Người dịch: Whistle
"Hả?"
Diệp Phi Hoa hơi biến sắc, đột nhiên đứng lên:
"Chỉ có một mình hắn thôi sao?"
"Không sai." Tống Đốc sững sờ, nhẹ gật đầu:
"Chỗ này có chuyện cần thương nghị, không thể không có người của Phái Thương Vũ đến đây, cho nên chỉ có một mình Mạc đạo hữu tới đó."
"Ngu xuẩn!" Giọng nói của Diệp Phi Hoa trầm xuống:
"Thập thất thủy kiêu há lại là kẻ vớ vẩn? Hắn chỉ có một người, qua đó chẳng khác nào dê vào miệng cọp, hơn nữa càng là đả thảo kinh xà!"
"Chắc. . . Chắc là sẽ không đâu?" Tống Đốc chần chờ một chút:
"Tu vi của Mạc đạo hữu cũng không thấp, chắc sẽ cẩn thận."
Tống Đốc rất ủng hộ Mạc Cầu qua đó, dù sao con gái ông ta đang ở trong sào huyệt, nếu như có thể tìm được vị trí thì cũng có cơ hội cứu được người.
"Tống gia chủ có chỗ không biết." Chu Tử Thăng lắc đầu:
"Bọn ta đã xác minh được sào huyệt của thủy phỉ, bây giờ đang tập hợp người tới đó giải quyết, nguyên nhân bọn ta giữ kín chuyện này cũng vì không muốn để lộ bí mật."
"Bây giờ. . ."
"Hi vọng họ Mạc không tìm được chỗ của thủy phỉ, nếu như hắn đả thảo kinh xà thì kế hoạch của chúng ta cũng khó có thể công thành."
......
Xuyên qua tầng mây dày đặc chướng khí, một mảnh đầm lầy vô tận đập vào mắt.
Trên trời, mây đen dày như màn, treo lủng lẳng ở chân trời, giống như chỉ cần dùng tay sờ vào thì cái màn trời này sẽ lật úp lại vậy, tạo ra cho người ta một cảm giác bị đè nén.
Bên dưới là đầm lầy tràn đầy nước bùn, ngay cả lông ngỗng cũng không thể nổi lên được, một thứ sền sệt giống như nhựa đường rải khắp mặt nước.
Mạc Cầu hiện thân trên không trung, cúi đầu nhìn xuống.
Mắt hiện Linh quang, lấp lóe giống như tia lửa, nhìn thật kỹ thì trong con ngươi của hắn đang chiếu rọi ra toàn bộ biến hóa trong phạm vi mười dặm bên dưới.
"Thôn Kim Thiềm Thừ!"
Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ, dưới mặt nước sóng ngầm cuồn cuộn, linh cơ biến hóa lại hóa thành một con cóc lớn nằm sấp trong lòng đất.
Bụng cóc nhấp nhô, mỗi lần chập trùng đều làm cho Linh khí cuộn trào giống như sóng triều.
Mảnh thuỷ vực hơn mười dặm giống như hòa làm một thể.
Vả lại phần thân dưới của con cóc cũng không phải là không động đậy, tứ chi co duỗi, thỉnh thoảng còn đổi hướng trông như vật sống vậy.
"Trận pháp sao?" Trọng Minh Hỏa Mãng từ trong tay áo thò đầu ra, nói:
"Với thực lực của chủ thượng mà cũng không phá được sao?"
"Ta không giỏi Trận pháp." Mạc Cầu lắc đầu:
"Vả lại, chuyến đi lần này chỉ để xem thử có thể cứu được người hay không thôi, cưỡng ép phá trận thì hậu quả sẽ khó mà lường được, chuyện của thủy phỉ cũng không cần phải nóng lòng trong lúc nhất thời."
"Vâng." Trọng Minh Hỏa Mãng gật đầu:
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Con mắt nó chuyển động, nói:
"Bằng không, để tiểu yêu hiện ra bản thể, dẫn một chút thủy phỉ đi ra, chủ thượng ngài thừa cơ xuất thủ bắt lấy bọn chúng, dùng nhiếp hồn pháp khống chế, chúng ta lại nhân cơ hội này lẻn vào trong?"
"Ngô. . ." Mạc Cầu kinh ngạc cúi đầu:
"Ngươi cũng rất thuần thục đó."
"Hắc hắc. . ." Trọng Minh Hỏa Mãng lúng túng nở nụ cười:
"Tiểu yêu chỉ là. . . Chỉ là đang suy nghĩ cho chủ thượng, đương nhiên là phải vắt hết óc nghĩ biện pháp."
"Không cần." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Có người chủ động đưa tới cửa rồi."
Dứt lời.
Mạc Cầu khẽ vung tay áo dài, lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
. . .
Chướng khí nồng đậm.
Bao hàm kịch độc, còn có sâu bọ ăn thịt ẩn núp bên trong.
Nếu như phàm nhân ngộ nhập trong này, chỉ cần ba khắc là đã không còn hài cốt.
Ngay cả người có tu vi cũng khó có thể chống cự, vả lại ở nơi này không thể thả thần niệm ra ngoài, khi bị vướng vào trong này thì sẽ khó mà đào thoát.
Ngay trong làn chướng khí thâm thúy như mực này, một vệt độn quang nhanh chóng lao đi.
Nơi độn quang đi qua, chướng khí bốn phía đều bốc lên, vô số sâu bọ rì rào rơi xuống đất, trước mặt còn động động tách ra một cái thông đạo để độn quang đi qua.
Tốc độ không chậm, nhưng lại có phần nhếch nhác.
"Hà tiên tử, ngươi trốn không thoát!"
Một giọng nói lạnh như băng từ sau lưng truyền đến, trong giọng nói mang một lực lượng nhiếp người tâm phách, làm cho vệt độn quang ở phía trước cũng phải run rẩy.
Một vệt ô quang còn u ám hơn chướng khí xuất hiện.
Ô quang run rẩy đã lập tức lướt qua gần một dặm, cự ly cũng ngày càng gần vệt độn quang ở phía trước.
Thỉnh thoảng cũng có giọng nói vang lên:
"Hà tiên tử, Nguyên Từ Âm Chướng ở nơi này do tự nhiên tạo thành, cho dù là tu sĩ Đạo cơ bị vướng vào trong này cũng khó thoát thân."
"Ngươi còn đang bị thương, cần gì phải giãy giụa nữa, không bằng bảo tồn thể lực đi về với ta, có thể vị kia sẽ còn tha cho ngươi một mạng."
Giọng nói không nhanh không chậm, từ từ kích thích độn quang trước mặt.
"Đánh rắm!"
Quả nhiên, trong tình huống lo lắng bất an, Thần hồn bất ổn, nữ tử ở trước mặt đã không thể kiềm chế được cơn giận ở trong lòng.
Nàng rít lên một tiếng, độn quang quay ngược lại bạo trảm.
Kiếm quang thủy sắc xen lẫn tiếng sấm như có như không, làm nổ tung vài dặm chướng khí, giống như phi long đang giương nanh múa vuốt đánh về phía người truy kích.
"Đến hay lắm!"
Tiếng rống như sấm, người ở sau lưng cũng lập tức hóa thành cự nhân cao chừng 5-6 mét, tay cầm cự phủ hung hăng bổ tới phía trước.
"Oanh!"
Phủ lạc và kiếm quang băng tán, có một bóng hình xinh đẹp kêu đau một tiếng, thân thể nhoáng một cái, quay người bỏ chạy.
"Hắc hắc. . ."
Cự nhân lung lay cây búa trong tay, cười lạnh nói:
"Ngươi trốn không thoát!"
Sắc mặt Hà Nhược Lan tái nhợt, đôi mắt đẹp ảm đạm, nàng chỉ cảm thấy khí huyết đang không ngừng dâng trào trong cơ thể, mạch máu trên trán liên tục đập mạnh, không khống chế được.
Hà Nhược Lan biết là mình sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn lần này, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
Mình còn chưa thành thân, tuổi còn trẻ mà đã tiến giai Đạo cơ, tiền đồ xán lạn, há có thể cam tâm thất thân ở nơi này?
Trong lúc tuyệt vọng, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước.
Bóng người đang đứng chắp tay, quần áo tung bay, ở nơi tràn đầy chướng khí độc trùng này lại có vẻ rất nhàn nhã, khí chất xuất trần.
Cứu binh!
Không đúng.
Nơi này nằm gần sào huyệt của thập thất thủy kiêu, sao lại có người khác ở đây?
Trong lòng nghĩ nghĩ, Hà Nhược Lan cách không quát:
"Đạo hữu cẩn thận, gần đây có sào huyệt của một bọn thủy phỉ, bọn hắn việc ác bất tận, lạm sát kẻ vô tội, đạo hữu tốt nhất là nên mau chóng rời đi."
Nói xong nhiên nhanh chóng tới gần.
Bất luận như thế nào, người ở đối diện này chính là cơ hội duy nhất của mình, nếu như đối phương là thủy phỉ, vậy thì có thể là chuyên môn chạy tới để ngăn mình lại.
Trốn cũng trốn không thoát.
Nếu như không phải, hai người liên thủ, tỉ lệ đào sinh sẽ lớn hơn.
Vả lại, mình đã cảnh báo trước thời hạn, cũng thể hiện ra thiện ý.
Mạc Cầu đương nhiên là nhìn rõ ý định của nàng, nhưng sắc mặt lại không có gì biến hóa, chỉ là tầm mắt di chuyển lên người của kẻ đến sau.
"Ngô?"
"Luyện thể huyền công, ngược lại là hiếm thấy."
Trong lúc nói nhỏ, Hà Nhược Lan đã độn tới gần, thu kiếm quang lại, nửa cảnh giác nửa thiện ý nhìn xem Mạc Cầu:
"Đạo hữu cẩn thận, người ở sau lưng chính là Thiết Tí La Hán Cổ Nhược Bàn, có tu vi Đạo cơ trung kỳ, một thân huyền công cực kỳ cao minh."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, bất vi sở động.
"Bạch!"
Truy binh cũng dừng lại cách đó không xa, lộ ra thân hình lưng hùm vai gấu, một đôi mắt to như chuông đồng đang trừng thẳng tới:
"Các hạ là ai?"
"Ta khuyên các hạ đừng có tự tìm phiền phức, Cổ mỗ có thù riêng với nữ nhân này, nếu như muốn nhúng tay, tốt nhất các hạ nên cân nhắc bản thân mình trước!"
Nói xong gã liền nhấc cây rìu lớn lên.
Cây rìu này cao cỡ một người, lưỡi rìa sắc bén, chỉ nhẹ nhàng lắc lư đã làm không khí xung quanh lộ ra những ánh hàn quang.
Hiển nhiên, đây là một món Pháp khí có chút bất phàm.
Tầm mắt của Mạc Cầu từ từ đảo qua cây rìu lớn này, sau đó lập tức nhẹ nhàng gật đầu:
"Trùng hợp."
"Cái gì trùng hợp?" Đại hán sững sờ, sau một khắc, sắc mặt đột nhiên đại biến, không nói hai lời liền hóa thành độn quang điên cuồng lướt về phía sau.
Nhưng mà. . .
Một lực lượng vô hình xuất hiện, thiên địa chung quanh biến hóa.
Âm khí nổi lên, dương khí lui tán, vầng sáng hoàn toàn biến mất không thấy, những tiếng quỷ khóc thần hào đang vang vọng bốn phía, Âm phong Quỷ hỏa triền miên.
Địa Ngục Đồ!
"Rầm rầm. . ."
Trong cảm giác, hư không giống như đang vặn vẹo, U Minh giới hiện thế, cuốn lấy gã đại hán đang muốn thoát đi vào trong đó.
Chuyện này đương nhiên là ảo giác, nhưng lực lượng này không phải là thứ mà tu sĩ Đạo cơ có thể chống cự.
Hà Nhược Lan ở bên cạnh lại lộ ra vẻ mờ mịt, nàng không cảm giác được Địa Ngục Đồ mở ra, chỉ thấy Mạc Cầu vươn tay về phía đối phương ở xa.
Cái tên Thiết Tí La Hán Cổ Nhược Bàn kia liền lập tức ngốc trệ, thành thành thật thật bay tới.
"Bạch!"
Mấy sợi lưu quang từ trên đầu ngón tay Mạc Cầu chui ra, chui vào trong đầu của đối phương, xâm nhập vào trong thức hải, từ đầu đến cuối người đối diện đều không chống cự chút nào.
Thân thể của Cổ Nhược Bàn run lên, nộ trừng tới:
"Ngươi. . ."
Khi vừa nói ra một chủ thì cơ thể gã ta đột nhiên cứng đờ, ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi, cánh tay run rẩy, đầu từ từ rủ xuống, một giọng nói ngột ngạt vang lên:
"Chủ thượng."
"A!"
Thân thể mềm mại của Miêu Nhược Lan run rẩy, không nhịn được lui lại mấy trượng, nhìn về phía Mạc Cầu với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nàng không biết vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết là người ở bên cạnh này chỉ vẫy vẫy tay liền khiến cho một tu sĩ Đạo cơ triệt để khuất phục.
Sao hắn làm được?
Người này có tu vi gì?