Người dịch: Whistle
"Nơi này chính là Vân Mộng Thủy Giới!"
Tuy rằng Trọng Minh Hỏa Mãng thuộc hỏa, nhưng lại cực kỳ thân thiết với tràng cảnh trước mắt, thân thể cao lớn ở trong màn mưa xuyên tới xuyên lui.
"Từ khi tiểu yêu hiểu chuyện thì Vân Mộng Thủy Giới chưa từng ngừng mưa, ít nhất thì cơn mưa này đã rơi chừng vạn năm rồi, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào."
Mạc Cầu cúi đầu, bên dưới là một mảnh u ám.
"Không ai biết Vân Mộng Thủy Giới sâu bao nhiêu, giống như cũng không có người biết biên giới của nó ở nơi nào, bất luận là bay xuống dưới bao lâu thì cũng đều giống nhau." Trọng Minh Hỏa Mãng biết trong lòng Mạc Cầu đang suy nghĩ cái gì, bèn nói:
"Phía dưới không có đại lục, cũng không có thuỷ vực."
"Có người nói, thật ra thế giới này chính là một cái vòng tròn cực lớn, nước mưa phía trên không phải tới từ trên trời, mà là từ phía dưới bay lên."
"Chủ thượng cứ yên tâm, cho dù ngươi kia có Huyễn Mộng Thần Thạch thì cũng sẽ không xuất hiện ở phụ cận."
". . ."
Mạc Cầu trầm mặc, chẳng qua trong lòng hắn cũng an tâm một chút.
"Trước điều dưỡng cơ thể cho tốt đã, những chuyện khác để sau này hãy nói." Vương Kiều Tịch run tay tế ra một mảnh lá sen, ôm Mạc Cầu bay lên trên đó:
"Tình huống hiện giờ của ngươi như thế nào?"
"Không có gì đáng ngại, chỉ là hao tổn quá nhiều tinh khí." Mạc Cầu lắc đầu, lại nói:
"Nhưng muốn khôi phục cũng cần một khoảng thời gian nhất định."
"Không vội."
Vương Kiều Tịch nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, nàng từ trên thân lấy ra một vật, tay bấm niệm pháp quyết, tiện tay ném về phía màn mưa ở bên cạnh.
"Đây là cái gì?"
"Một loại thủ đoạn nhỏ của Chân Tiên đạo."
Vương Kiều Tịch cười nhạt một tiếng:
"Có thể dò xét cảnh vật chung quanh, Linh khí biến hóa, sơn hải chuyển vị vân vân. . ."
"Người của Chân Tiên đạo đều biết, khi ra ngoài có thể dùng thủ đoạn này để tìm kiếm nơi có Linh khí nồng đậm, cũng có thể dùng để bói toán vị trí biến hóa."
"Thậm chí Nguyên Anh Chân Nhân còn có thể dùng cái này để tìm Bí cảnh và tiểu thế giới."
"Nha!" Hai mắt Mạc Cầu hơi sáng:
"Lại còn có pháp môn như vậy."
"Tiểu thuật mà thôi." Vương Kiều Tịch lắc đầu:
"Bất quá, vào một số thời khắc đúng là rất hữu dụng, nếu như có đủ thời gian, manh mối đủ nhiều liền có thể thôi diễn ra quá trình diễn biến của một phương địa vực."
"Ừm. . ."
"Cũng xem như có thể thông đại đạo!"
"Chủ thượng." Lúc này, Trọng Minh Hỏa Mãng đang chạy loạn ở xung quanh cũng đã ổn định sự hưng phấn trong lòng, nói:
"Vân Mộng Thủy Giới vô biên vô hạn, nhưng chỉ có một mảnh đại lục, vật mà lão chủ nhân lưu lại cần ở đó định tọa độ."
Nói xong nó liền lặng lẽ nhìn về phía Vương Kiều Tịch, hiển nhiên là đang đề phòng nàng.
"Đại lục?" Mạc Cầu quét mắt tứ phương:
"Hướng nào?"
"Hướng nào cũng được." Trọng Minh Hỏa mãng nhếch miệng cười nói:
"Chỉ cần đi theo một hướng thì sẽ có lúc có thể nhìn thấy nơi đó, bất luận là trái phải hay là trên dưới, đều sẽ gặp được cùng một mảnh lục địa."
"Hửm?"
"Ồ!"
Hai người sững sờ.
Loại tình huống này thật là rất cổ quái.
Thời gian sau đó, Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên lá sen yên tâm tu dưỡng, để cho Trọng Minh Hỏa Mãng nâng lá sen bay về phía trước.
Vương Kiều Tịch thì thi pháp mỗi ngày để tìm kiếm tình huống chung quanh.
Nửa tháng sau.
Một cái hình trụ lóe lên linh quang rực rỡ xuất hiện trong tay Vương Kiều Tịch, nàng xem kỹ hình trụ trong lòng bàn tay, nét mặt chậm rãi trở nên nghi hoặc, trong mắt tràn đầy không hiểu.
"Thế nào?"
Mạc Cầu mở miệng hỏi.
"Ta nhớ được mình đã từng nói là pháp môn này của Chân Tiên đạo có thể điều tra địa thế biến thiên, thôi diễn thời gian quá khứ, tu vi càng cao thì sẽ xem được càng nhiều." Vương Kiều Tịch mở miệng:
"Nguyên Anh Chân nhân thì càng có thể nhìn được mấy năm biến hóa của một phương địa vực, đầy đủ mọi thứ."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.
"Còn có một chuyện mà ta không nói." Vương Kiều Tịch tiếp tục nói:
"Nếu như có một nơi có quy tắc biến hóa đơn giản liền có thể thôi diễn rất xa, giống như ở trong biển, thông qua vỏ trái đất biến hóa liền có thôi diễn được địa thế của mấy chục vạn năm về trước."
"Không sai." Mạc Cầu lại gật đầu.
"Biến hóa ở nơi này liền rất đơn giản." Vương Kiều Tịch nói:
"Cho nên, có thể thôi diễn đến 376 vạn năm trước."
". . ." Mạc Cầu nhíu mày:
"Có ý gì?"
"Ý của ta là." Vương Kiều Tịch hé miệng, nói:
"Thế giới này chỉ có 376 vạn năm lịch sử, vả lại từ khi thế giới này xuất hiện thì đã bắt đầu mưa."
"Hả?"
Hơn ba trăm vạn năm, nghe thì dường như rất dài, nhưng khi so sánh với một cái thế giới thì cũng chẳng thắm vào đâu.
Về phần chuyện mưa suốt mấy trăm vạn năm. . .
Chuyện này cũng không tính là gì.
Ở trong trí nhớ của Mạc Cầu, Trái đất cũng từng có thời kỳ mưa suốt mấy trăm vạn năm.
Nhưng. . .
Tại sao?
Tại sao có thể có thế giới chỉ hơn ba trăm vạn năm lịch sử?
"376 vạn năm. . ." Vương Kiều Tịch cau mày:
"Hình như ta đã từng nhìn thấy khoảng thời gian này ở nơi nào đó rồi!"
Vân Mộng Xuyên có tam đại thế lực cao cao tại thượng, Cửu Giang minh, Thất Thánh tông và Ngự Linh môn.
Không giống với Cửu Giang minh tán loạn vô tự, tuy rằng Thất Thánh tông đã chia làm bảy chi, nhưng lại đồng khí liên chi với nhau, Ngự Linh môn thì càng là nhất mạch tương thừa, vạn năm không dứt.
Nhưng có rất ít người biết rằng Ngự Linh môn và Thánh tông đã đảo loạn Cửu giang chi vực có mối quan hệ không tệ.
Môn đình Thánh tông.
Trên đỉnh của một dãy núi cực lớn đang lơ lửng trong hư không có ba vị tu sĩ đang lặng yên đứng đó.
Trong đó có hai người mặc phục sức chuyên dành cho Thái Thượng trưởng lão của Ngự Linh tông, người còn lại là một vị văn sĩ trung niên, chính là tông chủ của Thánh tông Lục Ly.
Nguyên Anh Chân Nhân!
Ba luồng khí tức mênh mông thông suốt thiên địa này đã làm cho dãy núi trở nên không còn chút thu hút nào.
"Lục huynh." Ngự Linh tông Chân Nguyên khẽ vuốt bộ râu bạc trắng, nhìn xem đám người đang không ngừng bận rộn trên núi, nói:
"Huynh có chắc là có thể mang được nhiều người như vậy vào trong không?"
"Đúng vậy đấy." Liễu Âm Tuyền chớp mắt nói:
"Vân Mộng Thủy Giới cũng không phải là nơi muốn vào là có thể vào, cho dù là chúng ta muốn đi vào thì cũng phải tốn công tốn sức, chứ đừng nói là mang theo nhiều người như vậy?"
Không giống với Tông sư Kim Đan.
Nguyên Anh Chân Nhân muốn vào Vân Mộng Thủy Giới thì sẽ có yêu cầu nhiều hơn, không chỉ phải áp chế tu vi mà còn cần mấy viên Huyễn Mộng Thần thạch mới có thể mở ra cửa thông đạo, ba người muốn vào trong cũng đã là chuyện rất gian nan rồi, vậy mà lại còn phải mang theo một dãy núi có mấy ngàn tu sĩ.
"Yên tâm." Lục Ly lạnh nhạt mở miệng:
"Vì chuyện hôm nay, Lục mỗ đã chuẩn bị gần ngàn năm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đâu."
"Vậy là tốt rồi." Chân Nguyên gật đầu:
"Khi nào thì bắt đầu?"
"Nhanh!" Lục Ly ngẩng đầu:
"Lần vượt giới này, chúng ta không chỉ muốn tìm được Mộng giới tổ miếu, mà còn phải tìm xem thứ mà Diêm La tông đã lưu lại vào năm đó."
"Không sai." Đôi mắt Liễu Âm Tuyền ngưng tụ:
"Mặc dù Diêm La tông gây họa không nhỏ, nhưng biện pháp mà bọn hắn đề cập lúc đó có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta tiến thêm một bước."
"Ừm."
"Bắt đầu!"
. . .
Vân Mộng Thủy giới.
Cũng ở trên một dãy núi đang trôi nổi trên không trung.
Nếu như có người của Thánh tông ở đây thì chắc chắn sẽ có thể nhận ra dãy núi này lại không khác ngọn núi nơi đặt môn đình Thánh tông là bao nhiêu, thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc.
Mà lúc này.
Phía trên dãy núi cũng có rất nhiều người đang không ngừng bận rộn.
"Tông chủ."
Một vị tu sĩ trẻ tuổi từ chỗ cao nhảy xuống, đáp xuống bên cạnh một vị nam tử có mấy phần giống với Tông chủ Lục Ly rồi nói:
"Đại trận đã chuẩn bị thỏa đáng, khi nào thì mở ra?"
Giọng nói của người tuổi trẻ có phần kích động.
Không chỉ có người trẻ tuổi này.
Phàm là người ở chỗ này đều hiện ra thần sắc kích động.
Vì ngọn núi này, bọn hắn đã chuẩn bị rất lâu, vô số tiền bối kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chính là vì ngày hôm nay.
Nghênh đón tiên nhân Thượng giới!
Bọn hắn là thế hệ rất may mắn, tiền nhân cực khổ vất vả để rồi khi đến thế hệ của bọn hắn được làm người chứng kiến thời khắc quan trọng này.
"Hô. . ."
Nam tử thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đưa tay ra, nhìn tấm lệnh bài đang chớp động trong lòng bàn tay một chút, sắc mặt lập tức ngưng tụ, vung tay mạnh về phía trước:
"Bắt đầu đi!"
"Vâng!"
Tiếng rống như sấm, chấn động tứ phương.
Sau một khắc.
"Ông. . ."
Dãy núi chấn động, hào quang vọt mạnh về phía chân trời.
Cùng lúc đó.
Ngoại giới.
Môn đình Thánh tông.
Cũng là một dãy núi, cũng là hào quang, cũng xông thẳng tới chân trời.
Lúc này, giữa hai tòa đại trận này dường như đang xảy ra một loại liên hệ huyền diệu nào đó, một lực lượng xuyên thủng tấm màn ngăn cách của thế giới lặng lẽ giáng lâm.
"Ô. . ."
Ở một chỗ sâu trong Vân Mộng Thủy giới, một âm thanh trầm thấp giống như tiếng ngái ngủ của một loài thú nào đó vang lên.
. . .
Mạc Cầu vốn không có ý định tiến vào Vân Mộng Thủy giới, cho nên cũng không hề tìm hiểu tin tức về giới này.
Dù cho Trọng Minh Hỏa Mãng có nói đến thiên hoa loạn trụy, dù cho chủ nhân trước của nó, một vị Nguyên Anh Chân Nhân, vẫn lạc ở giới này là sự thật thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Ngay cả Nguyên Anh chân nhân đều có thể gặp nạn, vậy thì nơi này sẽ nguy hiểm đến mức nào.
Quả thật.
Trong Vân Mộng Thủy giới có vô số thiên tài địa bảo, nếu như lấy được thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng giới này phải mất mấy trăm, thậm chí là gần ngàn năm mới mở ra một lần, khi đó những người tu hành cao giai của Vân Mộng Xuyên chắc chắn sẽ tề tụ tại đây, nhất là những người có thọ nguyên gần kề.
Ai cũng không thể cam đoan rằng, những người này sẽ gây ra chuyện gì.