Người dịch: Whistle
Đợi khi Mạc Cầu từ Liễu phủ bước ra thì đã vào giờ sửu.
Khoảng thời gian này, mọi người đều đang ngủ say như chết, cho dù là có người đang đi tuần tra thì cũng bước chân phù phiếm ý thức u ám, rất khó phát hiện ra những người khác.
Mạc Cầu đứng trên con đường dài, hàn phong đối diện ập tới làm cho tinh thần của hắn chấn động.
Chếnh choáng biến mất.
Rượu, tất nhiên là rượu ly biệt.
Trên bàn rượu, Tuân Lục khóc sướt mướt giống như một đứa bé, giống như sau đó sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
Có thể là Tuân Lục đang hối hận.
Y hối hận mình không thể lưu lại hiệu thuốc, cùng Mạc Cầu chênh lệch càng lúc càng lớn, bây giờ đã giống như người lạ.
Tiểu Sở tuy là nữ tử, nhưng cũng uống không ít rượu, hai mắt đỏ bừng không rên một tiếng, cũng không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Rượu đến tận đây thì hai người đã mê man.
Bất quá những chuyện ngày mai đã quản sự an bài thỏa đáng nên bọn hắn cũng không cần lo lắng sẽ lầm lỡ canh giờ.
Mạc Cầu sờ lên quyển bí tịch « Thất Tinh bộ » trong ngực, mắt nhìn Liễu phủ lần cuối rồi mới cất bước đi xa.
Liễu Cẩn Tịch, Văn Oanh, Tuân Lục, Tiểu Sở. . .
Những người quen này đều đã liên tiếp rời đi, bản thân mình phải chăng cũng nên dự định cho mai sau?
Trong lòng nghĩ vậy, thân hình thì đã hoà vào trong màn đêm.
. . .
"Xem ra, vẫn là không nên uống quá nhiều rượu, cho dù là nồng độ cồn thấp, nhưng nếu uống quá nhiều thì cũng sẽ chếnh choáng."
Hai gò má Mạc Cầu phiếm hồng, dưới chân lơ mơ dựa vào vách tường, thở hổn hển mấy hơi rồi mới đẩy cửa bước vào.
Dưới bóng đêm, nhà kho đại viện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả những tiếng lẩm bẩm dĩ vãng cũng đều biến mất.
Ý thức mơ hồ khiến hắn không phát hiện được không đúng, Mạc Cầu ung dung đi đến trước cửa phòng của mình.
"Kẽo kẹt. . ."
Cửa phòng mở ra.
Mạc Cầu nhếch nhếch miệng, tiện tay đóng cửa, cất bước đi tới bên cạnh chiếc giường.
Phía sau cánh cửa.
Một bóng người đang lặng yên đứng đó, sau khi hắn vào cửa liền duỗi bàn tay chụp vào phần gáy của Mạc Cầu.
Thế tới vô thanh vô tức, lực đạo lại hung mãnh.
"Bạch!"
Nhưng vào lúc này, hàn quang chợt hiện, một hơi bát thiểm.
Vầng sáng như là gợn sóng nổi trên mặt nước, có chút nhộn nhạo, đâm về phía người ở sau lưng bằng tốc độ kinh người.
Yến Tử Phân Thủy!
Sau khi chính thức tiến giai đoạn Đoán Cốt thì chiêu thức này của Mạc Cầu cũng lại có tiến bộ, khoảng cách một hơi cửu thiểm chỉ còn lại 1 bước xa nữa thôi
Nhưng mà. . .
"Đinh!"
Tiếng va chạm du dương vang lên.
Mạc Cầu biến sắc, chỉ cảm thấy sau lưng có một con mãnh hổ đang lao tới, không thể không điên cuồng tránh né.
"Thật là sắc bén Phân Ảnh kiếm, khó trách có thể giết chết bọn người Điền Hổ." Giọng nói lạnh như băng chui vào trong tai, kèm theo đó là những đao quang hung mãnh.
Đao quang hung ác, uy thế doạ người, giống như mãnh hổ hạ sơn, ngạo khiếu tứ phương, chỉ là bổ nhào về phía trước liền khiến cho Mạc Cầu hô hấp trì trệ.
Đao pháp này. . .
Cao thủ!
Coi như không bì kịp Quán chủ Tống phủ đã mất tích của võ quán Tụ Anh thì nhất định cũng là một nhân vật nổi danh trong thành.
Mắt thấy né tránh đã không kịp, Mạc Cầu chỉ đành cắn chặt hàm răng, cầm đoản kiếm chắn ở trước người liều mạng đón đỡ.
"Đinh đinh đang đang. . ."
Tiếng va chạm nhanh như mưa rơi xối xả, đao quang đánh tới nối liền không dứt, cũng làm cho Mạc Cầu liên tục lui về phía sau.
"Phân Ảnh kiếm pháp quả thật không tệ, tu luyện đến như trình độ này của ngươi thì càng hiếm lạ hơn, chỉ tiếc kiếm pháp có thiếu." Người tới vừa vung đao bạo trảm, vừa mở miệng kích tướng:
"Xuất kỳ bất ý thì ngược lại còn có khả năng chiếm chút tiện nghi, một khi có phòng bị, liền xem như cùng giai võ giả cũng có thể dễ dàng bắt được ngươi."
"Buông tay!"
Quát khẽ một tiếng, người tới vung trường đao lên, cự lực bộc phát, thanh đoản kiếm trong lòng bàn tay Mạc Cầu lập tức bay lên.
Đồng thời đối phương còn thiếp thân tới gần, liên hoàn đánh ra năm chưởng.
Chưởng kình giống như từng cây dùi sắc nhọn, đâm thẳng nội tạng, sau đó sẽ đột nhiên nổ tung ở trong cơ thể nội.
"Bành!"
Thân thể Mạc Cầu run lên, cả người trực tiếp ngã bay ra ngoài, va ầm ầm vào cái thùng gỗ ở nơi hẻo lánh.
"Bang lang. . ."
Thùng gỗ toái liệt.
Trong mảnh hỗn độn này, Mạc Cầu đang cuộn mình lại, điên cuồng run rẩy, còn có những tia máu từ trong miệng hắn tuôn ra.
"Không ngờ là một tên học đồ nhỏ nhoi của hiệu thuốc học đồ lại có được thực lực Đoán Cốt." Hoàng Khuê cất bước tiến lên, trên mặt lộ ra cười lạnh:
"Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì e là ta cũng sẽ không tin!"
Đang lúc nói chuyện, gã ta cúi người tìm tòi ở trên người Mạc Cầu, liên tục gỡ xuống tất cả vật phẩm.
Bí tịch Thất Tinh bộ, túi tiền, phi đao, tụ nỗ. . .
Đợi khi nhìn thấy tụ nỗ, liền xem như là Hoàng Khuê thì cũng không nhịn được hai mắt co rụt lại, trong lòng cuồng loạn.
"Khá lắm, may mắn là mình đánh lén, nếu không chỉ cần hơi không cẩn thận thì e là ngay cả mình cũng sẽ mắc lừa."
"Ngươi. . . Ngươi là ai?" Mạc Cầu ngã liệt xuống đất, giãy dụa lấy mở miệng, hai mắt nhìn chằm chằm người tới:
"Ta chưa bao giờ từng thấy ngươi, ta cùng ngươi không oán không cừu, tại sao lại đột nhiên tập kích ta?"
"Nha!" Hoàng Khuê nhướng mày, giọng nói kinh ngạc:
"Thể chất không tệ, vậy mà có thể khôi phục nhanh như vậy, nhưng mà ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên giãy dụa."
"Ngũ Hành Chưởng của Hoàng mỗ chuyên công tạng phủ, ngươi càng giãy dụa thì vết thương ở bên trong cơ thể cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Thân thể Mạc Cầu cứng đờ, ánh mắt lấp lóe.
Hắn xác thực bị nội thương, tạng phủ bị thương, hắn không thể không vận kình bức hết tụ huyết trong cơ thể ra ngoài.
Nhưng tuyệt đối sẽ không nghiệm trọng giống như những gì mà đối phương đã nói.
Bất quá chỉ trong thoáng chốc hắn liền hiểu được.
Thiên La công!
Vô danh da thú!
Có hai tầng phòng ngự này rồi, liền xem như quyền kình của cao thủ Luyện tạng cũng sẽ bị suy yếu gần một nửa.
Hơn nữa mặc dù thực lực của người này mạnh hơn hắn, nhưng cũng nằm trong giai đoạn Đoán cốt, tất nhiên là sẽ bị suy yếu hơn nữa.
"Khụ khụ. . ."
Hắn cúi đầu ho nhẹ, rồi phun ra một chút bọt máu, mượn cơ hội này để ẩn giấu ánh mắt tràn đầy sát cơ.
"Các hạ rốt cuộc là ai?"
"Vì sao phải đả thương ta?"
"A. . ." Hoàng Khuê cực kì tự tin vào chưởng lực của mình, gã cũng thèm không thẩm tra, tiện tay kéo qua một cái ghế rồi ngồi xuống:
"Ta tên Hoàng Khuê, chắc là ngươi đã từng nghe qua?"
"Ngũ đương gia của Hắc Hổ đường!" Thân thể Mạc Cầu xiết chặt.
Điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến, chẳng lẽ chuyện mình giết chết lão tam đã bị phát hiện rồi sao, nhưng mà hai ngày trước hắn vừa gặp được Uông lão nhị, phản ứng của đối phương hết sức bình thường.
Vả lại cho dù chuyện này bị lộ người tới nên là đám người Quách Tiêu và Uông lão nhị chứ, vị này tới đây làm gì?
"Không sai." Hoàng Khuê gật đầu, nói:
"Còn tại sao ta phải đả thương ngươi, thất phu vô tội, mang ngọc có tội, chắc hẳn ngươi đã từng nghe qua câu này?"
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ gặp trên bàn có hai cái rương, lúc này hai cái rương đều đã được mở ra, những vật bên trong cũng đã hiện ra.
Chẳng qua khi liếc sơ qua thì trong lòng hắn lại thả lỏng.
Có câu nói là thỏ khôn có ba hang, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Mạc Cầu đã chia tiền bạc và bảo vật của mình ra cất giữ ở mấy nơi.
Hai cái rương trước mặt chỉ là một phần trong đó.
Vả lại những ngày này hắn còn trắng trợn mua sắm dược liệu trữ hàng, nấu luyện đan dược, kỳ thực cũng chẳng còn thừa lại bao nhiêu vàng bạc.
"Rầm rầm. . ."
Hoàng Khuê đưa tay đảo qua số vàng bạc trong rương, sắc mặt lạnh nhạt:
"Nói thật là ngươi có thể tích lũy được số tiền tài này đã vượt quá dự kiến của Hoàng mỗ, nhưng mà vật mà ta muốn không phải những thứ này, mà là khối Thiết Tinh kia."
"Thiết Tinh?" Mạc Cầu lộ vẻ mờ mịt.
"Đừng giả bộ hồ đồ." Hai mắt Hoàng Khuê co rụt lại, giọng nói lạnh lùng:
"Năm ngoái ngươi ở ngõ Quải Tử giết chết Điền Hổ, thứ mà ngươi lấy được từ trên người hắn đang ở đâu? "
"Hả!" Mạc Cầu ngây người, suy nghĩ nhanh quay ngược trở lại, từ trong ký ức chỗ sâu tìm được một thứ đen thui không có chút thu hút nào:
"Thứ đó tên là Thiết Tinh?"
"Ngươi nhớ lại rồi!" Hoàng Khuê đứng phắt dậy, hai mắt nhìn thẳng Mạc Cầu, giọng nói mang theo vẻ kích động, thậm chí còn có chút run rẩy:
"Nó ở đâu?"
"Nếu như không muốn chết thì mau chóng giao nó ra cho ta!"
Ánh mắt Mạc Cầu nhảy lên, hắn chậm rãi nói: "Hoàng đương gia, ta căn bản không biết thứ đó là cái gì, lúc đó cũng liền tiện tay vứt bỏ."
"Còn về phần vứt ở chỗ nào thì ta phải suy nghĩ một chút!"
Nói xong liền nhắm lại lâm vào trầm tư.