Người dịch: Whistle
Thủy phỉ tới nhanh và đi cũng nhanh.
Chiếc thuyền chiến đầu tiên gặp phải thủy lôi bị chôn giấu dưới nước, sau một phen cuồng oanh loạn tạc thì có một vài tên thủy phỉ thừa dịp loạn xông vào.
Những tên thủy phỉ này đều là mấy kẻ hung hãn không sợ chết.
Trên thân của mỗi người đều mang theo Linh phù có uy năng mạnh như một môn lôi pháp, bọn chúng liên tục đánh vào những chiếc thuyền chiến.
Đám thủy phỉ này tản ra bốn phía, hướng nào cũng thấy người, không ai có thể phản ứng kịp.
Chỉ một thoáng.
Đã có sáu chiếc thuyền chiến lớn bị hư hại.
Cho dù là trên thuyền có rất nhiều tu sĩ Đạo cơ, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng để không bị tổn thất quá nhiều, nhất thời loạn thành một bầy, thậm chí không lo được truy sát thủy phỉ.
Mạc Cầu xuất hiện ở gần chiếc thuyền của Phái Thương Vũ, trong tay dắt theo một sợi xiềng xích, trên xiềng xích quấn lấy hơn trăm người, mời vừa từ trong nước lôi ra.
"Đồ vật thì cứ mặc kệ đi, cứu người lên trước đã!"
"Vâng!"
"Tình huống hư hại trên thân tàu như thế nào?"
"Có ba nơi bị phá vỡ, trong đó có một nơi là tiết điểm của Trận pháp, nếu như không thể chữa trị thì hành trình sau này sẽ rất gian nan."
Có Mạc Cầu ra tay, lại còn có rất nhiều tu sĩ, cho nên việc cứu người cũng dễ như trở bàn tay, vả lại người của Phái Thương Vũ cũng không bị thương nghiêm trọng lắm.
Cứu người thì dễ, nhưng muốn chữa trị những nơi bị hư hại trên thân tàu thì lại không đơn giản như vậy.
Muốn tạo ra chiến thuyền lớn cỡ này thì đều phải huy động một mấy ngàn người, trong thời gian mười mấy năm mới xong, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng phải nhìn mà than thở.
Hạng Phủ Minh từ nơi xa chạy đến, lau khô những giọt nước sông trên mặt bên rồi cau mày nói:
"Bọn thủy phỉ này thật sự là những tên điên, xông tới đây giống như không cần mạng vậy, bọn chúng thật to gan, ngay cả đội tàu của chúng ta mà cũng dám động thủ!"
"Đúng vậy." Mạc Cầu đạm mạc nói:
"Bọn chúng thật to gan, biết rõ trong đội tàu có nhiều tu sĩ Đạo cơ tọa trấn như vậy mà cũng còn dám động thủ."
"Ây. . ."
Hạng Phủ Minh sững sờ.
Ông ta đương nhiên có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của Mạc Cầu, sắc mặt không khỏi trở nên âm trầm:
"Ý của Mạc trưởng là có người cố tình muốn cản đường chúng ta, để chúng ta không thể đi tiếp, chỉ có thể thành thật trở về?"
"Vừa rồi có người tìm ta." Mạc Cầu mở miệng:
"Người đó nói rằng có thể sẽ có người động thủ với đội tàu, xem ra tin tức của người này không sai."
"Hả?" Hạng Phủ Minh híp mắt, cũng không hỏi thăm tin tức này là do ai nói cho Mạc Cầu, ông ta lại quan sát chung quanh một vòng rồi nói:
"Mạc trưởng lão, ngài trông giữ ở đây đi, ta đi thương lượng với người khác một chút."
Chuyện này có chút không thích hợp, cho dù thế lực khác không nhận được tin tức thì sợ là trong lòng cũng đã có suy đoán.
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu.
. . .
Không lâu sau đó.
Hạng Phủ Minh trở về, đi theo ông ta còn có hai vị tu sĩ Đạo cơ.
Hai người này đều mặc pháp y của Cửu Giang minh, đầu ngẩng cao, mũi vểnh lên trời, không biết tại sao bọn hắn lại có cái thái độ cao cao tại thượng này.
"Mạc trưởng lão." Hạng Phủ Minh cũng không dám lãnh đạm, mở miệng giới thiệu:
"Hai vị đạo hữu này là Linh Chu Kiểm Vận Sử của Cửu Giang minh, có năng lực kiến tạo Linh chu ngũ phẩm, lần này đến đây để sửa chữa thuyền của chúng ta."
"Nha!"
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Làm phiền."
Ở Vân Mộng trạch, cho dù là người tu hành, nếu như không có một chiếc Linh chu phi thuyền thì cũng là nửa bước khó đi.
Mà một chiếc Linh chu đơn giản nhất cũng cần phải có hơn ngàn linh kiện, loại nhiều còn phải có trên trăm vạn hoặc thậm chí là ngàn vạn vật liệu, nếu như không có người chuyên tu pháp này thì khó mà tu sửa.
Linh Chu Kiểm Vận Sử cũng bởi vì vậy mà ra đời.
Tầm quan trọng của bọn hắn, liếc qua là thấy ngay.
Cho dù là trong rất nhiều đại tông thì cũng đều được xem trọng, phân lượng và địa vị còn cao hơn Luyện đan sư và Luyện Khí sư không ít.
Linh chu Ngũ phẩm đã là tồn tại có thể oanh sát Đạo cơ.
Đối với thế lực giống như Phái Thương Vũ mà nói, cho dù có tập hợp toàn bộ lực lượng của tông môn cũng không bồi dưỡng ra một vị Linh Chu Kiểm Vận Sử như vậy.
"Bị hư chỗ nào?"
Hai người không thèm để ý đến câu chào hỏi của Mạc Cầu, một người trong đó nhìn sang nơi bị hư hại, ánh mắt khẽ nhúc nhích:
"Giá cả sẽ không rẻ đâu."
"Đương nhiên." Hạng Phủ Minh liên tục gật đầu:
"Mời hai vị."
Mặc dù Linh Chu Kiểm Vận Sử rất hiếm thấy, địa vị cũng bất phàm, nhưng thái độ của những tên này lại làm mất lòng người khác.
Mạc Cầu lắc đầu, không thèm chấp nhặt với hai tên này, hắn thấy ở đây đã không còn chuyện của mình nữa liền quay người trở về chiếc thuyền nhỏ kia.
Khi sửa chữa thuyền lớn, hắn cũng không cần phải có mặt ở đó.
Nào ngờ.
Vừa mới nghỉ ngơi không được bao lâu thì Lý Nguyên Động, hiện giờ là người quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ trên thuyền, đã vội vã bay tới, vẻ mặt lo lắng, trên trán toát đầy mồ hôi.
Lý Nguyên Động, Lý Nguyên Mạch, Tần Bá Sinh đều là nhân tài mới nổi của Phái Thương Vũ.
Chỉ là những người này đều đã xung kích Đạo cơ thất bại, con đường tu hành bị đoạn tuyệt, cho nên chuyển thành người xử lý những chuyện vặt trong tông môn.
Trong đó, Lý Nguyên Mạch đi theo Tiết Lục Y tới Thiên Nhai đạo tràng trước, Tần Bá Sinh thì đi theo Trưởng lão Lương Hồng, ở lại trụ sở giải quyết hậu quả.
"Thế nào?"
Mạc Cầu mở mắt nhìn sang, thần tình lạnh nhạt:
"Có phải là thiếu đan dược liệu thương hay không?"
"Không phải." Lý Nguyên Động lắc đầu, vẻ mặt đắng chát:
"Lần này chúng ta kịp thời cứu viện, cho nên người bị thương cũng không nhiều, đa phần đều là vết thương nhẹ, đan dược đã đủ dùng, chẳng qua là. . ."
"Chẳng qua là hai vị tiền bối sửa chữa thuyền lại không dễ bắt chuyện lắm, Mạc trưởng lão có thể qua đó một chuyến được không?"
"Không dễ bắt chuyện." Mạc Cầu nhíu mày:
"Thì thế nào?"
"Bọn hắn chào giá rất cao!" Lý Nguyên Động thở dài:
"Chỉ là trên mấy mảnh boong tàu không có Linh văn mà lại đòi mười viên Linh thạch Trung phẩm, ngày trước nhiều lắm cũng chỉ mất một lần."
"Lần này chém ác thật!"
"Ngô. . ." Mạc Cầu híp mắt, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
"Được rồi, cứ đưa cho bọn hắn là được, mau chóng lên đường mới là chuyện quan trọng."
Mười viên Linh thạch Trung phẩm xác thực không ít, chém cũng hơi ác, nhưng đối với Mạc Cầu thì cũng không tính là gì, cho thì cho thôi.
"Vậy, được rồi!"
Lý Nguyên Động nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ là dùng tiền miễn tai, y nói một tiếng xin lỗi rồi lại ủ rũ trở về thuyền lớn.
Một khắc đồng hồ sau.
Độn quang lại bay trở về.
"Lại có việc gì?" Mạc Cầu có phần bất đắc dĩ, những ý nghĩ vừa mới được sửa sang lại liền bị cắt ngang:
"Hạng trưởng lão không ở đó sao?"
"Gia chủ Tống gia mời Hạng trưởng lão qua đó nghị sự, nói là đường thủy phía trước bị người ta thiết lập thủy lôi, khả năng còn có cạm bẫy khác." Lý Nguyên Động mở miệng:
"Mạc trưởng lão, vãn bối cảm thấy hai vị Linh Chu Kiểm Vận Sử này đang bắt chẹt mình, giá tiền càng ngày càng cao, nhưng rõ ràng là tình huống trên tàu cũng không phiền phức đến vậy."
"Được rồi!"
Mạc Cầu thở dài, đứng lên nói:
"Đi, qua đó xem thử."
Thuyền lớn nên có rất nhiều linh kiện, nhưng những bộ phận mấu chốt vẫn là thân tàu và đuôi tàu, đầu mối trận pháp, động lực trong khoang thuyền, và còn có một số vụn vụn vặt vặt khác.
Bởi vì xuất thủ kịp thời, nên những nơi này cũng không bị hư hao nhiều.
Chỉ có linh kiện ở một tiết điểm mấu chốt bị hư hại, thay mới là được, theo cách nói của Lý Nguyên Động là chẳng có phiền phức gì.
Thậm chí.
Chỉ cần có linh kiện thì người của Phái Thương Vũ cũng có thể tự làm.
Trong một lối đi nhỏ trên tàu, một vị đạo nhân vươn tay chỉ trỏ boong tàu trước mặt:
"Cái boong tàu này đã không thể dùng được nữa, không chỉ nó, ngay cả mấy chục miếng ván trên đó đều phải thay đổi, không có mấy chục viên Linh thạch Trung phẩm là không được."
Gương mặt xinh đẹp của Vũ Mai, đệ tử Thân Truyền của Vương Kiều Tịch, đỏ lên, cắn răng thấp giọng nói:
"Tiền bối, mặc dù những tấm ván này hơi cũ một chút, nhưng cũng không tới mức không thể dùng được, chỉ cần thay phần bị hư hại là được."
"Mấy chục viên Linh thạch Trung phẩm. . ."
"Thật sự là có hơi quá."
"Hả?" Sắc mặt đạo nhân trầm xuống, nghiêng đầu nhìn sang:
"Ngươi đang chất vấn cái nhìn của lão phu sao?"
Lão ta lập tức phất ống tay áo một cái, vẻ mặt giận dữ:
"Xem ra chỗ của các ngươi đã có cao nhân khác rồi, không cần đến lão phu nữa, vậy thì tự đi mà sửa, cần gì phải mời ta đến đây?"
Nói xong liền cất bước muốn rời khỏi.
"Tiền bối." Sắc mặt Vũ Mai đại biến, vội vã giữ chặt ống tay áo của đối phương:
"Vãn bối không có ý này, chỉ là. . . Chỉ là mấy chục viên Linh thạch Trung phẩm thật sự là quá nhiều, vãn bối không làm chủ được."
"Vậy thì kiếm người có thể làm chủ đến đây!"
"Chuyện gì xảy ra?"
Mạc Cầu bước tới, quét mắt toàn trường, ngoài hai người đang tranh chấp ra thì ở cách đó không xa còn có rất nhiều đệ tử tông môn đang lén lút nhìn trộm:
"Các ngươi không có việc gì làm sao?"
"Ở đây không cần có nhiều người như vậy, trở về hết đi!"
Giọng nói của hắn mang theo một uy thế nhiếp người, đám người nghe tiếng liền sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải tán, trong nháy mắt đã trống rỗng.
"Mạc đạo hữu." Đạo nhân chau mày lên, dường như đang kinh ngạc với uy nghiêm của Mạc Cầu, lão chắp tay nói:
"Đạo hữu tới thật đúng lúc, Bặc mỗ cảm thấy Linh chu của quý tông có quá nhiều chỗ bị hư hại nên cần thay đổi một vài Linh tài, chỉ là giá tiền hơi mắc một tí."
"Đạo hữu cảm thấy thế nào?"