Người dịch: Whistle
Tu vi của người này bất phàm, nhập Đạo cơ trung kỳ đã có trăm năm, Pháp lực tinh thuần, Pháp bảo tùy thân ngang nhiên mà ra, cũng làm cho trong tràng đại loạn.
"Họ Lưu, ngươi muốn làm gì?"
"Cẩn thận!"
"Mau trốn!"
Đám người bên dưới đều sắc mặt đại biến, người rống người chạy.
Biểu lộ của Cơ Băng Yến không thay đổi, nhân thương hợp nhất, thân như một luồng hắc quang xoắn một phát, trong nháy mắt đã xoắn nát huyền quang đột kích, xuyên qua bóng người phía trên.
Nơi trường thương đi qua, thiên địa khí cơ đều bị xuyên thủng.
Cho dù là Pháp khí Cực phẩm cũng không thể trấn áp mảy may, trong nháy mắt đã bị nó phá vỡ, thậm chí sát cơ lăng lệ còn làm cho trận pháp nơi này vang vọng.
"Phù phù!"
Bóng người rơi xuống đất, máu tươi vương vãi khắp tứ phương.
Cơ Băng Yến đáp xuống bên cạnh, mũi thương chỉ vào cổ họng của đối phương, đôi mắt đẹp sắc bén, phong mang nhiếp người:
"Bắt hết tất cả những người đồng hành với bọn chúng!"
"Rõ!"
Đám tu sĩ Chấp Pháp điện ở phía sau cũng đã quá quen với cảnh này rồi, khi nghe tiếng liền đồng thanh trả lời, sau đó tế ra Pháp khí vây quanh bốn phía.
Không bao lâu sau, có mười mấy người bị áp giải rời đi phường thị.
"Cơ Băng Yến, Long Thương Cơ tiên tử, quả thật danh bất hư truyền, hình như nàng cũng chỉ mới trăm tuổi, tu vi cũng đã là Đạo cơ trung kỳ."
"Không sai!"
"Đệ tử duy nhất Mạc đại tiên sinh, mặc dù không tập được thuật luyện đan, nhưng loại thủ đoạn này cũng chẳng hề kém hơn đám thiên tài cùng giai chút nào."
"Đúng vậy đúng vậy."
Đợi khi đội Chấp Pháp rời đi thì những người còn lại cũng không còn lòng dạ gì mà giao dịch, nhao nhao tụ lại một chỗ khe khẽ bàn luận, trọng điểm đương nhiên là Cơ Băng Yến.
Trong nơi hẻo lánh.
Mấy người tập hợp lại một chỗ, biểu lộ biến hóa liên hồi.
"Những tên kia là người của Thiên Phổ đường."
"Hình như Thiên Phổ đường là thế lực của Chu gia?"
"Không phải là hình như, mà là đúng vậy!" Sắc mặt của chủ nhân phường thị trầm xuống, nói:
"Hơn nữa muội muội và nữ nhi của Đường chủ Thiên Phổ đường đều đã gả vào Chu gia, người bị bắt vừa rồi chính là Phó đường chủ của Thiên Phổ đường."
"Chu gia. . ."
"Sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Nơi này là Thiên Nhai đạo trường, không phải Bắc Xuyên đảo vực, vả lại cho dù là Bắc Xuyên đảo vực thì cũng không phải nơi Chu gia muốn làm gì thì làm, Tiền đạo hữu quá lo."
"Đúng vậy, vả lại Cơ tiên tử cũng không phải không có bối cảnh, sư phụ của nàng chính là Mạc đại tiên sinh, đại bộ phận Linh dược đỉnh tiêm ở trong Thiên Nhai đạo trường này đều ỷ vào vị này."
"Không sai."
"Bất luận như thế nào, đây đều không phải là chuyện mà chúng ta có thể tham dự, vẫn là ít dính vào mới tốt."
"Đúng vậy!"
. . .
Mấy ngày sau.
Mạc Cầu đang Luyện đan, có người đăng môn bái phỏng.
Là Chu Huyền Cảm.
..........
Cơ Băng Yến đáp xuống sườn núi.
Trước mặt nàng là đại môn của một tòa động phủ, thạch môn không hề đặc sắc, nhưng nơi này lại là địa phương tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nhai đạo trường, bao nhiêu người muốn đến bái phỏng mà không được.
Nàng thu liễm ý cười trên mặt, cung kính khom người thi lễ:
"Sư tôn, đồ nhi cầu kiến."
"Ông. . ."
Thạch môn run rẩy, từ từ mở sang ra bên.
Bên trong dường nhiên hiện lên một vệt hồng quang, một đôi mắt quay tròn chuyển động lóe lên một cái rồi biến mất, chính là Linh sủng trấn phủ lại đi ra du lịch.
Sư tôn đã nói nó rất nhiều lần rồi, muốn nó chuyên tâm tu hành, nhưng hình như nó đang muốn làm một chuyện đại sự, mà con Linh sủng kia vẫn luôn không chịu nổi tịch mịch.
Cơ Băng Yến đi dọc theo thông đạo quen thuộc tới được một chỗ thạch thất.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên tay đang cầm một cái hộp ngọc thưởng thức.
"Sư tôn." Cơ Băng Yến dừng bước, thi lễ, hai tay giơ cao trình lên một 'miếng sắt' :
"Hai ngày trước, gia phụ ngẫu nhiên từ trong phường thị lấy được vật này, dường như giống như thứ mà ngài muốn tìm, cho nên con cố ý cầu đến cho ngài."
Đối với tại Mạc Cầu, trong nội tâm nàng kính sợ có phép, còn có không ít cảm kích.
Nhưng muốn nói thân mật thì lại kém một chút.
Vừa bắt đầu thì nàng vẫn còn có tâm thân cận, nhưng thái độ của Mạc Cầu lại là xa lánh, sau đó khi nàng tiếp xúc với truyền nhân Kim Đan nhiều hơn thì mới sinh lòng hiểu rõ.
Mỗi một vị Kim Đan có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, đều trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt, ái hận tình cừu.
Tình cảm cũng đều cực kỳ đạm mạc.
Muốn đả động đến bọn hắn là chuyện mười phần khó khăn.
Ngoại trừ chí thân, hoặc là đạo hữu làm bạn từ lâu, rất ít người có thể bồi dưỡng được tình cảm thâm hậu sau khi bọn hắn đã thành tựu Kim Đan.
Chỉ có lòng cầu đạo là thủy chung vẫn không thay đổi.
Đương nhiên.
Đối với tại Mạc Cầu thì trong lòng nàng vẫn mang nho mộ.
Không chỉ là thân phận Tông sư Kim Đan, còn có ân cứu mạng năm đó, còn khâm phục nội tình thâm bất khả trắc trên người đối phương.
Thế nhân đều biết thuật luyện đan của Mạc đại tiên sinh rất cao minh.
Nhưng lại có rất ít người biết, thực lực của sư tôn nàng cũng cực kỳ bất phàm, thậm chí còn được Cao tiền bối bình phẩm là cùng giai cận chiến vô địch.
Trừ cái đó ra. . .
Luyện khí, Trận pháp, tu chân bách nghệ đều thông thạo, một thân sở học mênh mông vô biên.
Nàng đã từng có suy đoán, khi còn ở trên Đằng Tiên đảo thì sư tôn đã thành tựu Kim Đan, chẳng qua người ngoài không biết mà thôi.
Cũng có không ít người có chung nhận thức này.
Dù sao vừa mới tiến giai Kim Đan thì thực lực và nội tình không thể nào lại kiên cố và cường đại như vậy.
Mạc Cầu hút 'miếng sắt' tới, đưa tay vuốt khẽ, ánh mắt có chút chớp động:
"Không sai, đúng là thứ này."
Miếng sắt đen sì trong lòng bàn tay hắn không có chút đặc sắc nào, trên đó có một chút văn tự giống như đường vân, bên trong không có linh cơ, lại cực kỳ cứng rắn.
Giống như hắc đao và Tam Tiêm Phân Thủy Thứ.
Thứ binh khí là một cái dị loại, dù là ở trong Toái Thiên Bí Điển cũng chỉ có ghi chép mà không có phương pháp dung luyện, hắn cũng chỉ là nhất thời hiếu kì mới tìm được một chút, vậy mà lại bị đồ đệ nhớ ở trong lòng.
"Gia phụ cũng từng hỏi thăm người bán về lai lịch của vật này, nghe nói là mảnh vỡ nào đó của một vật truyền thừa tông môn." Cơ Băng Yến chắp tay nói:
"Tông môn kia đắc tội một vị Nguyên Anh Chân Nhân, vài ngàn năm trước đã mất đi truyền thừa, vật này cũng vẫn chưa từng hiện ra dị dạng."
"Thủy hỏa bất xâm, khó mà tế luyện, giống như sắt vụn."
"Đúng rồi!"
Nàng hơi ngừng lại, nói:
"Văn tự ở phía trên này gọi là Âm văn."
"Con chuyên môn hỏi thăm qua các vị tiền bối ở Điển Tàng khố trong Cửu Giang minh, Âm văn được truyền lại từ thời thượng cổ, nghe nói là văn tự của Âm phủ."
"Âm văn?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
Hắn biết loại văn tự này, trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U có không ít văn tự, có căn nguyên là Âm văn, chắc là do diễn biến mà tới.
Trên thực tế.
Văn tự lưu hành hiện giờ cũng có một bộ phận quan hệ với Âm văn
Về phần Âm phủ. . .
Cũng là nơi chỉ có trong truyền thuyết, ngay cả với nội tình của Thái Ất tông mà cũng không có ghi chép có thể chứng thực, đa phần đều là vọng tưởng của người đời.
"Thôi."
Mạc Cầu lắc đầu, đặt 'miếng sắt' xuống, nhẹ nhàng ném cái hộp ngọc trong tay tới trước người của Cơ Băng Yến:
"Trước đó không lâu, Kim Đan Chu gia Chu Huyền Cảm đến đây tìm ta, vật này là gã đưa cho con, hi vọng con có thể tiếp tục chấp pháp theo lẽ công bằng."
"Chu Huyền Cảm?" Cơ Băng Yến nghe vậy thì sắc mặt nghiêm lại, đưa tay tiếp nhận hộp ngọc:
"Gã có ý gì?"
Nàng cũng biết rõ sư phụ mình và Chu gia vẫn luôn không hợp nhau, mặc dù trong mấy năm này không có gì, nhưng trong âm thầm lại có rất nhiều khó xử.
Chỉ cần là đan dược có liên quan đến Chu gia thì sẽ được để sang một bên, đều được xếp ở phía sau, gần như chưa từng đúng hạn giao qua.
"Đương nhiên là y trên mặt chữ rồi." Mạc Cầu vươn tay ra hiệu nàng mở hộp ngọc ra:
"Bây giờ con đã tra được tới đâu rồi?"
"Đát. . ."
Cơ Băng Yến mở hộp ngọc ra, đôi mắt đẹp lập tức co rụt lại:
"Thần Tiêu Đan!"
Thanh danh của viên đan dược này rất lớn, không thua gì mấy loại Linh dược đỉnh tiêm dùng để xung kích Kim Đan, có thể tăng cường tu vi, đối với nàng thì càng có tác dụng lớn.
Ăn vào có thể làm cho nàng tiết kiệm mấy chục năm khổ công!
Năm đó, khi Mạc Cầu còn ở Đạo cơ cảnh giới, sở dĩ tu vi có thể đột nhiên tăng mạnh chính là dựa vào một viên Đan châu, vật này cũng có thể so viên Đan châu lúc trước của hắn.
Bên trong Đan châu có ẩn tàng tai hoạ ngầm, nhưng Thần Tiêu Đan thì không.
"Thủ bút thật lớn!"
Cơ Băng Yến hít sâu một hơi, lưu luyến không rời khép lại hộp ngọc:
"Xem ra Chu gia không muốn để cho con tiếp tục điều tra nữa, thật ra nếu như không có sư tôn thì hiện giờ con không điều tra tiếp cũng được."
Nghĩ nghĩ, nàng chậm rãi mở miệng:
"Cách đây ít năm, đạo trường vừa lập, thế lực khắp nơi đến đây nhập trú, mặc dù có không ít thế lực không mạnh, nhưng lại bởi vì tới sớm nên lấy được nơi tốt."
"Với những thế lực không thích Thiên Nhai đạo trường như Chu gia, vì tới muộn nên không lấy được nơi tốt đẹp."
"Mấy năm gần đây, mặc dù thú triều và nạn bão đã ít đi rất nhiều, nhưng thế lực khắp nơi lại tranh đoạt cả ngoài sáng lẫn trong tối."
"Chắc là hòn đảo mà Lưỡng Nghi Kiếm Phái đang ở đã bị người khác coi trọng, người hạ thủ là Thiên Phổ đường, vì khuếch trương thế lực ở đạo trường nên Chu gia đã nuôi không ít thủ hạ, Thiên Phổ đường chính là một trong số đó."
"Chỉ bất quá. . ."
Nói đến chỗ này, sắc mặt nàng ngưng tụ:
"Ai cũng không ngờ là Thiên Phổ đường lại hạ thủ ác như vậy, toàn bộ hơn hai trăm người của Lưỡng Nghi Kiếm Phái đều đã bỏ mạng."
"Nếu như không có sư tôn thì con cũng sẽ không tra được manh mối."