Người dịch: Whistle
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Chu Trường Thiên vuốt râu, không trả lời mà hỏi lại.
"Bắc giang có tứ đại gia tộc, bây giờ lại có thêm Thiên Nhai đạo trường, thế lực khắp nơi đều đang nhìn, nếu như chúng ta không phản ứng gì thì sợ là sẽ phải làm cho người khác nghĩ rằng Chu gia chúng ta dễ bắt nạt." Chu Huyền Cảm lạnh lùng:
"Huống hồ, lão tổ tông đã bôn ba làm việc cho Chu gia mấy trăm năm nay, bây giờ lại bị người giết chết, nếu như bỏ qua như vậy thì những tộc nhân khác sẽ cảm thấy không cam lòng."
"Không sai!" Chu Trường Thiên gật đầu, nhưng thần sắc lại trầm xuống:
"Nhưng. . . "
"Mạc Cầu cũng không phải dễ trêu, nếu như hắn có chuyện cần lo lắng thì không nói, sẽ có biện pháp chế phục, nhưng hắn lại là một gã tán tu."
Kim Đan khó thành, tán tu Kim Đan lại càng rất hiếm thấy.
Hơn nữa thực lực của người này còn rất mạnh, bất kỳ một gia tộc nào đều tận lực tránh phát sinh xung đột với loại người như vậy.
Lui một bước trời cao biển rộng, lời này rất êm tai, nhưng cũng mang ý nghĩa là danh vọng mà Chu gia đã tích lũy nhiều năm bị quét sạch, mất hết mặt mũi.
"Chu gia và Mạc Cầu sở dĩ sinh ra hiềm khích đều là vì ta mà lên." Chu Huyền Cảm hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra Linh quang, quần áo trên người không gió mà bay:
"Lần này, để ta kết thúc với hắn đi!"
"Hả?" Chu Trường Thiên nhíu mày:
"Ngươi định. . ."
"Không sai!" Chu Huyền Cảm gật đầu:
"Việc đã đến nước này, không ngại đến một tràng tử đấu, bất luận ai thua ai thắng, toàn bộ ân oán đều sẽ tiêu tán, đây cũng là lựa chọn duy nhất hiện giờ."
Từ trước đến giờ Vân Mộng Xuyên đều có cách làm như vậy.
Đây là ước định khi mâu thuẫn của hai thế lực khó mà hòa giải, nhưng lại không muốn đồng quy vu tận mà lập ra, song phương đều phái ra một người hoặc mấy người đấu pháp.
Sống chết do trời, ân oán tiêu hết.
Ai cũng không thể nhúng tay.
". . ."
Ánh mắt Chu Trường Thiên chớp động:
"Ngươi có mấy phần chắc chắn?"
"Mấy phần?" Chu Huyền Cảm híp mắt:
"Chỉ cần kéo dài khoảng cách thì sẽ có tám thành thắng, sợ là họ Mạc không đáp ứng, mà cứ quấn quít chặt lấy chúng ta, khi đó mới thật sự là phiền phức."
"Ngô. . ." Chu Trường Thiên lộ vẻ trầm ngâm:
"Chuyện này còn cần phải suy nghĩ thêm một chút, cũng không chỉ có một mình Chu gia chúng ta muốn gây chuyện với người này, vả lại. . ."
"Hả?"
Nói tới đây, sắc mặt của ông ta hơi biến, từ trên người lấy ra một vật, đợi khi thấy rõ thì trong mắt không khỏi hiện ra vẻ động dung, trên tay hơi xiết chặt lại.
"Bắt đầu rồi!"
. . .
Trong động phủ.
Mạc Cầu khoanh chân đả tọa, khí tức trên người lúc mạnh lúc yếu, Linh quang cũng chập trùng không chừng, cho đến khi hắn rên lên một tiếng thì mới mở hai mắt ra.
"Ngươi quá vọng động rồi."
Vương Kiều Tịch đứng ở phía đối diện im lặng lắc đầu:
"Vừa mới ổn định thương thế đã đi tìm người trả thù, có thù tất báo như vậy, ta thật sự cảm thấy rất kỳ quái là sao ngươi lại có thể sống đến hiện giờ?"
Tuy rằng trong lời nói của nàng mang theo oán trách, nhưng cũng chưa đựng lo lắng.
"Lòng mang thù hận, không giết bà ta thì ta khó mà an tâm." Mạc Cầu đứng dậy, rung nhẹ thân thể, trên người phát ra những tiếng lốp bốp:
"Vả lại, sợ là Chu Vân Nghê cũng không ngờ, người mà bà ta nghĩ rằng đã trọng thương ngã gục là ta lại xuất thủ ám sát bà ta ở thời điểm này, xuất kỳ bất ý thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn."
"Đúng vậy." Vương Kiều Tịch than nhẹ:
"Càng thêm không ngờ là ngươi còn sẽ thành công."
Vương Kiều Tịch cũng từng nghe nói qua danh hào của Kim Đan Chu gia, cũng biết Chu Vân Nghê chính là một vị Tông sư uy tín lâu năm sống gần ngàn tuổi, thực lực cao cường.
Người như vậy. . .
Lại bị Mạc Cầu giết chết?
Nàng biết rất rõ tuổi tác của Mạc Cầu, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ vừa tiến giai Kim Đan không được bao nhiêu năm, vậy mà ngay cả tu sĩ Kim Đan trung kỳ cũng nói giết là giết.
Cũng không biết là hắn đã trải qua chuyện gì trong những năm này.
Nghĩ nghĩ, trong mắt Vương Kiều Tịch cũng nổi lên gợn sóng.
"Lần này còn phải đa tạ Kiều Tịch ngươi." Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt nở một nụ cười nhạt, hiển nhiên là sau khi giết được cừu nhân thì tâm tình của hắn rất vui sướng:
"Nếu như không có ngươi giúp ta ghép Thần thạch lại thì ta cũng không thể áp chế thương thế trong cơ thể, càng khó nói đến chuyện trả thù."
"Tiện tay mà thôi." Vương Kiều Tịch lắc đầu:
"Ta cũng không cảm thấy thứ ở trên tấm Thần thạch kia có gì kỳ diệu, chắc là do nội tình của ngươi thâm hậu nên mới có thể làm được chuyện mà người thường không thể."
"Ngô. . ."
Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, dừng một chút, mới nói:
"Thực ra tấm bia Thần thạch kia rất không đơn giản."
Nói xong hắn liền vươn tay điểm nhẹ lên trán, Thức hải nở rộ Linh quang, Địa Ngục đồ từ từ mở ra giống như một bức tranh vậy.
Cảnh tượng mười tám tầng Địa Ngục ở trong bức tranh đang thay nhau chập trùng.
Vương Kiều Tịch vô thức lui về sau một bước, ánh mắt hiện lên kinh ngạc, nàng không ngờ là lực lượng thần hồn của Mạc Cầu lại mênh mông như vậy, Thần niệm lại có thể biến hóa huyền diệu như thế.
Càng không nghĩ tới là Mạc Cầu sẽ nguyện ý chia sẻ cảm ngộ của bản thân hắn cho nàng, tâm tư của Vương Kiều Tịch không khỏi trở nên có phần phục tạp.
Mạc Cầu thì không nghĩ nhiều như vậy, ý niệm chuyển động, Địa Ngục đồ dần dần khuếch trương.
Ở giữa Địa Ngục đồ là một tấm bia vỡ cắm sâu xuống mặt đất.
Trên tấm bia vỡ có một chữ cổ.
Trấn!
"Truyền văn nói rằng, vào thời kỳ thượng cổ có thần vật từ trên trời rơi xuống, trấn áp Cửu U, từ đó âm dương cách trở, đại đạo không hoàn chỉnh, thế gian cũng không còn chân tiên."
Mạc Cầu mở miệng, theo giọng nói chập trùng của hắn, Địa Ngục đồ cũng xuất hiện đủ loại huyễn cảnh, cuối cùng tạo thành một tấm bia đá to lớn:
"Bản thể của tấm bia vỡ này có bốn chữ lớn."
"Vĩnh Trấn U Minh!"
"Ngô. . ." Vương Kiều Tịch hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn thẳng những văn tự trên tấm bia đá, dường như trong thức hải cũng phát sinh một ít biến hóa rất nhỏ không thể diễn tả.
Tấm bia đá hiện giờ chỉ là do Mạc Cầu diễn hóa mà thành, nhưng vẫn mang theo một chút đạo vận, nàng cũng có thể lĩnh hội được.
Nhất là hiện giờ hai người đang ở bên trong Địa Ngục đồ, Thần niệm va chạm, cảm ngộ, thậm chí là có thể giao hoán lẫn nhau.
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thượng cổ truyền văn, khó phân thật giả, ngươi cảm thấy đây là thật sao?"
"Trước đó thì ta cũng chỉ nghĩ đây là tin đồn." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nói:
"Nhưng sau khi trải qua không ít chuyện lại cảm thấy những truyền văn này đều có nghiệm chứng, nhất là chữ Trấn này, đối với ta có rất nhiều chỗ tốt."
Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân mà hắn đang tu hành có truyền văn nói là vì có người thấy được thần vật từ trên trời rơi xuống trấn áp Cửu U, sau đó vẽ lại tồn lưu hậu thế, hậu nhân xem bức vẽ mà đốn ngộ.
Nếu như là cùng một thứ thì mọi chuyện liền có thể giải thích được.
Khi ở trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U, lúc bia đá sơ hiển văn tự thì hắn liền có một loại cảm giác từ trong cõi u minh, vật này có tác dụng lớn với mình, cho nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế để thu thập.
Hiện giờ. . .
Một buổi sáng đắc ngộ, không chỉ ngăn được vết thương trên người, ngay cả chân thân cũng tiến thêm một bước.
Tầng thứ năm!
Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tầng thứ năm đã không còn kém hơn vị kia của Thái Ất tông nữa, thiếu chỉ là thời gian tích lũy và tu vi nội tình mà thôi, cách tầng sáu Viên mãn chỉ còn một bước xa.
"Thần thạch có lai lịch bí ẩn, văn tự trên đó còn nội uẩn huyền diệu."
Mạc Cầu ngồi xếp bằng, lạnh nhạt mở miệng:
"Khi nhìn vào chữ Trấn này thì ta cảm thấy nó có ý chí trấn áp vạn vật."
"Biến hóa âm dương ngũ hành, bát quái tinh thần chi tướng, thiên địa nguyên khí Linh cơ, Thần hồn ý niệm pháp thân, thậm chí là thời không không thể đụng vào. . ."
"Đều có thể trấn áp!"
Nói xong hắn liền nhấc một tay lên, năm ngón tay mở rộng rồi nhấn về phía trước một cái.
Chưởng thế đập xuống, nguyên khí thiên địa trước mặt cũng bị áp súc lõm vào, giống như một cái lỗ vô hình đang thôn phệ hết thảy xung quanh mình.
Mà hết thảy những ảo diệu này đều hiển lộ trong cảm nhận của Vương Kiều Tịch.
"Ta gọi một thức này là Ngũ Chỉ Sơn, có thể trấn áp hết thảy, tu sĩ dưới Kim Đan sẽ không thể nào cản nổi, pháp này cũng có tác dụng với bản thân, trấn áp khí tức trên người, làm cho người khác khó mà điều tra, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta có thể tập kích thành công."
"Ngũ Chỉ Sơn?"
Vương Kiều Tịch nghiêng đầu, đôi mắt đẹp chớp chớp:
"Cái tên này có chút kỳ quái, bất quá ngươi cũng quá khinh thường bản thân mình rồi, theo ta thấy, cho dù là ta thì cũng không thể nào thoát ra ngoài."
Nàng đã là Kim Đan!
Vả lại pháp môn mà nàng tu luyện còn có chút huyền diệu, mặc dù vừa mới tiến giai, nhưng thực lực lại không yếu, chỉ là trên tay không có Pháp bảo tiện tay mà thôi.
Mạc Cầu cười không nói.
Theo hắn thì uy lực của Ngũ Chỉ Sơn cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi, nhưng pháp này mới vừa được lập ra mà đã có được uy năng cỡ này thì đã đủ tự ngạo rồi, sau này sẽ có nhiều thời gian để thôi diễn hoàn thiện.
Mạc Cầu lập tức thả chậm chưởng thế, cẩn thận miêu tả biến hóa trong này, không hề giấu giếm cảm ngộ của bản thân.
Vương Kiều Tịch biết đây là cơ hội khó được, đối phương chỉ nói rải rác vài câu mà đã vượt qua cảm ngộ về âm dương ngũ hành, hư không biến hóa của nàng, bèn lập tức thu liễm tạp niệm, tĩnh tâm lắng nghe.
Hai người một nói một nghe, trong lúc bất tri bất giác, vài ngày đã trôi qua.
"Hửm?"
Đột nhiên, giọng nói của Mạc Cầu ngừng lại, nhăn mày, từ trên người lấy ra một vật.
Huyễn Mộng Thần Thạch!
Vật này đang lập loè ánh sáng.
. . .
Cùng một thời gian.
Đảo rùa, Thiên Nhai đạo trường, trong lòng bàn tay Cao Trùng cũng xuất hiện một viên Huyễn Mộng Thần Thạch.
Bí địa Ma Y giáo.
Lại Thiên Y đã bế quan nhiều năm nay lại đi bộ ra.
Tổng đàn Cửu Giang minh, đạo trường Chân Tiên đạo, hai vị Tông sư Kim Đan đồng thời mở mắt.
"Bắt đầu rồi!"