đen che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Dù là chưa hề động thủ nhưng cũng làm cho những người ở phía dưới sắc mặt trắng bệch, trong lòng lo sợ.
Bên trong một dãy nhà ở phía dưới có mấy vệt lưu quang lướt ra, một người trong đó chắp tay thi lễ, đứng ở phía xa hét lớn:
"Hải Yến đường Phạm Vinh, xin ra mắt tiền bối!"
Đan Bá Tường lập tức nhỏ giọng mở miệng:
"Tiền bối, người này chính là Đường chủ của Hải Yến đường, tu vi cao thâm, thực lực thâm bất khả trắc, đương nhiên là gã không có cách nào so sánh với tiền bối được."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, khẽ vung tay áo dài, thu hồi khí tức như hải nạp bách xuyên của mình lại, mây đen cũng lập tức tiêu tán, vạn dặm không mây.
Hắn độn xuống bên dưới, nhìn về phía mấy người đang vội vã nghênh đón:
"Trong số các ngươi có phải có một người tên là Kim Bất Khuyết, đúng không?"
Phạm Vinh vội vàng chạy tới, nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Đối phương còn chưa hiện thân đã lộ ra khí tức để ra oai phủ đầu, hiển nhiên không phải là loại lương thiện, bây giờ càng là chỉ mặt gọi tên tìm người.
Sợ là Kim Bất Khuyết đã chọc phải người không thể trêu chọc rồi.
Hi vọng sẽ không liên lụy tới Hải Yến đường.
Một vị Kim Đan Tông sư ra mặt, cho dù gã ta có gan lớn như trời thì cũng không dám vì một tên bang chúng mà đắc tội với cao nhân.
Kim Bất Khuyết lập tức cung kính mở miệng:
"Tiền bối, Kim huynh. . . Kim Bất Khuyết đang ở tĩnh thất bên dưới bế quan, vãn bối lập tức đi gọi y tới đây, ngài tìm Kim Bất Khuyết có việc gì không?"
"Kim Bất Khuyết chính là phản đồ của tông ta, đã từng trộm truyền thừa tông môn, độc chết Trưởng lão trông coi mật thất, tội ác tày trời." Đan Bá Tường tiến lên một bước, cắn răng nói:
"Đan mỗ tìm gã để lấy lại một cái công đạo!"
"Cái này. . ." Phạm Vinh lộ vẻ kinh ngạc, nói:
"Đạo hữu, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì đó hay không, theo ta được biết, Kim Bất Khuyết chính là một giới tán tu, cũng chưa từng gia nhập tông môn nào cả."
"Gã ta đương nhiên là sẽ không chịu nói rồi." Đan Bá Tường lạnh lùng hừ một cái:
"Gã vốn không tên Kim Bất Khuyết, mà gọi là Tỉnh Lục, ngay cả cái tên này cũng đều do Lão tổ của ta ban cho gã."
Nói xong, ông ta còn cất giọng giận dữ hét lên:
"Tỉnh Lục, còn không mau ra đây!"
Âm như sấm rền, khuất động không khí ở trên đảo.
Đám người của Hải Yến đường đều lộ vẻ kinh sợ, chẳng qua khi nhìn về phía Mạc Cầu thì lại nhao nhao cúi đầu, không có người nào dám nhiều lời.
"Yên tâm." Mạc Cầu đạm mạc nói:
"Hôm nay bọn ta đến đây chỉ vì tìm Kim Bất Khuyết, đợi khi chuyện này rõ ràng, nếu không liên quan tới các ngươi thì cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội."
"Đa tạ tiền bối!" Phạm Vinh nhẹ nhàng thở ra, chắp tay thi lễ:
"Mong rằng tiền bối minh giám, Phạm mỗ cũng chỉ vừa mới kết bạn với Kim Bất Khuyết vào mấy tháng trước, không biết gì về thân phận trước đây của gã."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu, lập tức nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về nơi xa, mắt hiện Linh quang, từng tia sáng lặng lẽ bao phủ một phương.
Lúc này, có một bóng người từ trong lòng núi xông ra, sau lưng mọc một đôi linh dực màu đỏ, nhẹ nhàng vùng vẩy, lướt ra bên ngoài giống như chim bay.
Tốc độ có thể nói là kinh người.
Nhưng mà!
Trong ánh mắt của Mạc Cầu, giữa thiên địa chợt xuất hiện một tòa trận pháp, ngũ hành điên đảo, khí cơ lưu chuyển, vạn vật biến hóa tận tùy tâm ý.
Trận pháp phủ xuống, người kia nhìn như đang nhanh chóng vọt tới trước, nhưng kì thực mỗi lần đều chuyển hướng, càng ngày lại càng tới gần nơi đây, cuối cùng đáp xuống phụ cận.
"Tỉnh Lục!"
Nhìn thấy cừu nhân khắc ghi nhiều năm hiện thân ở trước mặt, Đan Bá Tường không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay lên, năm thanh phi kiếm có màu sắc khác nhau chém tới.
Ngũ kiếm phân ngũ sắc, lại hợp thành ngũ Hành.
Kiếm quang đan xen, còn có từng tia lôi điện lan tràn trong đó, một lực lượng làm người ta kinh ngạc run rẩy cũng xuất hiện trên phi kiếm.
Mạc Cầu nhíu mày.
Đan Bá Tường không hổ là người truyền thừa tông môn, mặc dù tu vi không cao, nhưng Pháp khí và Ngự kiếm pháp đều thuộc loại đỉnh tiêm.
Chỉ bằng vào chiêu này đã không hề kém hơn tu sĩ Đạo cơ trung kỳ.
"Là ngươi!"
Vừa bắt đầu thì Tỉnh Lục cũng không nhận ra Đan Bá Tường, nhưng khi nhìn thấy Phi kiếm quen thuộc đánh tới thì không khỏi trừng to mắt, kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng lùi lại:
"Sư đệ, đây là hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Đan Bá Tường cắn răng cả giận nói:
"Là ngươi hại chết hai vị Trưởng lão, nếu như không phải là ngươi, ngày đó cho dù tông môn có bị diệt thì cũng sẽ không đến nỗi này, Tỉnh Lục, ngươi đáng chết!"
Kiếm quang lấp lóe, sát cơ bức người.
Tỉnh Lục đang né tránh cực kỳ nhếch nhác.
Nhưng độn pháp của gã ta tinh diệu, linh động như hỏa điểu, hai cánh ở sau lưng nhanh chóng vung vẩy, trong vòng trăm trượng tốc biến hơn mười lần.
Đồng thời trong tay xuất hiện hai cây dùi, thỉnh thoảng đánh vào trên phi kiếm.
Luận thực lực.
Thật ra Đan Bá Tường không bằng Kim Bất Khuyết, nhưng Kim Bất Khuyết lại bị thần niệm của Mạc Cầu áp chế, khó mà thi triển hết thực lực, cho nên rơi vào thế hạ phong.
Chỉ trong thời gian nháy mắt đã tràn ngập nguy hiểm.
Ngay lúc sắp không cầm cự được, gã ta liền ngửa mặt lên trời kêu to:
"Tiền bối cứu mạng!"
"Hả?"
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ biến, vung tay lên, một thanh loan đao có hình viên nguyệt chém thẳng vào chỗ của Tinh Lục.
Đao mang phát sau mà đến trước, giống như đoán được thân hình biến hóacủa Tỉnh Lục, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt gã ta.
"Đồ vô dụng." Một giọng nói lạnh như băng vang lên:
"Thời gian ngắn như vậy mà đã không cầm cự được nữa, cần ngươi làm gì?"
Lời tuy như vậy, nhưng chân trời vẫn bắn ra một vệt Linh quang, vầng sáng bao phủ đao mang, đao mang lập tức trì trệ, sau đó chậm rãi tiêu tán.
"Đi!"
Giọng nói của Mạc Cầu trầm xuống, độn quang vội vàng xông tới chân trời.
"Trễ!"
Một tiếng hét giận dữ vang vọng trên không trung, trong chớp mắt, gió nổi mây phun, vô số dòng nước từ mảnh thuỷ vực bên dưới chảy ngược lên trời rồi hòa biển mây bao la không ngừng chập trùng.
Trận pháp!
Mạc Cầu đứng trong hư không, ngưng thần nhìn chung quanh.
Mây mù bốc lên, thủy khí tràn ngập, hải khiếu cuồn cuộn không dứt.
Trước mặt có một người cầm côn mà đứng, dáng người cao gầy, giống như một con khỉ nước lớn, lông dài mọc khắp người, một đôi mắt lấp lóe lãnh quang yếu ớt.