Người dịch: Whistle
"Người?" Mạc Cầu lại nhìn về phía viên đá trong tay rồi nói:
"Loại 'chìa khoá' này có rất nhiều sao?"
"Phải đến khi nào mới có thể tiến Vân Mộng Thủy Giới?"
"Theo tiểu yêu biết thì chìa khoá cũng không nhiều, nhưng lại có rất nhiều người cần, Vân Mộng Thủy Giới chính là một cái đại bảo tàng." Trọng Minh Hỏa Mãng vặn vẹo thân thể, nói:
"Về phần thời gian thì lại không cố định, lần mở ra gần nhất đã là chuyện của sáu trăm năm trước, lần này chắc là cũng nhanh thôi, trước đây cũng là mấy trăm năm mới mở ra một lần."
Thấy trong mắt Mạc Cầu hiện ra vẻ không hiểu, nó lại nói:
"Vào lúc có thể tiến vào Vân Mộng Thủy Giới thì Huyễn Mộng Thần Thạch sẽ hiện ra dị tượng, đến lúc đó chủ thượng sẽ biết được."
"Ngoài ra. . ."
Nó mím môi một cái, rồi nói:
"Có một vài cao nhân thuật pháp cao thâm có thể suy tính được thời gian Thủy Giới mở ra, cho nên mỗi khi sắp tới thời điểm này thì Huyễn Mộng Thần Thạch liền trở thành hàng bán chạy."
"Vì nó mà tu hành giới đã xảy ra rất nhiều vụ chém giết vô cớ, chủ thượng chỉ cần nghe ngóng một chút là biết."
"Vậy à." Mạc Cầu ước lượng kỳ thạch trong tay, cười nói:
"Nói cách khác, cho dù ta không dùng vật này thì cũng có thể bán nó đúng không, chắc là sẽ có không ít người nguyện ý trả một số tiền rất lớn."
"Cái này. . ." Trọng Minh Hỏa Mãng lập tức cứng đờ:
"Đúng là như vậy."
Trong mắt nó lộ rõ sự thất vọng, nhưng lại không thể làm gì.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Mạc Cầu thu hồi 'Huyễn Mộng Thần Thạch', cúi đầu nhìn về về phía mấy vệt độn quang đang lướt đến.
Trước mắt thì hắn còn không có nhiều hứng thú với ‘cơ duyên’, dù sao hắn chỉ mới tiến giai Kim Đan không lâu, con đường phía trước còn rất xa, không cần phải bất chấp nguy hiểm để tìm kiếm cơ duyên.
Chỉ có những người không còn nhiều thọ nguyên, lại không nhìn thấy con đường phía trước mới đi liều mạng một phen.
Đương nhiên.
Nếu như không nguy hiểm thì cũng không phải là không thể tìm tòi.
"Tiền bối!"
"Mạc tiền bối!"
Chúng nữ bay lên không trung, hành lễ với Mạc Cầu, so với trước đây thì lần này rõ ràng đã có thêm một phần kính cẩn.
Sau khi phục dụng Linh đan thì thân thể của Lục La cũng đã có một chút huyết nhục, mặc dù vẫn giống như bèo trôi không rễ, nhưng rõ ràng là đã tốt hơn rất nhiều.
Nàng đamh ôm một đứa trẻ, ở trên đám mây gian nan dập đầu, giọng nói không lưu loát:
"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."
"Đứng lên đi." Mạc Cầu vung tay áo, nhăn mày nói:
"Ngươi định mang theo đứa nhỏ này sao?"
Mặc dù đứa bé này là con ruột của Lục La, huyết mạch tương liên, nhưng đối với Lục La thì sự ra đời của nó là một loại tra tấn.
Lục La nghe vậy thì thân thể run rẩy, trong hai mắt trống rỗng hiện ra vẻ mê mang.
Nàng không biết mình nên làm gì, nhưng đây là con ruột của nàng, nếu như bỏ mặc ở đây thì lại không nhẫn tâm.
"Tiền bối." Tống Ngọc Bình nhỏ giọng mở miệng:
"Hài tử luôn luôn vô tội."
Tiết Lục Y ở bên cạnh thận trọng gật đầu.
Mà là Diệp Phi Hoa thì lại nhíu mày, chẳng qua khi nhìn về phía đứa trẻ này thì biểu lộ khẽ biến, cũng không nói thêm cái gì.
Có lẽ trên người đứa trẻ này có quấn 'nghiệt duyên' .
Nhưng thiên phú tu hành của nó thực sự là rất cao, không chỉ có được nguyên khí trên người Lục La, mà còn có thêm sự ‘giúp đỡ’ của những đứa bé khác.
So với Tiên Thiên đạo thể thì cũng chẳng kém hơn là bao.
Bỏ qua thì thật sự không nỡ!
Mạc Cầu lắc đầu.
Mặc dù những nữ nhân này cũng không còn nhỏ, nhưng rõ ràng có chút không thông tình đời, đối với Lục La, việc giữ lại đứa nhỏ này không phải là đang quan tâm.
Mà là một loại tra tấn.
"Một đứa khác thì sao?"
"Chúng tôi định tặng cho người khác." Diệp Phi Hoa mở miệng:
"Vãn bối có một vị hảo hữu đang cần một vị truyền nhân, thiên phú của đứa bé kia không tồi, vãn bối sẽ không nói rõ lai lịch của đứa trẻ này."
"Ừm."
Mạc Cầu từ chối cho ý kiên.
Theo hắn thì cả hai đứa bé này đều nên tặng cho người khác, tốt nhất đưa cho những người không thể gặp lại nữa, cắt đứt liên lạc triệt để mới tính là thượng sách.
Nếu không. . .
Mạc Cầu lắc đầu, không nói thêm lời nào.
Chuyện này vốn không tới lượt hắn quan tâm, tương lai như thế nào, không có ai nói chắc được?
. . .
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong tĩnh thất.
Ở trước mặt của hắn là vài cái Túi Trữ vật, bên trong túi là rất nhiều bảo vật trân tàng của Huyền Hỏa giáo, còn có một thanh Tam Tiêm Phân Thủy Thứ.
"Rầm rầm. . ."
Các loại Linh vật bị thu vào trong Túi Trữ vật.
Chỉ để lại một vài món.
Một tấm lệnh bài, hai miếng ngọc giản, một ngọn đèn dầu, và Tam Tiêm Phân Thủy Thứ.
"Huyền Hỏa Giám!"
Mạc Cầu cầm lấy lệnh bài, ánh mắt hiện ra thần quang, giọng điệu tán thưởng nói:
"Pháp bảo!"
Vật này rõ ràng là một món Pháp bảo, vả lại phẩm giai còn cao hơn Thiên Lôi Kiếm một chút, chính là bảo vật trấn giáo của Huyền Hỏa Giáo.
Huyền Hỏa Giám dùng Hỏa Vẫn Tinh Thiết của vực ngoại thương khung vì bản, dung hợp thêm các loại Linh vật như Xích Hỏa Đồng Tinh, Cửu Thiên Thần Thạch mà thành, bên trong ẩn chứa Huyền Cực Chân Hỏa.
Ngọn lửa này có uy lực mạnh mẽ, có thể đốt cháy vạn vật, dung luyện Pháp bảo.
Nếu như Ngô Dụng có thể tế luyện thi triển, sợ là Mạc Cầu muốn bắt được lão ta mà không bị thương cũng không phải là chuyện dễ.
May mà món bảo vật này chỉ có người tu hành công pháp truyền thừa của Huyền Hỏa Giáo mới có thể tế luyện.
Mà công pháp Ngô Dụng tu luyện lại có quan hệ với Ma Y Thần Giáo, nhục thân cứng rắn, đầu mọc sừng hươu, đấu pháp cũng là cận thân chém giết.
Trong miếng ngọc giản này ẩn tàng truyền thừa của Huyền Hỏa giáo, một là bí sách Huyền Thiên Chân Hỏa, tổng cộng có ba quyển thượng trung hạ, bắt đầu từ Luyện khí cho đến Kim Đan.
Còn có không ít tạp thuật khác.
Tạp Thuật rất đa dạng, có Thần thông, có Bí thuật, lại không dưới hơn trăm môn, trong số này, chỉ có hai môn có thể lọt vào mắt Mạc Cầu.
Thần thông ---- Tụ Lý Càn Khôn.
Bí thuật ---- Âm Dương Phá.
Trong một miếng ngọc giản khác là ghi phương pháp luyện đan và luyện khí.
Như Ly Hỏa đan, Viêm Hỏa Cửu Trọng đan, Phi Vân đan, Ly Hỏa quyển, Cửu Hỏa Thần Long tráo, Xích Hỏa Thần đăng, Huyền Hỏa sa y vân vân. . .
Trong này cũng có một cái Cửu Hỏa Thần Long Tráo.
Chẳng qua nó lại không giống như môn thần thông của Mạc Cầu, đây là tên mà Huyền Hỏa giáo đặt cho một món Pháp khí.
"Xích Hỏa Thần Đăng!"
Mạc Cầu cầm lấy một ngọn đèn ở bên cạnh rồi ngưng thần nhìn thẳng, thắp ngọn đèn lên, lửa này còn là một loại Linh hỏa có tiếng tăm lừng lẫy - Nam Minh Ly Hỏa.
Đây là một loại Tiên Thiên Linh Hỏa, xuất thì phong vân lôi động, đốt cháy ngàn dặm, uy năng vô tận.
Chỉ bằng vào ngọn lửa này thôi là món Pháp khí này đã có căn cơ của Pháp bảo rồi.
Về phần thanh Tam Tiêm Phân Thủy Thứ kia thì lại có chút kỳ quái, không phải Pháp bảo nhưng lại kiên cố dị thường, tương tự với thanh hắc đao ở trong tay hắn.
Độ cứng thuần túy!
Loại binh khí này chỉ có cận thân chém giết mới có thể phát huy được tác dụng, nhưng sau khi người tu hành tiến giai Đạo cơ thì ít khi cận thân chém giết với người khác.
Truyền thừa!
Thần thông!
Linh hỏa!
Trên mặt Mạc Cầu nở một nụ cười nhạt.
Lần này thu hoạch rất phong phú, mặc dù hắn đã có được chân ý Tất Phương của Phi Linh tông, nhưng chuyện này cũng không trở ngại hắn cảm ngộ truyền thừa của Huyền Hỏa giáo để gia tăng nội tình, đánh vững căn cơ cho tương lại.
Thế là hắn vừa lĩnh hội Công pháp, Thần thông, vừa tế luyện Chân hỏa, thời gian chậm rãi trôi qua, mấy tháng sau, cuối cùng thì đội tàu cũng đã đến địa giới của Thiên Nhai đạo tràng.
. . .
Tiên quan.
Chi nhánh của Chân Tiên nằm trong một tòa đạo trường ở Vân Mộng Xuyên.
Trong đại điện có hai vị đạo nhân đang ngồi đả tọa trên bồ đoàn, trên tay một người cầm ngọc giản, một người cầm ngược cần câu, từ từ buông xuống ở phía sau.
Một vị đạo nhân áo trắng chậm rãi mở miệng: "Sư huynh có nhìn ra được gì trong bức thư của người đó không?"
"Dường như đây là tọa độ của một nơi nào đó." Áo bào xám đạo nhân tóc trắng tung bay, ánh mắt tịch mịch, nói:
"Có lẽ là nhất chỗ bí địa, có lẽ là một nơi tiền nhân di chỉ, có lẽ là một cái tiểu thế giới, nhưng cũng có thể là do ta đoán sai."
"Truyền tống một lần thì phải bỏ ra không nhỏ đại giới." Bạch bào đạo nhân cầm cần câu, nhẹ nhàng nhoáng một cái, vô số đường kẻ lập tức trải rộng toàn trường:
"Bỏ ra đại giới lớn như vậy chỉ vì truyền lại một phần tin tức, chắc là tin tức này rất quan trọng với Thái Ất tông."
"Thì tính sao." Đạo nhân áo xám mở miệng:
"Nếu như thật sự là một tọa độ thì chắc chắn sẽ có phương pháp phá giải chỉ Thái Ất tông mới biết được, hơn nữa còn cần Pháp bảo tầm giới của bọn hắn mới có thể giải mở."
"Cho dù chúng ta có biết được thì cũng vô dụng."
"Đúng vậy." Bạch bào đạo nhân gật đầu:
"Có thể điều tra được thân phận của người này không?"
"Chỉ biết được kẻ này là một tu sĩ của Thái Ất tông, mấy năm trước có chút quan hệ với Vương Kiều Tịch, đã kết Kim Đan, nhưng chẳng biết tại sao tại xuất hiện ở Vân Mộng Xuyên." Đạo nhân áo xám nói:
"Nơi này của chúng ta cách tông môn quá xa, một lần vừa đi vừa về cũng phải mất mấy chục năm, muốn tìm hiểu kỹ càng thì sợ là đã trôi qua trăm năm rồi."
"A. . ."
Đạo nhân áo xám nhẹ nhàng lắc đầu, nói tiếp:
"Đến lúc đó thì sợ là đã vô dụng!"
"Vậy theo cái nhìn của sư huynh. . ."
"Truyền tống qua đi!"
Đạo nhân áo xám nói:
"Truyền cả tin tức và thân phận của Mạc Cầu cho tông môn, về phần xử trí như thế nào thì bên phía tông môn sẽ tự có quyết định."
"Cũng tốt."
Bạch bào đạo nhân gật đầu.
Bất luận thân phận của người này là gì, phần tin tức này ẩn chứa bí mật gì, bọn hắn cũng không cần biết, dù sao nơi này chỉ là một cái chi nhánh đạo trường, muốn làm cái gì cũng không đủ lực.
Chẳng bằng truyền về cho tông môn, tự có cao nhân giải quyết.
Cho dù là muốn phá giải bí mật ẩn chứa trong đó thì cũng có thể.
Hiện giờ bọn hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vân Mộng Thủy Giới. . .