Người dịch: Whistle
Trong sơn động.
Nhìn qua thì tình huống của Mạc Cầu đã tốt hơn nhiều, nhưng sắc mặt lại càng âm trầm hơn.
"Chính là như vậy. . ."
Trọng Minh Hỏa Mãng không dám ngẩng đầu, trầm giọng nói:
"Người của Phái Thương Vũ đều bị Chu gia bắt lại hết rồi, mặc dù có người ở trong đạo tràng nói giúp, nhưng cũng chỉ có thể làm cho đám người Tiết Lục Y không chết."
"Những người khác vẫn là ăn bữa hôm lo bữa mai, mỗi cách một khoảng thời gian liền sẽ có một người bị trảm thủ thị chúng."
"Ngoài ra còn có những bằng hữu thân cận mà Cơ tiểu thư kết giao, chỉ cần là người không có bối cảnh thâm hậu thì cũng đều bị Chu Tiểu Tiên tóm lấy, nghiêm hình tra tấn."
"Ken két. . ."
Cơ Băng Yến nắm chặt hai tay, cắn chặt răng ngà vang lên những tiếng kèn kẹt, sát cơ trong mắt giống như thực chất:
"Chu Tiểu Tiên!"
"Lúc trước con không nên tha cho ả ta một mạng!"
"Chủ thượng." Trọng Minh Hỏa Mãng cuộn tròn thân thể, nhìn về phía Mạc Cầu:
"Làm sao bây giờ?"
Nó cũng biết là tính tình của Mạc Cầu tương đối lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không vì đệ tử Phái Thương Vũ mà để cho bản thân mình hãm vào trong tuyệt cảnh.
Mà Cơ Băng Yến thì lại có phần xúc động.
"Ngu xuẩn."
Mạc Cầu lắc đầu, sắc mặt băng lãnh:
"Chắc là chuyện này do Chu Tiểu Tiên muốn trả thù nên đã tự tác chủ trương, chẳng qua việc đã đến nước này rồi mà Chu gia lại bỏ mặc không quan tâm, chắc là cũng không thoát khỏi liên quan."
Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
"Ngươi đi Trường Nhạc bang một chuyến, nhờ Phạm Nhân Long đưa một bức thư cho Trúc lão, nói rõ nguyên nhân của chuyện này, sau đó lại điều tra xem thuyền hàng của Chu gia đang đi theo lộ trình nào."
Hiện giờ ở phụ cận Thiên Nhai đạo trường đều tràn đầy nhãn tuyến của Chu gia, với tình huống hiện tại của Cơ Băng Yến, một khi xuất hiện sẽ khó có thể đảm bảo an toàn.
Chỉ có Trọng Minh Hỏa Mãng nhiều thủ đoạn là có thể lặng lẽ ẩn núp.
"Con đừng hoảng loạn như vậy."
Mạc Cầu nhìn về phía Cơ Băng Yến, chậm rãi mở miệng:
"Chỉ cần người của Chu gia biết rằng ta còn chưa chết thì bọn hắn cũng không dám làm loạn, cho dù là Chu Tiểu Tiên muốn giết người thì cũng sẽ có người ngăn lại, trừ phi Chu gia muốn cá chết lưới rách."
"Về phần sau này. . ."
"Chúng ta có nhiều thời gian!"
Nói xong, một tia sát cơ lóe lên trong mắt Mạc Cầu rồi lại biến mất.
"Rõ!"
"Vâng, chủ thượng, tiểu yêu lập tức đi ngay."
. . .
Tốc độ của Trọng Minh Hỏa Mãng rất nhanh.
Chỉ mới mấy ngày, tin tức Mạc Cầu vẫn còn chưa chết đã truyền ra ngoài, hành động đuổi bắt nhân mã các phương của Chu gia đột nhiên trì trệ.
Vô số hành động cũng đều tạm gác lại.
Trong hành lang.
Chu Tiểu Tiên tỏ vẻ phẫn hận, dậm chân thật mạnh nói:
"Lão tổ tông, tại sao không cho tôn nhi tiếp tục, tôn nhi thấy chỉ cần thêm mấy ngày nữa là gã họ Mạc kia sẽ không nhịn được mà thò đầu ra!"
"Không đơn giản như vậy." Chu Vân Nghê lạnh nhạt lắc đầu:
"Tông sư Kim Đan đều là nhân tinh sống mấy trăm năm, nếu giống như ngươi nghĩ như vậy thì cũng quá khinh thường loại người này."
"Nhất là. . ."
"Họ Mạc còn là tán tu, trên người chẳng có liên lụy gì, một khi nổi giận lên, cho dù Chu gia chúng ta có thể bắt được thì cũng sẽ tổn thất nặng nề."
Những chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Cũng bởi vì đắc tội với một người mà một thế lực truyền thừa mấy ngàn năm đã bị ép cho cửa nát nhà tan.
"Lão tổ." Một người chắp tay hỏi thăm:
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Yên lặng theo dõi kỳ biến." Chu Vân Nghê ngồi ngay ngắn trên ghế dựa mềm, thẳng lưng nói:
"Vết thương hôm đó của hắn ta rất nặng, có thể còn sống đã là kỳ tích, cho dù là họ Mạc tinh thông luyện đan, nhưng không có mấy trăm năm thì cũng đừng hòng khôi phục lại, chắc là hiện giờ hắn đang trốn ở nơi hẻo lánh nào đó, không dám lộ diện."
"Nếu như hắn muốn cá chết lưới rách thì lão thân phụng bồi là được!"
Nói xong liền cười lạnh:
"Đương nhiên, Chu gia chúng ta dĩ hòa vi quý, nếu như hắn nguyện ý đàm phán thì cũng không phải là không thể, cứ canh chừng người Phái Thương Vũ trước, đến lúc đó bọn chúng chính là thẻ đánh bạc để đàm phán, tạm thời đừng giết vội."
"Vâng."
Phía dưới có người hồi bẩm:
"Nếu trong đạo trường lại có người tới kêu chúng ta thả người thì làm sao?"
"Chu gia chúng ta cũng đã nể mặt đạo trường lắm rồi, đây là ân oán cá nhân giữa Chu gia và Mạc Cầu, người khác không tiện nhúng tay." Mắt Chu Vân Nghê co vào:
"Cao Trùng là người được hiểu đại cục, y sẽ biết phải làm như thế nào."
"Rõ!"
"Báo!"
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng la gấp rút.
"Vào đi, nói!"
Chu Vân Nghê đập nhẹ quải trượng xuống đất rồi nói.
"Vâng." Người tới nghe tiếng liền run rẩy, vội vàng cúi đầu, thấp thỏm nói:
"Lão tổ tông, người ở phía dưới hồi bẩm, ba chiếc thuyền hàng rời cảng xuất hành hôm trước đã bị người cướp mất, người của chúng ta ở trên thuyền đều. . . Đều bị giết chết!"
"Hả?"
"Cái gì?"
"Thật to gan!"
Người này vừa dứt lời, trong hành lang vang lên những tiếng ồn ào, cũng có người biến sắc, vẻ mặt ngưng trọng, chắc là đã đoán được là do ai hạ thủ.
"A. . ."
Chu Vân Nghê thì lại mặt không khác sắc, chỉ lạnh lùng a nhẹ một tiếng:
"Động tác ngược lại là rất nhanh, bất quá. . . Chỉ chọn thuyền hàng, xem ra người động thủ không phải là Mạc Cầu, lá gan cũng quá nhỏ một chút, quả nhiên là hắn không thể động đậy được nữa."
"Lão tổ." Có người mở miệng:
"Nếu như thật sự là do người kia sai sử thì sợ là chuyện này sẽ không dừng lại ở đây."
Nói xong liền nhìn về phía Chu Tiểu Tiên.
Thật ra nếu như không phải do Chu Tiểu Tiên tự tiện làm bậy thì chuyện này cũng không căng đến mức này.
Bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi, nếu như Mạc Cầu khăng khăng khó xử Chu gia, thời gian sau này không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu kinh hãi đây.
"Không sai." Chu Vân Nghê gật đầu.
Bà ta không hề phản đối cách làm của Chu Tiểu Tiên, thậm chí còn âm thầm duy trì, nếu không thì Chu Tiểu Tiên không thể nào bắt lấy Phái Thương Vũ nhanh như vậy.
Phiền phức là do Chu Vân Nghê gây ra, chuyện này không sai.
Nhưng Chu gia lại không thể bỏ mặc không quan tâm.
Nếu không mình bôn ba vất vả mấy trăm năm cho Chu gia là vì cái gì, còn không phải là vì sau này vào thời điểm then chốt có chỗ dựa sao?
"Nghiêm tra những kẻ chuyên gây chuyện ở phụ cận thuỷ vực, thông báo cho đạo trường và Cửu Giang minh hiệp trợ điều tra, một khi phát hiện ra manh mối phải kịp thời báo cáo."
"Chu gia ta, cũng không phải dễ trêu!"
. . .
Đảo rùa.
Cao Trùng đứng chắp tay trông về phía xa.
"Mạc đạo hữu có ý gì?"
"Xem ra hắn định tự mình giải quyết." Trúc lão thu hồi bức thư trong tay, chậm rãi nói:
"Nếu như đúng như lời mà Mạc đại tiên sinh đã nói, ngay cả Nguyên Thiên Y đều bị hắn ép cho tự bạo Kim Đan thì cũng không cần phải e ngại Chu Vân Nghê."
"Thật ra. . ." Cao Trùng lộ vẻ trầm ngâm rồi nói:
"Không cần phải phiền phức như vậy."
"Chỉ cần hắn nói một câu thì chuyện liền có thể giải quyết, dù sao nơi này cũng là Thiên Nhai đạo trường, Chu gia vẫn nể mặt của chúng ta."
"Ha ha. . ." Trúc lão cười lắc đầu:
"Hiển nhiên là hắn không muốn thiếu phần nhân tình này, Mạc đạo hữu chung quy vẫn muốn rời khỏi nơi này, chuyện này thì chúng ta cũng đã biết trước rồi."
"Đúng vậy!" Cao Trùng hiểu rõ, tiếc nuối gật đầu:
"Trừ phi có Nguyên Anh truyền thừa thích hợp, nếu không cũng không lưu được hắn."
Nhưng cho dù là y có Nguyên Anh truyền thừa thì cũng không có khả năng truyền ra ngoài, huống chi còn không thích hợp với Mạc Cầu, cho dù lấy ra cũng chỉ có thể xem như tham khảo.
"Chu gia, Mạc Cầu. . ."
"Thật là làm cho người ta đau đầu!"
Cao Trùng lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mi.
Trúc lão cười nhạt:
"Chuyện ở đạo trường chính là như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện cần xử lý, Cao huynh chí ở nơi này, nên thiếu đi không ít thời gian tu hành."
"Ta không bằng Trúc lão." Cao Trùng lắc đầu:
"Cao mỗ đạt tới Kim Đan hậu kỳ cũng đã thỏa mãn rồi, chỉ mong đạo huynh có thể tiến thêm một bước."
"Tiến thêm một bước. . ." Trúc lão cúi đầu, chậm rãi lắc đầu.
Từ trăm năm trước thì ông ta cũng chỉ còn cách Kim Đan Viên mãn không xa nữa, nhưng con đường phía trước tràn đầy sương mù nồng nặc, nhưng ngàn người chỉ có một người qua được.
. . .
Một hòn đảo vô danh.
Mạc Cầu chân đạp hư không bước từng bước lên đỉnh núi.
Đỉnh núi trải qua gió táp mưa sa nên sớm đã biến thành tròn vo trơn bóng.
Lúc này.
Có một nữ tử đang đứng chắp tay ở trên đó.
Nữ tử nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt mỹ lệ, thân hình thon dài, lam sam bị gió thổi tung bay, thân hình mềm mại thướt tha tinh tế.
Hai bên eo nhỏ đều treo một thanh đoản kiếm dài hơn một xích.
Hai thanh một đen một trắng, tương phản lẫn nhau, còn có một cỗ lập trường kì lạ đang giao hội với lực lượng Nguyên Từ trên đảo, mơ hồ tạo thành âm dương ngư.
Mà khí tức trên người nàng đều bị nó che lấp.
Vương Kiều Tịch!
Nàng đã xuất quan không biết từ khi nào, cũng không biết nàng đã đứng ở nơi đây bao lâu rồi, đang nhắm chặt hai mắt, chỉ dựa vào Thần niệm để nhận biết thế giới này, dường như đã đắm chìm trong đó.
Thật lâu sau.
"Hô. . ."
Nàng chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi có âm dương ngư đang truy đuổi lẫn nhau, ở trung tâm tròng mắt mơ hồ có tinh quang nhảy nhót, sáng lạn như chân trời đầy sao.
Thấy vậy, trên mặt Mạc Cầu hiện ra một vòng ý cười.
"Chúc mừng!"
"Là nên chúc mừng." Vương Kiều Tịch nói bằng giọng ung dung, còn mang theo chút nghĩ mà sợ:
"Ba trăm năm đại nạn sắp tới, ta vốn cho rằng mình sẽ vĩnh táng ở nơi này, sầu lo, kinh hãi sinh sôi tâm ma, mấy năm này gần như sắp hủy đi đạo hạnh."
"May mắn. . ."