Người dịch: Whistle
"Đúng vậy." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Bất quá cũng vì vậy mà đến này Mạc mỗ vẫn không thể hoàn toàn chưởng khống ngọn lửa này, chỉ có thể đặt ở đây phung phí của trời."
Nếu như có thể chưởng khống.
Cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu trúng phải ngọn Nam Minh Ly Hỏa này, dù là không chết thì cũng phải trọng thương.
Dù sao Chu Tước và Tất Phương đều là hỏa trung chi thần, bản mệnh Linh hỏa của bọn chúng chính là thiên địa kỳ vật, dù chỉ là một tia.
"Hì hì. . ." Mai Tước hé miệng cười khẽ:
"Đạo hữu quá khiêm tốn, ai mà không biết thiên phú khống hỏa của Mạc đạo hữu rất tốt, muốn chưởng khống ngọn lửa này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Nói xong nàng bèn vươn tay khẽ vuốt cái bồng trên tàu:
"Nghe Cao huynh nói, chiếc Ngự Thủy chu tứ phẩm này là do đạo hữu tự tay luyện chế?"
Chiếc thuyền ô bồng ở trước mặt này chỉ dài chừng một trượng, được làm bằng ván gỗ, thảo bồng cực kỳ đơn sơ, nhưng lại là Linh chu đã nhập tứ phẩm.
Cho dù là ở Vân Mộng Xuyên thì cũng có rất ít Tông sư Kim Đan có được Linh chu tứ phẩm.
"Mạc mỗ không có bản lĩnh này." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chiếc thuyền này vốn không phải phàm vật, chẳng qua là bị tổn thương, tại hạ chỉ chữa trị mà thôi."
"Vậy cũng không tệ." Mai Tước tán thưởng nói:
"Đạo hữu không chỉ có thuật luyện đan cao minh, mà ngay cả luyện khí cũng có thiên phú kinh người, hình như đạo hữu chỉ mới lấy được Toái Thiên Bí Điển chừng bảy năm thôi?"
"Ừm." Mạc Cầu mở miệng, cảm khái nói:
"Bảy năm, thoáng cái đã qua."
"Đúng vậy!" Mai Tước nói:
"Thời gian bảy năm, Thiên Nhai đạo tràng cũng đã đi đến quỹ đạo, không cần phải suốt ngày lo sợ, phạm vi vạn dặm xung quanh đều đã đặt vào cương vực."
"Bất quá, đạo hữu mới thật sự là làm cho người ta hâm mộ."
"Luyện đan, thăm bạn, khi nhàn hạ thì tế luyện Linh chu, đồng thời không quên tu hành, tiêu sái hơn những người bận rộn quanh năm suốt tháng như chúng tôi nhiều."
"Đạo hữu, mới thật sự là đang tu hành!"
Nói xong liền lắc đầu than nhẹ.
Những năm này, vì giải quyết đống chuyện phiền phức của đạo trường, ngay cả một vị Kim Đan cao quý như nàng cũng phải bận trước bận sau.
Vừa mới giải quyết Ma Y Giáo tập kích, truyền giáo, thì lại có tứ đại gia tộc ngấp nghé, còn có tu sĩ Thánh tông xuất quỷ nhập thần.
Gần như chẳng có một ngày bình an.
Ngược lại thì Mạc Cầu vẫn luôn ở lại trọng địa trong đạo trường, không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, luyện đan, luyện khí, kiêm tu hành, có thể nói là sống tiêu diêu tự tại.
"Ha ha. . ."
Mạc Cầu nâng chén, cười nhạt một tiếng.
Đối với chuyện này, hắn cũng chẳng có gì để nói, so ra mà nói thì quả thật là cuộc sống của hắn tương đối nhàn nhã, nói nhiều ngược lại còn làm cho người ta oán trách.
"Hôm trước Chu Huyền Cảm đã tới đạo quan." Mai Tước liền nói sang chính sự:
"Y muốn gặp đạo hữu một lần."
"Chu Huyền Cảm." Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:
"Giữa ta và hắn không có gì mà phải gặp nhau."
Năm đó Chu Huyền Cảm thiết kế hãm hại Mạc Cầu, sau đó càng phát động lực lượng của Chu gia để tìm tòi nguồn gốc của hắn, chuyện này há có thể thương lượng.
"Đạo hữu." Mai Tước than nhẹ, nói:
"Bây giờ đạo trường vừa lập, có nhiều chỗ cần phải dựa vào tứ đại gia tộc, Chu gia còn lấy hành thương lập nghiệp, Cao huynh không muốn đắc tội bọn hắn."
"Ít nhất thì hiện giờ đắc tội với Chu gia sẽ gây ra bất lợi cho đạo trường."
"Yên tâm." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Tại hạ sẽ không để cho Cao huynh khó làm."
Trước đây tứ đại gia tộc không muốn thấy Thiên Nhai đạo tràng lớn mạnh nên ra tay ngáng chân, nhưng bây giờ cũng đã trở thành hợp tác đồng bạn, vì vậy đến đây nhắc nhở.
Đối với Cao Trùng mà nói, một mình Mạc Cầu không thể nào so sánh với Chu gia truyền thừa chừng mấy ngàn năm nay.
Vả lại. . .
Hắn cũng sắp đi rồi, mặc dù không đến mức người đi trà lạnh, nhưng bên nào nhẹ bên nào nặng thì liếc qua liền thấy ngay.
"Vậy là tốt rồi." Đôi mắt đẹp của Mai Tước chớp động, lại hỏi thăm:
"Thực sự không gặp sao?"
Mạc Cầu nâng chén:
"Ước định của Mạc mỗ và Cao huynh cũng không còn nhiều thời gian nữa, lúc này không cần nói những chuyện khác, ta kính quan chủ một chén."
". . ." Mai Tước há to miệng:
"Cũng tốt!"
"Mời!"
. . .
Bóng đêm trở tối.
Mưa phùn mông lung dần trở nên gấp rút.
Mưa rơi như màn, treo giữa thiên địa, trong thuỷ vực u ám tạo ra vô số gợn sóng.
Một chiếc thuyền con rẽ sóng lướt trên mặt nước giống như một cái bóng mờ, mưa rơi không trúng nó, nhưng tốc độ lại rất kinh người.
"Đinh linh linh. . ."
Tiếng chuông đồng thanh thúy vang vọng trong phạm vi không lớn.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trong buồng nhỏ trên tàu, đưa mắt trông về mưa đêm ở phía, tóc dài đón gió bay phấp phới, mặc cho mưa phùn rơi trên người, cơn lạnh thấm vào thân.
Hắn đặt chén rượu xuống, ung dung than nhẹ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy Mạc Cầu nhẹ nhàng nâng hai tay giống như bạch ngọc hoàn mỹ không một tì vết lên, trên bàn tay xuất hiện điểm điểm tinh quang.
Toái Tinh Thủ!
Toái Thiên Bí Điển là truyền thừa của một tông môn Luyện khí.
Vào vạn năm trước, tông môn này đã từng rất hưng thịnh, thậm chí có truyền văn nói rằng còn từng xuất hiện một vị Nguyên Anh Chân Nhân, nhưng từ mấy ngàn năm trước thì đã xuống dốc.
May mà công pháp của tông môn này không có hại với người, pháp môn luyện khí lại càng cao minh, không chỉ được truyền thừa lại mà còn tản mát ra tứ phương.
Cao Trùng có quen biết này với một chi nhánh của tông môn này.
Còn từ trong tay đối phương lấy được truyền thừa hoàn chỉnh.
Ngoài rất nhiều phương pháp luyện khí ra thì trong Toái Thiên Bí Điển còn có một môn Luyện thể pháp và Bí thuật chuyên môn rèn luyện Pháp khí Linh tài.
Huyền Cực Kim Thân!
Toái Thiên Phá Pháp Thần Quang!
Huyền Cực Chân Thân có chút bất phàm, nhưng so với Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân thì lại kém hơn một bậc, chỉ mạnh hơn Cửu Chân Trung Kinh - Cự Linh Biến một chút.
Bảy năm qua, Mạc Cầu đã tích lũy đủ tinh thần thức hải, cảm ngộ được rất nhiều pháp môn.
Cuối cùng.
Dung hợp tam đại pháp môn Luyện thể đỉnh tiêm, bí pháp Âm Dương Phá, Toái Thiên Phá Pháp Thần Quang vv, diễn hóa ra một đôi tay tô điểm tinh quang này.
Mạc Cầu đem nó mệnh danh là ——
Toái Tinh Thủ!
"Ông. . ."
Bàn tay hơi phát lực, hư không ở xung quanh lập tức rung động.
Một tầng gợn sóng mà mắt trần có thể thấy xuất hiện, giọt mưa rơi vào trong đó, trong nháy mắt đã bị băng tán thành thiên địa nguyên khí thuần túy, hóa thành thủy khí tiêu tán.
Mạc Cầu híp híp mắt, một cây Tam Tiêm Phân Thủy Thứ xuất hiện ở phía trước.
Mạc Cầu không chần chờ, hai tay đột nhiên nắm chặt Phân Thủy Thứ, lòng bàn tay phát lực, lực lượng vặn vẹo hư không lập tức tràn vào trong binh khí.
"Két. . ."
"Răng rắc!"
Tiếng nứt vang truyền đến, độ cứng của món binh khí có thể so với Pháp bảo này đã bị hắn bẻ gãy, vặn vẹo biến hình.
"Bành!"
Hai tay hợp lại, Tam Tiêm Phân Thủy Thứ dài đến gần một trượng lập tức nổ tung, biến hình, dưới tác động của cự lực kinh khủng, Tam Tiêm Phân Thủy Thứ đã biến thành một cục sắt.
"Đông!"
Cục sắt rơi ầm ầm lên trên tàu, Mạc Cầu cũng thở một hơi thật dài, cánh tay run rẩy, da thịt mạch máu bên trên tinh quang chầm chậm tiêu tán.
"Luyện thể. . ."
"A!"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ, chỉ đơn thuần là lực lượng nhục thân thì Mạc Cầu đã có thể ngạnh kháng Kim Đan trung kỳ, Toái Tinh Thủ còn có uy năng xé rách Pháp bảo.
Ngược lại thì Pháp lực lại cực kỳ suy yếu.
Dù sao hắn chỉ vừa mới tiến giai Kim Đan mấy chục năm, pháp môn chủ tu lại là Linh Cữu Bát Cảnh Công, không phải truyền thừa đỉnh tiêm, có thành tựu này cũng là đương nhiên.
"Một gã Kim Đan giỏi về cận chiến?"
Mạc Cầu nâng lên hai tay, ánh mắt chớp động:
"Chắc là trong Vân Mộng Xuyên to lớn này, người giống như mình cũng chẳng có mấy người, đáng tiếc, đấu chiến dù tốt, nhưng cảnh giới không tăng lên thì chung quy vẫn khó mà bền bỉ."
Kim Đan cảnh giới.
Kim Đan, Pháp lực, mới là cơ sở.
Nhục thân, Bí pháp, Thần thông đều là phụ trợ.
Vả lại, trước Kim Đan thì người khác sẽ khó tu rất nhiều pháp môn đến viên mãn, nhưng Mạc Cầu lại có thể mượn trợ thức hải để chiếm hết tiên cơ.
Mà Kim Đan thì lại không giống.
Hồn phách xuất hiện, trí tuệ mở rộng, lại thêm thọ nguyên lâu đời, chỉ cần nghiên cứu một pháp môn, cơ hồ đều có thể đạt tới đỉnh phong.
Dù là không thành thì cũng không kém bao nhiêu.
"Thi triển bí pháp Thần thông, hao phí Pháp lực không nói, lại còn chưa chắc có thể chiếm được thượng phong, nhưng lực lượng nhục thân thì lại không giống, cần phải chịu khổ."
"Điểm ấy. . ."
"Bản thân mình vẫn đang chiếm cứ ưu thế."
"Ví như Pháp tướng hữu thành. . ."
Mắt Mạc Cầu chớp động, nhục thân bỗng nhiên hơi bành trướng, lập tức co vào, cứ như vậy chập trùng một hồi, khí tức trên người hắn càng ngày càng mạnh.
Thật lâu sau.
Trong khoang thuyền truyền đến tiếng than thở.
Mấy năm này, Mạc Cầu vẫn muốn dung nhập Thập Đại Hạn U và Pháp Tướng nhục thân vào trong Minh Hỏa Thần Thân.
Nhưng mà vẫn luôn thiếu đi một thứ gì đó.
Lực bộc phát quá mạnh thì cơ thể, Pháp lực và Thần hồn đều sẽ không thể chịu nỗi, một khi phá vỡ giới hạn thì thân thể sẽ bắt đầu vỡ vụn.
Nhưng Ngũ Nhạc Chấn Ngục Chân Thân ở giai đoạn hiện giờ lại không thể duy trì được lực bộc phát này.
"Đinh linh linh. . ."
Bỗng nhiên chuông đồng nhanh chóng rung động.
Mạc Cầu nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về nơi xa, Linh chu dưới thân lập tức gia tốc, hóa thành một tia ô quang phá vỡ màn mưa rẽ sóng lướt về phía một hòn đảo nhỏ.
Người còn chưa đến, nhưng mùi máu tanh nồng đậm đã ập tới.
Cho dù là mưa rơi nặng hạt cũng không thể áp chế mùi tanh.