Người dịch: Whistle
Trọng Minh Hỏa Mãng!
"Thật can đảm!"
Ngô Dụng mở to mắt, nổi giận quát lớn, Kim Đan chi uy tuôn ra, áp lực như núi ngang nhiên đè xuống chúng nữ.
Còn có liệt diễm gào thét, cuồng quyển tứ phương.
"Bành!"
"Lốp bốp. . ."
Phi kiếm va chạm lập tức phát ra những âm thanh kinh hãi.
Pháp khí của Tống Ngọc Bình trực tiếp bị vỡ nát tại chỗ, Pháp lực trong cơ thể hỗn loạn tưng bừng, cổ họng ngòn ngọt, miệng phun máu tươi ngã xuống mặt đất.
Mà Trọng Minh Hỏa Mãng thì lại có thể ngạnh kháng uy năng của Kim Đan, cận chiến mấy lần mới bị Ngô Dụng đấm cho vài quả, rơi xuống mặt đất.
Cho dù là vậy thì cũng không bị thương gì nhiều, nó thét lên một tiếng chói tai, đang định đứng dậy.
Nhưng lại bị lão ta một cước đạp xuống đất.
"Ngừng tay!"
Đột nhiên.
Sắc mặt Diệp Phi Hoa trắng bệch xuất hiện ở sau lưng Ngô Tử Thông, một tay bóp chặt cổ họng của y, một tay cầm kiếm chỉ vào hậu tâm:
"Nếu không, ta sẽ giết hắn!"
"Thiếu gia!"
Ngô Dụng trì trệ, thần sắc biến hóa liên hồi, bàn tay vừa mở ra lại khó đánh xuống, khí tức trên người cũng bắt đầu chậm rãi thu liễm.
"Hừ!" Diệp Phi Hoa thấy thế liền hừ lạnh, trong lòng không khỏi buông lỏng một hơi:
"Rốt cuộc các hạ là ai?"
"Nha đầu." Hai mắt Ngô Dụng co vào, nhìn chằm chằm Diệp Phi Hoa:
"Buông tay của ngươi xuống, lão hủ còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không. . ."
"Nếu không thì lại như thế nào?" Đôi mắt đẹp của Diệp Phi Hoa ngưng tụ, binh khí trong tay đâm vào phần lưng, áp sát trái tim của Ngô Tử Thông:
"Lão già, lui ra phía sau, nếu không ta lập tức liền giết chết hắn!"
Ngô Tử Thông bị người chế trụ, sinh tử khó liệu, vậy mà y lại không hề tức giận chút nào, ngược lại phát ra những tiếng cười quái dị, toét miệng nhìn về phía đám người.
Dường như đối với Ngô Tử Thông thì sống chết đã không còn quan trọng nữa.
"Ngươi. . ."
Gò má của Ngô Dụng run run, tầm mắt chậm rãi đảo qua đám người:
"Hảo thủ đoạn!"
"Vậy mà có thể giấu diếm được cảm nhận của lão hủ, không tầm thường."
"Bất quá. . ."
Lão ta đột nhiên nở nụ cười:
"Các ngươi cho rằng làm như vậy liền có thể uy hiếp được lão phu sao?"
"Cho dù thiếu gia nhà ta có chết, nhưng chỉ cần lưu lại một bộ thi hài thì lão hủ vẫn có biện pháp làm cho máu tươi của ngài tương dung với các ngươi để sinh hạ dòng dõi!"
Nói xong liền cất bước tiến lên.
Sau một khắc.
Đôi mắt lão ta đột nhiên ngưng tụ, lần đầu lộ ra vẻ kinh hoảng, trong miệng còn gầm thét:
"Ngừng tay!"
"Ầm ầm. . ."
Núi đá rung chuyển, mặt đất dưới chân Ngô Dụng nổ tung, trên mặt lão ta lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt hoảng sợ, bổ nhào về phía mật thất dưới lòng đất.
Người chưa đến, thạch bích trên mật thất đã tan rã, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng đứng ở giữa mật thất, phía trước là hai đứa trẻ sơ sinh trắng trắng mập mập bị nhiếp lên không trung, một đứa trong đó đang không ngừng phát ra những tiếng cười giòn giã.
Hồn nhiên không biết mình tùy thời cũng có thể mất mạng.
Đứa bé!
Mấy người bừng tỉnh.
Hiển nhiên, thứ mà lão quái này vật này thật sự quan tâm không phải là Ngô Tử Thông, mà là huyết mạch trên người y.
Mạc Cầu quay đầu.
Đập vào mắt là cảnh loạn thạch bay tứ tung.
Những hòn đá lớn có đường kính gần một trượng, nhỏ nhất thì cũng to bằng đầu người, giống như những viên đạn pháo đang nhanh chóng lao tới vị trí mà hắn đang đứng.
Loạn thạch phô thiên cái địa, uy lực mạnh mẽ, làm cho thiên địa khí cơ ở xung quanh hỗn loạn tưng bừng.
"Ầm ầm. . ."
Tốc độ cực hạn tạo ra những tiếng nổ ầm ầm, một luồng khí lãng màu trắng mà mắt trần có thể nhìn quét ngang qua, cũng tăng thêm uy lực đột kích.
"Ngô. . ."
Mạc Cầu híp mắt.
Mặc dù uy thế không yếu, nhưng đối với hắn thì lại không tính là gì, sát chiêu chân chính đang giấu ở trong loạn thạch.
"Bạch!"
Một sợi hỏa tuyến xuất hiện.
Những tảng đã vụn ở xung quanh hỏa tuyến lập tức nổ tung, khói bụi mù mịt, một cây Phân Thủy Tam Tiêm Xoa vô thanh vô tức xuyên thủng hư vô đâm tới.
Tam Tiêm Xoa nhanh chóng xoay tròn, một tia lửa quấn quanh nó, làm cho hư không ở xung quanh cũng phải rung nhẹ.
Đây không phải là do nhiệt độ cao làm cho không khí vặn vẹo.
Mà là lực lượng tác dụng lên một vùng không gian!
Ngô Dụng cầm Phân Thủy Tam Tiêm Xoa trong tay, sắc mặt căng cứng, ánh mắt kinh sợ, thân xoa tương hợp, giống như muốn một kích đâm rách hư không.
"Đến hay lắm!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
Hắn vốn cũng chẳng để ý tới chuyện gì, tuy rằng Ngô Dụng cũng là Kim Đan, nhưng dường như là do đi đường tắt mà thành, thực lực thua xa Tông sư bình thường.
Không ngờ là trên người lão ta lại có pháp môn tinh diệu như vậy!
Tia lửa trên mũi thương ẩn chứa lực lượng Thủy Hỏa, hai thứ này đụng vào nhau, giống như âm dương giao hội, sinh ra biến hóa huyền diệu, làm cho không gian rung chuyển.
Hai chữ thời không huyền diệu khó lường.
Cho dù Mạc Cầu toàn lực ứng phó, thậm chí là kích phát cả Thập Đại Hạn, gia tăng lực bộc phát lên mấy lần thì cũng khó làm rung chuyển hư không, chỉ có thể đánh nổ không khí mà thôi.
Mà Ngô Dụng lại có thể!
Mặc dù chỉ là thoáng chốc, nhưng cũng đã đủ kinh người rồi, đây không phải vì thực lực của lão ta mạnh hơn, mà là thi triển huyền công biến hóa có liên quan đến không gian chi diệu.
Trong lúc suy nghĩ, động tác của Mạc Cầu cũng không dừng lại.
Hắn quay người, rút đao, Thập Phương Sát Đạo - Nhất Tự Minh Tâm Trảm làm cho thanh hắc đao trong lòng bàn tay hóa thành một sợi hắc tuyến mà mắt thường khó phát hiện ra chém thẳng tới mũi nhọn tập kích.
"Đang!"
Tiếng va chạm du dương thanh thúy.
Mạc Cầu cảm thấy cổ tay rung mạnh, cây hắc đao trong lòng bàn tay giống như sắp bị đánh bay ra ngoài, chỉ dựa vào lực lượng kỹ xảo đơn thuần thì hắn đã ở vào hạ phong.
"Hừ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, thân pháp biến hóa, trường đao thuận thế chém tới, đao quang ưu nhã lặng lẽ lướt qua gần một dặm.
Đồng thời xê dịch hai chân, đao quang nở rộ giống như hoa sen.
Từng đó hỏa liên chập trùng trong lúc hỗn loạn, những nơi đi qua, núi đá hóa thành nham tương, từ phía chân trời cuồn cuộn rơi xuống, vương vãi một phương.
Thập Phương Sát Đạo!
Mạc Cầu vốn xuất thân là Võ giả, sở trường là vô số pháp môn cận chiến, bây giờ Kim Đan hữu thành, lực lượng nhục thân thì càng không yếu, lúc chém giết cũng là thành thạo điêu luyện.
Công pháp của Ngô Dụng rất huyền diệu, nhưng song phương chém giết lại không chỉ dựa vào pháp môn đơn thuần, gặp thời ứng biến, chiêu thức và nhãn lực cũng rất trọng yếu.
"Bành!"
Lại va chạm lần nữa, thân hình Mạc Cầu thối lui, Ngô Dụng lại không nhịn được kêu đau một tiếng, chân đạp hư không liên tiếp lui về phía sau hơn trăm trượng mới miễn cưỡng ngừng lại.
"Ngươi. . ."
"Là ngươi!"
Lão ta vừa mở mắt liền nhận ra Mạc Cầu:
"Mạc đại tiên sinh!"
"Mạc đại tiên sinh?"
Đám người Diệp Phi Hoa đang vội vàng chạy tới, nghe vậy cũng không khỏi sững sờ.
Các nàng cũng từng nghe qua danh hào của Mạc đại tiên sinh, dù sao Bắc giang bỗng nhiên xuất hiện một vị Tông sư Kim Đan thông hiểu Luyện đan cũng là một chuyện đại sự, cho dù không biết thì cũng đã được nghe qua.
Tiết Lục Y thì càng kinh ngạc hơn.
Mạc đại tiên sinh!
Mạc trưởng lão, chính là Mạc đại tiên sinh?
Phái Thương Vũ. . .
Lại có Tông sư Kim Đan tọa trấn!
Nghĩ nghĩ, trên mặt nàng lại lộ ra vẻ bừng tỉnh, chẳng trách trước khi sư tỷ bế quan đã dặn đi dặn lại là khi có việc liền đi hỏi ý kiến của Mạc trưởng lão.
Năm đó khi Phái Thương Vũ bị người mời đấu, suýt chút nữa là không cầm cự được nữa, cũng là do Mạc trưởng lão ra tay?
Chẳng trách đối phương lại không hề quan tâm đến sự vụ trong tông môn, còn xuất quỷ nhập thần, thường xuyên tìm không thấy người, nhưng lại luôn có một loại siêu nhiên chi ý làm cho người tin phục.
Thì ra là vậy!
Những chuyện trước đó không hiểu, sau khi đã biết được đáp án thì tất cả đều rõ ràng.
"Lại gặp mặt." Mạc Cầu thu đao mà đứng, nhìn đối phương:
"Ngô đạo hữu đối với Huyền Hỏa giáo thật sự là trung thành tuyệt đối, vì giữ huyết mạch của tiền nhân mà không tiếc đoạt mạng người khác, thậm chí là tương tàn đồng tộc."
Khu vực ở sau lưng Mạc Cầu có thể nói là nhân gian luyện ngục.
Mấy chục cỗ thây nữ khô quắt đang nằm la liệt dưới đất, từng mạch máu trong suốt liên thông với thi thể của các nàng, điểm cuối của mạch máu ở trên người của hai đứa trẻ sơ sinh.
Những nữ nhân này, cho dù là đã chết, tinh huyết khô kiệt, cho dù là chỉ còn thi thể thì vẫn phải cung dưỡng cho hai đứa trẻ này.
Không chỉ là nữ thi!
Nơi này còn có mười đứa trẻ khác, bởi vì những đứa không có thiên phú tu hành, hoặc là thiên phú quá yếu khó để vào mắt nên bọn chúng cũng đã hóa thành chất dinh dưỡng để bồi dưỡng thiên phú cho hai đứa trẻ này.
Là đồng tộc có quan hệ huyết thống, dưới một loại bí pháp nào đó gia trì, thiên chất trên người bọn hắn đều được chuyển dời lên trên người của hai đứa trẻ này.
Đám người Diệp Phi Hoa vừa mới đáp xuống phụ cận, khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hít sâu một hơi, bản năng mẫu tính càng làm cho các nàng lộ ra vẻ không nhẫn.
Lục La vẫn còn một hơi đang được Tiết Lục Y dìu dắt đến đây, lúc này đầu ngón tay nàng run rẩy, khóe mắt lăn xuống hai giọt nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm một trong hai đứa trẻ còn sống.
"Mạc đạo hữu."
Chuyện đã tới nước này, Ngô Dụng cũng không tiếp tục ẩn giấu nữa mà trầm giọng nói:
"Ngô mỗ không có ý đối địch với đạo hữu, chỉ cần đạo hữu giao hai đứa bé sau lưng cho ta, Ngô mỗ lập tức quay người rời đi!"
Bây giờ lão ta đã không còn muốn có thêm huyết mạch thứ ba nữa.
Hai đứa là đủ rồi!
Ngô Tử Thông đã là một kẻ phế nhân, chút tinh khí còn sót lại trên người y cũng chẳng cầm cự nổi vụ hỗn loạn vừa rồi.