Người dịch: Whistle
"Họ Cơ!"
Sắc mặt Chu Tiểu Tiên đại biến, dưới tình thế cấp bách vậy mà tế ra Phi kiếm, đâm tới hướng trước:
"Ngươi muốn chết!"
"Hả?" Đôi mắt đẹp của Cơ Băng Yến co rụt lại, trên thân hiện lên sát cơ:
"Chống cự với người điều tra chấp pháp, bây giờ lại còn dám động thủ với ta, thật sự là to gan, xem ra cha mẹ ngươi không có dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng."
Trong lúc nói chuyện, nàng bấm tay gảy nhẹ, thủ chỉ như ngọc bắn ra lực lượng kinh khủng, gảy nhẹ Phi kiếm liền làm cho thân kiếm phát ra tiếng tranh minh thê lương.
"Vậy thì để ta đến dạy dỗ ngươi cái gì gọi là tuân thủ luật pháp!"
Dứt lời.
Thân hình của Cơ Băng Yến đã xuất hiện ở trước mặt Chu Tiểu Tiên.
Thủ chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, không khí ở phía trước lập tức bị áp súc, giống như có một cây trọng chùy hung hăng nện vào ngực đối phương.
"Bành!"
Bóng người nhanh chóng rơi xuống, đập xuống mặt đất, trực tiếp đánh nát đá núi cứng rắn, cắm sâu lòng đất, quần áo da thịt bị xé rách.
"Phốc!"
Chu Tiểu Tiên giãy dụa từ trong phế tích đứng lên, há miệng muốn nói, trong lực lượng ẩn tàng trong cơ thể lại tiếp tục bộc phát, trong miệng lập tức phun ra máu tươi.
"Ngươi. . ."
Ả ta trừng mắt nhìn lên, đôi mắt đẹp muốn nứt ra, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn xem trận pháp thủ phủ bên mình bị phá hủy.
Ở trên đảo.
Mấy vệt độn quang lao ra nhanh như điện thiểm, người lên trời, kẻ xuống đất, gã thì phát ra tiếng kêu sợ hãi, tất cả những người này đều đang bỏ chạy về phương xa.
"Muốn chạy trốn?"
Cơ Băng Yến giương mày kiếm lên, lạnh giọng truyền âm:
"Các ngươi nghe rõ đây, đội Chấp Pháp làm việc, thành thành thật thật thúc thủ chịu trói chờ xử lý, nếu như người nào dám can đảm chống cự, bỏ chạy."
"Giết không tha!"
Dứt lời, những vệt độn quang bên dưới không hiện ra chút chần chờ nào.
"Hắc hắc. . ."
Cơ Băng Yến cúi đầu thấy vậy liền lơ đễnh, chỉ nở một nụ cười lạnh, duỗi tay ra, thanh trường thương ở sau lưng đã vào tay.
"Giết!"
"Vâng!"
Chỉ trong một cái chớp mắt, lưu quang đan xen, giống như tử thần bện ra một cái lưới lớn, những nơi đi qua, rất nhiều bóng người muốn bỏ chạy liền lập tức cứng đờ giữa không trung.
Sau đó liền lần lượt rơi xuống giống như sủi cảo vậy.
"Phù phù!"
"Phù phù!"
Chu Tiểu Tiên nình đầy thương tích, thân thể mềm mại run rẩy, trong tầm mắt của ả, người trong lòng đã bị thương mang xuyên qua, tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể chia năm xẻ bảy.
"Chuẩn lang!"
"Không. . ."
. . .
"Bành!"
Một cái bàn trà bị người nặng nề đá bay.
Cái bàn trà này được làm bằng vật liệu rất tốt, dưới cự lực như vậy mà vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là những món đồ sứ tinh mỹ và chậu hoa ở gần cửa sổ bị xui xẻo.
"Ghê tởm!"
Một ông lão có mái tóc trắng lộ ra vẻ mặt giận dữ, nhanh chân dạo bước trong phòng:
"Cơ Băng Yến khinh người quá đáng, giết một chút người hầu thì cũng thôi, ngay ca tỷ đệ Tiểu Tiên cũng bị nàng áp vào đại lao, còn có Giả Chuẩn. . ."
"Hu hu. . ." Một nữ nhân ở bên cạnh rơi lệ, khóc sướt mướt:
"Tam đệ, ngũ đệ, Chuẩn nhi lần lượt bị giết, bọn hắn đều là người làm việc cho Chu gia các người, chẳng nhẽ ông không có biện pháp nào sao?"
"Còn có đại ca và thất muội, bây giờ người của Thiên Nhai đạo trường và Cửu Giang minh đều đang lùng bắt bọn họ, ông cũng không thể để cho bọn họ xảy ra chuyện gì nữa!"
"Nếu không. . ."
Nữ tử ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt bi phẫn:
"Hai chúng ta cũng sẽ kết thúc tại đây!"
"Biết, biết." Ông lão tóc trắng ra vẻ bất đắc dĩ, khoát tay áo nói:
"Chỗ ẩn thân của hai người bọn họ chỉ có ta biết, chỉ cần không ra ngoài đi lung tung thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, nàng cứ yên tâm đi."
"Tiểu Tiên thì sao?"
"Không chết được, nhưng với tính tình của Cơ Băng Yến, muốn vớt người sợ là cũng không dễ, với lại cũng nên hảo hảo giáo huấn tính tình của nó một lần."
"Đều lúc nào rồi mà ông còn có thể nói ra mấy lời châm chọc này?"
Nữ tử xụi lơ, hai tay đập địa, kêu khóc nói:
"Tiểu Tiên từ nhỏ đã dễ bị thương, chưa từng chịu qua một chút khổ nào, làm sao có thể chịu được thời gian ở trong đại lao chứ, vả lại thanh danh sau này cũng sẽ bị hủy."
Về phần đệ đệ của Chu Tiểu Tiên thì lại không phải con của nàng, cho nên cũng không cần quan tâm.
"Đều do ả Cơ Băng Yến!"
"Còn có tên Mạc Cầu kia. . ."
"Nói năng cẩn thận!" Ông lão tóc trắng biến sắc, vô thức liếc mắt nhìn một vòng, mới thở nhẹ một hơi, hạ giọng nói:
"Vị kia chính là Kim Đan, chớ có vô lễ."
"Kim Đan thì lại như thế nào?" Nữ tử nhướng mày một cái, cả giận nói:
"Không phải Chu gia các người cũng có Kim Đan sao, còn có mấy vị, chẳng lẽ lại phải sợ một mình hắn hay sao? Ta thực hối hận lúc đầu đã chọn ông, một chút can đảm cũng không có, ông sợ cái gì, chẳng lẽ ngay cả một tiểu nha đầu như Cơ Băng Yến cũng có thể là đối thủ của ông hay sao?"
"Nàng thì biết cái gì?" Ông ta tóc trắng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Không phải sợ, mà là không cần thiết."
"Vả lại, vị Mạc tiền bối thế kia chính là Luyện đan Tông sư hàng đầu, nhân vật như vậy, bất luận ở nơi nào đều sẽ được coi trọng, không thể đắc tội."
"Không phải là hắn muốn đi sao?" Nữ tử mở miệng:
"Chẳng lẽ một người sắp đi mà cũng cần phải nể mặt hay sao?"
"Chỉ là có thể muốn đi mà thôi." Ông lão tóc trắng trầm giọng nói:
"Cũng chính vì vậy mà Chu gia chúng ta mới không nguyện ý đắc tội, phải biết vì để cho vị Mạc tiền bối này lưu lại, đạo trường đã tốn không ít tâm tư."
"Thậm chí vì giữ hắn lại mà Thiên Nhai đạo trường không tiếc đắc tội với Chu gia!"
"Nàng phải biết, vị kia vốn có quan hệ không tốt với Chu gia ta, lúc này, dù là lão tổ cũng không muốn trở mặt với hắn."
"Haizz!"
Nói đến chỗ này, lão già tóc trắng lại bất đắc dĩ than nhẹ:
"Ít một chuyện, dù sao cũng tốt hơn là nhiều một chuyện!"
"Nói nhiều như vậy mà các ngươi vẫn là không hề làm gì." Nữ tử lại tiếp tục khóc ròng nói:
"Giả gia ta sao lại thảm như vậy, vất vả làm việc cho Chu gia các người, đánh sống đánh chết, đến khi gặp nguy hiểm thì lại bị các người ném qua một bên, mặc kệ."
"Ngươi cái thứ không có lương tâm. . ."
"Trời đánh!"
"Đủ rồi!"
Lão già gầm thét:
"Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"
"Ta đã bảo mạng của đại ca và thất muội rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cửu phòng của bọn ta đều phải đền mạng theo Giả gia hay sao?"
"Chuẩn nhi thân tử, Tiểu Tiên bị ép vào đại lao, chẳng nhẽ ta không đau lòng sao? Giả huynh kết bạn với ta nhiều năm, gặp phải loại chuyện này thì trong lòng ta cũng không thoải mái."
"Đây cũng là vì không có biện pháp nào khác?"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của lão ta cũng mềm xuống.
Nữ tử thấy vậy liền nhướng mày, đang muốn mở miệng nói tiếp thì lại bị lão già tóc trắng phất tay ngăn lại, ngưng thần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa hỏi:
"Chuyện gì?"
"Lão gia." Quản gia tâm phúc ở ngoài cửa nhỏ giọng nói:
"Giả đại gia đã mất tích."
"Cái gì?"
Sắc mặt của lão già tóc trắng đại biến.
Lão ta vừa mới giấu Giả Viễn Sơn đi, một là bận tâm thể diện, vì bảo hộ an toàn của Giả Viễn Sơn, thứ hai là có ý định đẩy Giả Viễn Sơn làm con dê thế tội vào thời điểm then chốt.
Cho nên chỗ đó có cấm chế dày đặc, nói là ẩn thân, nhưng càng giống như là giam cầm.
Hiện giờ. . .
Người lại mất tích?
"Xảy ra chuyện gì?" Lão già tóc trắng chậm rãi mở cửa, thấp giọng hỏi thăm:
"Sao ngươi có thể để cho Giả Viễn Sơn rời đi?"
"Lão gia, không có người biết Giả đại gia rời đi lúc nào, cho đến vừa rồi thì người trông coi mới phát hiện không đúng." Quản gia nói:
"Bất quá với tình huống hiện giờ của Giả Viễn Sơn thì cùng lắm chỉ là đi ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức, sợ là không dám lộ diện."
"Tốt nhất là như vậy." Lão già tóc trắng thấp giọng nói:
"Chuyện này cùng lắm là tra đến chỗ của gã ta là thôi, hi vọng gã thông minh một chút, đừng gây thêm rắc rối, nếu không. . . Đừng trách Chu gia ta không nể tình!"
Bây giờ lão ta chỉ sợ sau khi Giả Viễn Sơn biết được chuyện nhà mình thì thẹn quá hoá giận, gây ra đại loạn, đến lúc đó không giữ được gã ta thì không nói.
Ngược lại còn có thể liên lụy cả Chu gia.
Nếu như vậy.
Liền xem như tương giao hơn hai trăm năm, thê tử lão còn là muội muội của đối phương, nhưng lão cũng sẽ không khách khí!
. . .
Dòng chảy êm ả.
Một chiếc thuyền ô bồng thuận dòng chậm rãi lướt đi dọc theo sơn lâm thủy đạo.
Đường chủ Thiên Phổ đường Giả Viễn Sơn đã từng hăng hái, uy chấn một phương đang ngồi xếp bằng trên đầu thuyền, mặt không biểu tình nhìn xuống đàn cá bơi bên dưới.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua.
Mái tóc đen trên đầu đã biến thành tóc xanh, trên mặt cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, khí tức trên người đã triệt để tĩnh mịch.
Toàn thân trên dưới đều lộ ra dấu hiệu không còn muốn sống nữa!
Gia tộc, vong!
Huyết mạch hậu nhân, mất rồi!
Thiên Phổ đường mà gã vất vả dốc sức kinh doanh cũng đã không còn!
Hơn hai trăm năm vất vả làm lụng, sắp thành lại là công dã tràng.
Chỉ là một môn Lưỡng Nghi Kiếm Phái. . .
Những năm này, Thiên Phổ đường giết rất nhiều người, diệt vô số phái, nhưng ai có thể nghĩ rằng chỉ vì chỉ một tiểu môn phái mà lại gây ra sóng gió long trời lở đất hơn một tháng qua.
Hết thảy.
Đều không còn tồn tại!
"Bạch!"
Một vệt độn quang đáp xuống đuôi thuyền, vầng sáng tán đi, hiện ra một bóng người quái dị có hai mắt to như đấu, bóng người cúi đầu nhìn xuống Giả Viễn Sơn:
"Ngươi nghĩ kỹ chưa?"
"Ừm."
Nghe tiếng, ánh mắt tĩnh mịch của Giả Viễn Sơn chậm rãi hiện ra một tia sinh cơ, nhẹ nhàng gật đầu:
"Việc đã đến nước này, Giả mỗ còn có cái gì mà không bỏ xuống được, chẳng qua chỉ là một bộ thân xác thối tha mà thôi, nhập Ma Y Thần Giáo thì lại thế nào?"
"Hắc hắc. . ." Người tới cười gằn:
"Chúng ta không phải là Ma Y Thần giáo, năm đó sư tôn bị tên họ Lại kia hãm hại, mất đi chức vị Giáo chủ, đã sớm từ bỏ thân phận trong giáo."
"Bất quá."
Người tới thò đầu tới trước rồi nói:
"Sư tôn nói, trên người Mạc Cầu có một món đồ có tác dụng rất lớn với ngài, nếu như ngươi có thể dẫn dụ hắn ra đây, ngài cũng không ngại tặng ngươi một tràng cơ duyên."