Người dịch: Whistle
Tuy rằng cảm giác tê dại trên người không rõ ràng, nhưng nó cũng đã làm cho Mạc Cầu phải nâng cao cảnh giác.
Những loại dược vật bình thường sẽ có hiệu quả nhanh và thời gian hiệu lực ngắn.
Nhưng đây chỉ là dược vật bình thường, ai dám cam đoan khói độc trong tay Hoàng Khuê sẽ là loại bình thường?
Vạn nhất là độc dược trí mạng thì sao?
Khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng làm cho Mạc Cầu lập tức từ bỏ tâm tư chạy trốn.
Hai mắt hắn co rụt lại, trong lòng sát ý ngưng nhiên, kiểu như không phải ngươi chết chính là ta sống!
Hai người vọt mạnh đến chỗ cái bàn, thân pháp đều có khác biệt.
Mạc Cầu chân đạp Thất Tinh bộ, nửa người trên không nhúc nhích tí nào, nửa người dưới lại giống như đang trượt băng vậy.
Chỉ trong một thoáng liền đã dựa vào gần bàn.
Hoàng Khuê bị thương ở mắt cá chân, gã cố nén đau đớn cắn răng gầm nhẹ, thân như mãnh hổ nhảy tới, vừa sải bước chính là hơn một trượng.
Mục tiêu của gã là tụ nỗ!
Nếu như không thông pháp môn thì có lấy được phi đao cũng sẽ vô dụng, kém xa tụ nỗ, vừa nhanh gọn uy lực lại cường hãn.
"Lăn đi!"
Trên đường lao tới, gã còn vung đao cuồng hống, ý đồ chặn lại bàn tay của Mạc Cầu đang vươn tới trước bàn.
"Đương . ."
Song đao chạm vào nhau, Mạc Cầu lập tức khựng lại.
Dù sao hắn cũng chỉ vừa mới bước vào Đoán Cốt, cho dù có Long Xà kình gia trì, nhưng vẫn không sánh bằng với Hoàng Khuê đã Đoán Cốt Đại thành.
Dù lực đạo không đủ nhưng có thể bù bắp bằng Công pháp.
Mạc Cầu rút tay về, thân thể của hắn chỉ hơi chao đảo một cái, kình lực đột kích liền chuyển dời xuống dưới chân rồi biến mất.
Đồng thời hắn còn liên hoàn bước ra Thất Tinh bộ, thuận thế chém ra Minh Tâm đao, bảy đạo đao quang rơi xuống không chút khách khí.
Đao quang sắc bén làm cho thân thể Hoàng Khuê xiết chặt, bắt buộc phải ngừng động tác lấy tụ nỗ lại.
"Rống!"
Trường đao lắc một cái, lại có tiếng hổ gầm truyền đến.
Thanh thế rất mạnh, trực tiếp làm vỡ một chén trà ở trên bàn, càng làm cho đao quang của Mạc Cầu tán loạn.
Hoàng Khuê thừa cơ áp sát, thân hình chập trùng giống như một đầu mãnh hổ xuống núi, đao như lợi trảo hung hăng chém xuống.
Tuy gã chưởng quản nội khố của Hắc Hổ đường, lúc bình thường sẽ không động thủ với người khác, nhưng dù sao gã cũng là người bò từng bước từ tầng dưới chót lên tới chức vị này, cho nên kinh nghiệm sẽ phong phú hơn Mạc Cầu rất nhiều.
Chẳng qua là chỗ mắt cá chân đang bị thương nên đã làm cho thân hình của gã có chút biến hóa.
Trong mắt Mạc Cầu có đao quang lấp lóe, sát cơ của Hoàng Khuê cũng khiến cho da thịt hắn căng cứng, dược lực làm cho thân thể run lên. . .
Giờ này khắc này, Mạc Cầu đối mặt với địch nhân cường đại nhất từ lúc bắt đầu tập võ đến giờ, cho nên tinh thần của hắn đang tập trung cao độ.
Khuôn mặt căng thẳng, khí tức trong cơ thể trào lên như nước thủy triều, hai mắt như muốn phun ra tinh quang.
Thân tùy đao đi, đao quang xoay tròn giữa không trung, Thất Tinh bộ, Long Xà kình, Minh Tâm đao hoà lại thành một thể.
"Tư. . ."
Song đao giao thoa, lập tức bộc phát ra hoả tinh lấp loé.
Đao thế còn chưa ngừng, hai người đã đồng thời phát lực, hung hăng khuất khuỷu tay, nhấc đầu gối đánh tới đối phương.
"Bành!"
"Đương . ."
Trong khoảng không gian chật hẹp kia, hai bóng người giao thoa, va chạm, mỗi một lần giao thoa đều sẽ truyền đến những tiếng vang ngột ngạt.
Nhìn từ xa chỉ thấy ánh đèn chập chờn, hai người giống như hai con hung thú đang cắn xé lẫn nhau.
Cự lực chấn động, gạch đất vững chắc dưới chân cũng đã xuất hiện nhiều khe nứt, những bình thuốc ở gần thì càng liên tiếp bạo liệt.
"Bành!"
Trường đao mang theo cự lực đánh lên trên bàn, cái bàn vỡ vụn, đồ vật phía trên bay ra tứ phía.
Thân thể Mạc Cầu ngửa ra sau, đột nhiên dùng tay nắm lấy một vật, cánh tay lập tức lắc một cái giương lên trước người.
Đao đái!
Bên trên có tám chuôi phi đao.
Ánh mắt Mạc Cầu băng lãnh, một tay khẽ vuốt đao đái, từng chuôi phi đao đã tự động bắn bay ra.
Hoàng Khuê cũng thừa cơ đoạt lấy một vật, trên mặt hiện vẻ vui mừng, gã lập tức vươn tay ấn lên công tắc.
Đồ vật trong tay gã chính là cái tụ nỗ kia.
"Răng rắc. . ."
Một tiếng cơ quan chuyển động vang lên.
Mạc Cầu ở phía đối diện lại là mặt không đổi sắc, thậm chí không tránh không né, hắn vung tay lên, một thanh phi đao liền phóng ra ngoài.
Thiên Tự Cửu Đả thức thứ nhất —— Lưu Tinh Phi Trịch!
Phi đao như thoi đưa, lóe lên một cái rồi biến mất.
"Tại sao lại như vậy?" Hoàng Khuê biến sắc, vội vàng hốt hoảng né tránh, đồng thời còn tiếp tục ấn vào công tắc.
"Răng rắc. . ."
Vẫn không có động tĩnh gì.
Mà trước mắt lại có hai thanh phi đao đánh tới, một thanh trong đó còn là vô thanh vô tức, thế tới âm hiểm.
"Bạch!"
Hai người đang ở gần nhau, dù cho Hoàng Khuê đã phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị một thanh phi đao lướt qua đầu vai.
"Ưm!" Trong tiếng rên rỉ, gã ta gào thét một tiếng rồi điên cuồng ấn vào công tắc trên tụ nỗ.
"Bạch!"
Lần này lập tức có ba đạo kình nỏ liên tiếp bắn ra.
Nhưng mà dưới tình thế cấp bách, gã ta căn bản không có nhắm trúng mục tiêu, thật sự là chẳng có một mũi tên nào trúng đích cả.
Ngược lại thì phía Mạc Cầu cũng bắn ra ba thanh phi đao, có một thanh đã đâm sâu vào đùi Hoàng Khuê.
Lưỡi đao vào hết, đâm sâu vào trong xương đùi.
Tiên huyết lập tức rỉ ra.
"Cây tụ nỗ này đã từng bị hư hại rất nghiêm trọng, cơ quan bên trong nó đã bị tổn hại, nếu không thì sao ta lại để cho ngươi đắc thủ dễ dàng như vậy được." Mạc Cầu cười lạnh, trong tay liên hoàn phóng ra phi đao, toàn bộ đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương:
"Trong tụ nỗ chỉ có 3 mũi tên nỏ cũng bị ngươi uổng phí hết rồi, họ Hoàng, hôm nay là tử kỳ của ngươi!"
"Phốc!"
Lại có một thanh phi đao đâm vào cánh tay của Hoàng Khuê, thân thể gã ngửa ra sau, không nhịn được phát ra tiếng gào thét kinh sợ:
"Hôm nay dù cho lão tử có chết thì cũng phải kéo ngươi đệm lưng!"
Lúc này gã ta đã bị trúng mấy đao, khắp người đều là máu, vả lại trên vết thương đều đổi sang màu tím, hiển nhiên là đã trúng độc.
Trong lòng ngoài sự lạnh giá và tuyệt vọng ra thì còn có không cam lòng và phẫn nộ nồng đậm.
Một tên học đồ nho nhỏ của hiệu thuốc. . .
Vả lại rõ ràng hắn ta đã bị bản thân mình bắt lại rồi, không ngờ rằng . . .
"A!"
Một tiếng gầm nhẹ, khuôn mặt Hoàng Khuê đỏ lên, đón nhận những thanh phi đao, gã không lùi mà tiến tới, bổ nhào về phía Mạc Cầu.
"Chết!"
Giơ tay lên, trường đao ngang nhiên rơi xuống.
Chiêu thức của Hổ Sát đao pháp không có gì lạ thường, thậm chí có một chút đơn sơ, nhưng mỗi một chiêu mỗi một thức đều vô cùng uy mãnh.
Đao xuất mang theo tiếng hổ khiếu, dậm chân ầm vang hữu thanh, vung tay lực đỉnh ngàn cân, lực đạo có thể xưng kỳ trọng.
Đặc biệt là đối mặt với những đối thủ không mạnh bằng của mình thì gã càng dễ dàng chiếm cứ ưu thế áp đảo.
Hoàng Khuê đột nhiên xông lên, giống như mãnh hổ gào thét, toàn lực ứng phó, đao phong mang theo những tiếng sấm rền nổ tung như có như không.
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, thân hình như điện, ở trong lúc gần trong gang tấc liền điên cuồng lấp lóe, trường đao múa như rồng quyển.
Thất Tinh bộ, Minh Tâm đao.
Long Xà kình gia trì, đao quang hung ác, lực đạo mười phần, liền xem như ngạnh kháng cũng có thể ngăn lại.
Hai người thì một người toàn thân đẫm máu, một người hút phải khói độc, thực lực đều đã bị hạn chế, tình hình chiến đấu hung hiểm chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.
"Bành! Bành!"
"XÌ.... . ."
Dị hưởng truyền đến, hai người giao thoa lẫn nhau, đồng thời dừng bước lại.
Khóe miệng Mạc Cầu chảy máu, ngũ tạng giống như bị nước sôi tràn vào, biểu lộ trên mặt cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Thân thể Hoàng Khuê khẽ lay động, dưới chân run rẩy, gã chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm Mạc Cầu bằng ánh mắt không cam lòng.
"Ngươi. . ."
"Phốc!"
Chỗ cổ họng tràn ra máu tươi, dưới chân lảo đảo, gã muốn chống đỡ thân thể nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ rơi xuống đất, cho đến lúc chết gã vẫn còn nộ trừng hai mắt.
Mạc Cầu cầm đao nơi tay, thật lâu sau khí tức mới thoáng lắng lại, thấp giọng mở miệng:
"Nơi này không thể ở nữa!"
Đúng như hắn nghĩ, khói độc trên tay Hoàng Khuê không phải là loại kịch độc trí mạng, sau một canh giờ liền sẽ chậm rãi mất đi hiệu lực.
Chuyện này khiến hắn yên lòng hơn.
Trời đã tờ mờ sáng, Mạc Cầu một đêm không ngủ, mang theo sắc mặt trắng bệch gói gém đồ đạc chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
"Mạc đại phu, có người tìm." Vào đúng lúc này thì ngoài phòng truyền đến tiếng kêu.
Xem ra thuốc mê đêm qua mà Hoàng Khuê hạ cho những người khác đã mất đi hiệu lực.
E là bọn hắn cũng không biết rằng mình từng bị người khác hạ dược.
"Ai?"
Động tác trên tay Mạc Cầu khựng lại, một tay đè lại trường đao bên cạnh.
"Là ta." Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào:
"Mạc đại phu, đã lâu không gặp, Quách mỗ chuyên tới để bái phỏng!"
Quách Tiêu!
Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, hắn đảo qua thi thể bị vải vóc che lại đang nằm ở góc phòng, lặng lẽ nắm chặt trường đao.