Người dịch: Whistle
"Đầu."
Đêm khuya.
Vạn Lục ẩn thân ở chỗ tối, thấp giọng mở miệng:
"Theo như tin tức mà chúng tôi điều tra được thì tên Giả Viễn Sơn đang giấu ở trong trang viên trước mặt."
Vạn Lục không truyền niệm, bởi vì có rất nhiều bí pháp có thể nhận biết thần niệm quanh mình ba động, cho dù là thần niệm của tu sĩ Đạo cơ cũng không thể tránh khỏi.
Ngược lại.
Truyền âm kiềm chế không khí, nói chuyện theo hướng khí tức lưu động sẽ không làm cho người khác phát giác, đây là tiểu khiếu môn của đội Chấp Pháp.
"Ừm." Cơ Băng Yến gật đầu, nắm thật chặt trường thương trong tay:
"Cẩn thận một chút, Giả Viễn Sơn là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, còn có sở trường về chém giết, trong tình thế cấp bách liều mạng thì không ai biết được lão ta sẽ làm ra chuyện gì."
"Cho dù có Thiên Hạo Trưởng lão thì cũng không thể chủ quan."
Lần này, vì truy nã Giả Viễn Sơn, đội Chấp Pháp xuất động một vị tu sĩ Đạo cơ Viên mãn, còn có vài vị tu sĩ Đạo cơ thông thạo liên thủ tác chiến chi pháp.
Lại thêm tiểu đội của Cơ Băng Yến, chỉ là đối phó với một người, theo lý mà nói sẽ dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa còn là đại công!
Mấy người gật đầu, lặng lẽ vô thanh vô tức đánh về phía trang viên trước mặt.
"Động thủ!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, mấy luồng ánh sáng sáng chói mắt xẹt qua màn đêm u tối, vạch ra những vệt hồ quang ưu mỹ và lăng lệ trong trời đêm giá buốt.
Nơi vầng sáng đi.
Vách tường, phòng ốc, gạch ngói đồng thời nứt ra.
"Oanh!"
Tiếng nổ rung trời từ trong vùng hạch tâm đình viện phát ra, Linh quang chói mắt xông thẳng tới chân trời, thậm chí xuyên thủng tầng mây nặng nề, làm cho tinh quang mênh mông rọi xuống mặt đất.
"Hả?"
"Tại sao lại như vậy?"
Tiếng kinh ngạc khó tin vang lên.
Mặc dù thế công của đám người Cơ Băng Yến không yếu, nhưng bọn hắn cũng rõ ràng, thế công vừa rồi căn bản không có khả năng có được uy năng như vậy.
Sau một khắc.
"Không tốt!"
Nhờ được trui rèn qua những trận chém giết trong Địa Ngục Đồ nên cảm nhận nguy hiểm Cơ Băng Yến rất cao, lúc này lông tơ trên người nàng đã dựng đứng lên, đôi mắt đẹp trừng to, một cỗ sát cơ lăng lệ lập tức làm cho cơ thể nàng kéo căng:
"Là cạm bẫy!"
"Ma Y giáo!"
Cơ Băng Yến cầm thương trong tay, sắc mặt ngưng trọng nhìn xem ba người đối diện.
Thân mặc áo tơi, tướng mạo xấu xí, một người có cặp mắt như mắt ếch, hai người có cánh tay giống như con rắn, đều thuộc dị loại nửa người nửa yêu.
Thể chất đặc thù cộng thêm khí tức hung lệ trên người, không cần nói cũng đã biết thân phận.
Giáo chúng Ma Y giáo!
Cạm bẫy của ngày hôm nay là do Giả Viễn Sơn cấu kết với Ma Y giáo tạo thành!
"Tê tê. . ."
Một người khẩu thổ trường Tín, tê tê rung động, đôi mắt quỷ dị giống như mắt rắn đang gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Băng Yến, Pháp khí ngo ngoe muốn động:
"Nữ nhân, ngươi nhất định phải chết!"
"Hừ!"
Cơ Băng Yến hừ lạnh, quét mắt nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Nơi này là hòn đảo không lớn, sau khi trở thành chiến trường để một đám tu sĩ Đạo cơ đấu pháp và va chạm thì đã chia năm xẻ bảy, những luồng lưu quang xuyên thẳng qua không trung.
Nơi trọng yếu có ba luồng khí tức khủng bố đan xen.
Trong đó có một luồng đến từ Thiên Hạo Trưởng lão của Chấp Pháp điện, hai luồng khác tới từ Giả Viễn Sơn và một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ của Ma Y giáo.
Trong vòng vây của hai người này, Thiên Hạo Trưởng lão đã hiện ra vẻ không cầm cự nổi.
Về phần những người khác . . .
Tử thương thảm trọng!
Ngay cả bản thân cũng nhếch nhác không chịu nổi, vừa rồi khi xông vào trong trận pháp mà Ma Y giáo mai phục sẵn, mặc dù đã cưỡng ép xông phá vòng vây, nhưng cũng hao tổn rất nhiều Pháp lực, eo cũng bị đánh trúng một chiêu.
Thực lực giảm xuống trên diện rộng.
"Đầu!"
Tiếng kinh hô của Vạn Lục từ nơi cách đó không xa vang lên:
"Mau trốn!"
"Trốn?" Trên mặt của gã tu sĩ mắt cóc ở đối diện lộ ra nụ cười lạnh khinh thường, gã trừng to hai mắt, Thần thông diễn hóa ra Linh quang giống như cột sáng chiếu tới:
"Nàng trốn được sao?"
Bởi vì tu sĩ của Ma Y giáo đã luyện hóa huyết nhục của Yêu thú, cho nên bản thân cũng sẽ ngộ ra các loại thiên phú Thần thông dị loại, loại Thần thông thiên kì bách quái này là khó lòng phòng bị nhất.
Đa số đều có uy lực không kém.
"Bạch!"
Độn quang lóe lên, thân hình Cơ Băng Yến mãnh thiểm, nhẹ nhàng liền tránh đi, giống như có thể phát hiện ra thế công của đối phương từ trước vậy.
"Ngô. . ."
"Chuồn cũng rất nhanh đấy!"
"Đi!"
Tiếng hừ lạnh vang lên, mấy món Pháp khí đan xen giữa không trung, giống như một lưới lớn từ trên trời bao phủ xuống, trên lưới treo đầy nhữung viên lôi cầu.
"Hô. . ."
Cơ Băng Yến thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, thân thể kéo căng, đôi mắt đẹp chớp động, khí cơ biến hóa ở xung quanh giống như thực chất làm nổi bật trong lòng.
Minh Tâm Quyết!
Đây là pháp môn đơn giản hóa của Diêm La Tâm Kinh và Địa Ngục Đồ mà Mạc Cầu tạo ra.
Pháp quyết vận chuyển, Thần hồn sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm với Nguyên khí biến hóa xung quanh, giống như bên trong thức hải có thêm một tấm gương chiếu rọi tứ phương.
"Coong!"
Cánh tay nàng lắc lư, trường thương tranh nhiên vọt ra, sát cơ hiện lên.
Sắc mặt của ba người ở phía đối diện bỗng nhiên đại biến.
Mặc dù tu vi của Cơ Băng Yến không yếu, nhưng cũng chỉ sơ nhập Đạo cơ trung kỳ, lại còn bị thương, khí tức bất ổn, còn thiếu thủ đoạn công xa.
Trước đây, mặc dù bọn hắn đã rất cẩn thận, nhưng lại lơ đễnh.
Dù sao tuy rằng ba người chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, nhưng lại thông thạo liên thủ chi pháp, kết thành trận thế liền có thể đơn giản bắt được Đạo cơ trung kỳ uy tín lâu năm.
Nhưng chân chính động thủ thì cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Khí tức tán loạn, phù phiếm của đối phương đột nhiên ngưng tụ, giống như sơn nhạc ổn lập, trường thương run run càng như lôi đình hung mãnh.
Thương mang vừa ra, trận thế của bọn hắn liền biến thành trò cười, ngay cả một mảnh khí cơ đều bị đánh nát một cách đơn giản, thế công cũng không chịu nổi một kích.
Chưởng khống thời cơ và nắm rõ thiên địa khí cơ như vậy có thể nói kinh khủng.
Nhất là một kích này vừa ngoan lệ hung mãnh mà còn phiêu dật tự nhiên, không lộ ra trước mắt người đời, không có chút khói lửa nào, càng là khó được.
Thương mang nở rộ giữa không trung, giống như một dải lôi hỏa hợp thành đâm vào trên thân một người.
Pháp thuật phòng ngự, Pháp khí hộ thể, ở trước mặt trường thương lại bị xuyên thủng một cách dễ dàng, nhục thân ở phía sau thì càng yếu ớt không chịu nổi.
"Bành!"
Huyết nhục nổ tung.
"A!"
"Tam đệ!"
"Ngươi đáng chết!"
Tiếng rống như lôi, hai người còn lại vừa kinh vừa sợ, thân hình điên cuồng triệt thoái về phía sau, đồng thời đánh ra các loại Linh quang, Pháp khí.
Bọn hắn rất rõ ràng, đối phó với Cơ Băng Yến là không thể cận chiến!
Chuyện này cũng nói rõ lần mai phục này đã được chuẩn bị từ sớm.
Nhưng mà. . .
Dưới Minh Tâm Quyết chiếu, thần ý biến hóa vi diệu trên thân hai người đều bị Cơ Băng Yến nắm rõ như lòng bàn tay, khí cơ biến hóa thì liếc qua liền thấy ngay.
Nhất cử nhất động của hai người giống như đường cong được phác hoạ trên tờ giấy trắng, bút đi như thế nào đều nhất thanh nhị sở.
Ý niệm chớp động, Cơ Băng Yến cong người tà phi, vào lúc bọn hắn nhanh chóng lùi lại, một cây trường thương đã xẹt qua một đường vòng cung ưu mỹ lướt.
"Phốc!"
Hai cỗ thi thể im ắng rơi xuống.
"Hả?"
Trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh ngạc khó tin.
Tiếng kinh hô này cách đây không xa, hư không chấn động, cũng làm cho sắc mặt Cơ Băng Yến đột nhiên thay đổi, trường thương run rẩy, vô số gợn sóng không khí bao bọc xung quanh người.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Oanh!"
Một đoàn Linh quang đánh thẳng tới, như sơn nhạc va chạm trực diện, cho dù chiêu thức trường thương tinh diệu, nhưng ở trước mặt lực lượng thuần túy cũng hiện ra vẻ không cầm cự nổi.
Cổ họng Cơ Băng Yến ngòn ngọt, lui về gần một dặm.
Nàng lập tức xoay người một cái, nhảy xuống mảnh thủy vực bên dưới, cơ thể đong đưa như cá bơi, chỉ trong chốc lát đã xông vào vùng nước đen tối.
Chỉ qua lần giao thủ vừa rồi thì nàng liền biết là mình không phải đối thủ của nugoiw kia.
Cho dù là thực lực thời toàn thịnh cũng khó mà sửa đổi thế cục.
Đạo cơ Viên mãn!
Hơn nữa còn không phải là tu sĩ Đạo cơ Viên mãn bình thường, mà giống như mấy vị thiên chi kiêu tử, Kim Đan đích truyền, có hi vọng tiến thêm một bước ở trong đạo trường.
"Muốn chạy trốn?"
Mặt nước khẽ động, một người có con mắt to như cái đấu, tướng mạo quái dị xuất hiện.
Sắc mặt người này kéo căng, hai mắt nhìn chằm chằm mảnh thuỷ vực phía dưới:
"Có thể ép ta hiện thân, xem ra bọn ta vẫn là coi thường 'Long Thương' người rồi, bất quá, cuối cùng ngươi vẫn trốn không thoát!"
Nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua, cười gằn.
. . .
Trong động phủ.
Mạc Cầu đặt quyển sách trên tay xuống, cầm lấy một mảnh vỡ binh khí ở bên cạnh lên.
Quyển sách là cổ tịch bản dập mà hắn nhờ Tam Biện tiên sinh Hà Dịch tìm trong nội khố của Cửu Giang minh, bên trong có ghi lại những chuyện liên quan tới Diêm La tông và Âm phủ.
Vào năm đó thì thứ này bị xem là bí ẩn, không được lộ ra ngoài.
Nhưng bây giờ chỉ là một chút tạp thư, ngoài những người ưa thích tìm tòi nghiên cứu bí văn thời cổ ra thì cũng chẳng có người thích xem, nên khi mượn đọc cũng rất đơn giản.
Huống chi chỉ là bản dập.
"Âm binh, quỷ khí."
Mạc Cầu ước lượng mảnh vỡ binh khí trong tay, như có điều suy nghĩ.
Dựa theo thứ tự được phân chia trong cổ tịch thì mảnh vụn đến từ cây Tam Tiêm Phân Thủy Xoa của Ngô Dụng nên thuộc về quỷ khí Trung phẩm, không phải Nguyên Anh Chân Nhân sẽ không thể hủy.
Đương nhiên.
Ghi chép cũng không thể coi thật.
Chí ít thì đối với Mạc Cầu thì mặc dù loại binh khí này rất cứng rắn, nhưng khi toàn lực phát kình vẫn có thể bóp nát.
Cho dù không dựa vào Toái Tinh Thủ, với khả năng khống chế Linh hỏa của mình, hao phí thời gian nhất định cũng có thể hòa tan, Nam Minh Ly Hỏa thì càng nhẹ nhõm hơn.