Người dịch: Whistle
"Huyết mạch bất đồng, Công pháp bất thông." Mạc Cầu mở miệng giải thích:
"Phương pháp tu hành của nhân tộc chúng ta, dị loại sẽ khó mà tu hành, ngược lại cũng như vậy, thật ra Lý gia cũng đã không được xem là nhân tộc nữa."
"Luyện võ, Luyện khí thì còn không sao, nhưng Công pháp sau Đạo cơ thì khác, huyết mạch và thần hồn của bọn hắn đã khác hẳn với người thường, cho nên khó mà tu hành."
Cho dù có tu thành thì tiến độ cũng sẽ chậm vô cùng.
Càng đừng đề cập đến Kim Đan.
Kim Đan chi pháp chính là phương pháp dung hợp tinh khí thần của con người, huyết mạch không giống nhau, cho nên bọn hắn sẽ không thể tu thành chứng đạo chi pháp của nhân tộc.
Cũng bởi vì chuyện này nên Mạc Cầu mới không nguyện ý để mình dung hợp với huyết mạch của dị thú, cho dù hắn biết là sau khi dung hợp thì tu vi sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Phương pháp dùng Huyết đan để kích thích huyết mạch của bản thân tiến hóa thì không nằm trong phương diện này.
Thực ra cũng có biện pháp có thể giải quyết được loại tình huống này.
Một là loại bỏ huyết mạch của bản thân.
Nhưng Lý gia xem huyết mạch giống như lộc trời ban, vả lại hoàn cảnh trong giới này lại không thể sinh ra Tông sư Kim Đan, cho nên cũng không cần thiết phải làm vậy.
Hai là dựa vào huyết mạch của bản thân để sáng tạo ra pháp môn.
Ngay cả Mạc Cầu cũng phải lắc đầu trước độ khó của cách này.
"Ta đi phủ Thành Chủ." Vương Kiều Tịch hít sâu một hơi, nói:
"Ở đó tìm một tấm địa đồ của các quốc gia xung quanh xem có thể tìm ra nơi mà Trọng Minh đã nói hay không, ngươi đi Lý gia lão trạch?"
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu.
Về phần chuyện phiền phức của Lý gia. . .
Đối với bọn hắn thì chuyện này cũng không được tính là phiền phức.
. . .
Ngự Thủy đường, Vân Thủy tông, Thủy ô, Tề gia. . .
Lục đại thế lực đã động thủ với Lý gia đang tập hợp lại một chỗ, bầu không khí ngột ngạt, ngưng trọng.
Thẩm Thanh Hạc đang ngồi ngay ngắn ở trên thượng thủ, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ liếc nhìn toàn trường:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Dựa theo tin tức vừa mới nhận được thì người của Lý gia đã nghênh ngang xuất hiện ở phụ cận thành Nghênh Phong thành, nhưng lại không có người của chúng ta." Tông chủ của Vân Thủy tông Thượng Quan Bảo sắc mặt âm trầm:
"Xem ra Vương sư đệ đã gặp nạn!"
"Người của chúng ta cũng đã mất tích." Gia chủ Tề gia Tề Thiết Qua mở miệng nói:
"Lúc đó người dẫn đội truy sát phụ nữ hài đồng của Lý gia chính là sư huynh ta, tu vi đã tiến giai Đạo cơ, bây giờ mệnh hồn đã bị dập tắt, hiển nhiên là đã. . ."
"Người hạ thủ là ai?" Thẩm Thanh Hạc mở miệng:
"Không có một chút manh mối nào sao?"
"Tới cùng với Lý gia còn có hai người xa lạ, một nam một nữ." Có người hồi bẩm:
"Người nam kia khiến cho người nhìn không thấu, nữ tử khí tức thuần túy, có phần giống với người của Lý gia, có lẽ. . . Là người một nhà?"
"Trăm năm trước, Lý gia có một vị nữ tử đi Đăng Tiên môn." Tề Thiết Qua nói:
"Có phải là nàng hay không?"
"Đã mấy chục năm rồi mà người kia đều chưa từng liên lạc với Lý gia, hơn nữa lúc đó quan hệ giữa nàng và Lý gia cũng rất căng thẳng, sẽ còn trở về sao?"
"Dù sao cũng là người một nhà, huyết mạch tương liên, chưa chắc sẽ không?"
"Nếu vậy, nam tử kia chính là tu sĩ ở Đăng Tiên môn."
"Thì tính sao?" Thượng Quan Bảo hừ lạnh:
"Đăng Tiên môn xa cuối chân trời, tay duỗi được xa như vậy sao!"
"Báo!"
Lúc này, ngoài điện có người hồi bẩm:
"Hai người đi cùng với Lý gia đã tách ra, nữ tử đi về phía phủ Thành Chủ, những người còn lại và vị nam tử kia đang chạy về phía bên này."
"Thật can đảm!"
Hai mắt Thẩm Thanh Hạc co rụt lại:
"Tới thật đúng lúc, cũng đỡ phiền phức chúng ta."
Đám người trong tràng đối mặt nhìn nhau, đều nhìn ra sát cơ trong mắt đối phương, tất cả đều chậm rãi gật đầu.
......
Phủ Thành Chủ.
Vương Kiều Tịch nhận lấy quyển trục mà Thành chủ đưa tới, tiện tay mở ra.
Trên trán Đường Thế Vũ toát đầy mồ hôi, ông ta cúi đầu thấp giọng nói:
"Thượng tiên, địa thế phong thuỷ chính là vật mà triều đình hạ lệnh rõ cấm truyền, chỗ của Đường mỗ cũng chỉ có tấm bản đồ cũ được vẽ từ mười mấy năm trước."
"Gần đây thì còn tốt, cũng không sai sót gì nhiều, lại ở phía xa thì lại khó mà bảo đảm."
"Về phần những quốc gia chung quanh. . ."
Trên mặt ông ta lộ ra vẻ đắng chát, nói:
"Chuyện này thứ cho tiểu nhân bất lực, sợ là chỉ có tàng thư trong Hoàng thành hoặc là vài đại tông tiên môn mới có ghi chép."
"Ừm." Vương Kiều Tịch gật đầu, vẻ mặt bất động thanh sắc.
Nàng vốn cũng chẳng ôm bao nhiêu hi vọng gì.
Thực ra thì những tu sĩ ngoại giới ở Vân Mộng Xuyên lại hiểu rõ tình hình của mảnh đại lục này hơn.
Dù sao cứ cách mỗi mấy trăm hoặc ngàn năm sẽ đến một lần, năm này qua tháng nọ, đời đời truyền lại, có chút tông môn đã vẽ hết bảy tám phần địa thế trong này.
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng mà lúc bọn hắn vào đây lại quá vội vàng, không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì, những tin tức mà bọn họ biết được đều từ trong miệng của Trọng Minh Hỏa mãng.
Mà địa thế trong trí nhớ của Trọng Minh Hỏa mãng cũng chỉ có một bộ phận nào đó của giới này.
"Làm phiền." Vương Kiều Tịch thu hồi quyển trục, nhìn thằng vào người đối phương nói:
"Hình như Đường thành chủ đang rất khẩn trương?"
"Không có. . . Không, quả thật là tiểu nhân có chút khẩn trương." Đường Thế Vũ khẽ run, lắp bắp nói:
"Đều là hạ nhân có mắt không tròng, không biết Chân tiên, dám ngăn cản ngài, nếu như có chỗ đắc tội, mong rằng thượng tiên đại nhân không chấp tiểu nhân tội."
Lại nói:
"Có thể làm việc cho thượng tiên là phúc phận của tiểu nhân!"
Lần này, Vương Kiều Tịch vào phủ Thành Chủ cũng không phải thuận buồm xuôi gió.
Hộ viện cản người thì cũng thôi, còn có mấy người mở miệng nói năng lỗ mãng, tất nhiên là làm cho nàng không vui, tiện tay liền xua đuổi.
"Người không biết thì không trách." Vương Kiều Tịch cúi đầu, lại nhìn về phía Đường Thế Vũ.
Trực giác nói cho nàng biết, người này có phần cổ quái.
Những gã cũng chỉ là một tên tu sĩ dựa vào ngoại vật để tiến giai Trúc Cơ, thực lực cũng chẳng mạnh hơn Luyện khí Viên mãn là bao, có thể làm được gì chứ?
Tầm mắt của nàng rơi vào một thứ ở bên hông đối phương:
"Đó là cái gì?"
"Là, là một miếng Linh ngọc mà tiểu nhân ngẫu nhiên có được." Người của Đường Thế Vũ run lên, vội vàng gỡ miếng ngọc bội bên hông xuống rồi đưa tới:
"Nếu như thượng tiên thấy thích thì cứ việc cầm đi!"
"Không cần." Vương Kiều Tịch lắc đầu, quan sát ông ta thêm một lần, cuối cùng vẫn không thể phát hiện ra chỗ nào không thích hợp.
Bèn chắp tay nói:
"Lần này quấy rầy Thành chủ, tại hạ cáo từ."
Dứt lời, Linh quang lấp lóe, thân hình đã ở biến mất không thấy.
Đường Thế Vũ cúi đầu, không dám nhúc nhích, thẳng đến bên người truyền đến tiếng nói hỏi thăm của hạ nhân thì ông ta mới lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Đường Thế Vũ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khoát tay áo, lau đi mồ hôi lạnh trên trán:
"Đều ra ngoài đi, không được loạn truyền chuyện đã xảy ra ngày hôm nay!"
"Vâng, tiểu nhân minh bạch."
Đợi khi trong phòng không có một ai thì trên mặt Đường Thế Vũ mới hiện ra vẻ trầm ngâm, cầm lấy miếng ngọc bội vừa rồi trong tay, nghĩ nghĩ, bèn đánh một vệt linh quang vào bên trong.
Nơi nào đó.
Thôn trấn đã bị huyết quang bao phủ, cảnh tượng bên trong là một mảnh nhân gian luyện ngục, không biết có bao nhiêu người đang kêu rên thảm thiết, cuối cùng bị huyết quang triệt để hòa tan.
Trên không trung.
Ba người đang nhẹ nhàng lơ lửng, đối với tình cảnh xảy ra bên dưới làm như không thấy, dường như đã thấy nhiều nên quen rồi.
"Ông. . ."
Đột nhiên, bên hông của một người run rẩy.
"Hả?"
Người này gỡ ngọc bội xuống, Thần niệm quét qua, trên mặt lập tức lộ ra ý cười kì lạ:
"Có một ám thủ hồi bẩm, có hai vị đạo hữu tới."
Nói xong liền vung tay lên, tràng cảnh hiện lên bao gồm cả nhóm người Lý gia cũng xuất hiện ở bên trong, cuối cùng dừng lại trên người của một nam một nữ.
"Nam tên Mạc Cầu, một vị Kim Đan của Thiên Nhai đạo trường ở Bắc giang, tu vi Kim Đan sơ kỳ, sở trường về Luyện đan, nghe nói thực lực không kém."
Một người liếc qua, mở miệng nói:
"Nữ thì hình như là người của Chân Tiên đạo, vậy mà cũng thành tựu Kim Đan, hai người đều là Kim Đan sơ kỳ."
"Kim Đan sơ kỳ. . ."
Người có tu vi cao nhất trong ba người mở miệng nói:
"Ba chọi hai, có thể làm, Thần hồn Tinh huyết của hai vị Kim Đan có thể sánh hơn một năm bôn ba, trở về giao nộp cũng là dư xài."
"Ừm."
"Không sai."
Hai người khác cũng gật đầu.
. . .
Lý Cao cúi đầu, dẫn Mạc Cầu đi bên đường.
Trên đường phố cũng có không ít người, đa phần đều đang vội vàng làm chuyện của mình, cũng có một ít đang nhìn về phía hai người với ánh mắt tò mò.
Sau khi trải qua nhiều năm mưa gió, bách tính thì mặc áo tơi, xích khuỷu tay, nữ tử thì bọc lấy tiểu y, váy ngắn, cũng không ngại hiển lộ dáng người.
Tác phong của người dân nơi này cũng cởi mở hơn.
Hoàn cảnh địa lý đặc biệt đã tạo nên truyền thừa khác nhau, tuy văn tự là nhất mạch tương thừa với ngoại giới, nhưng giọng nói lại có sự bất đồng rất rõ ràng.
Đối với Mạc Cầu mà nói, chuyện này cũng có chút thú vị.
Về phần Lý Cao. . .
Ông ta vừa dẫn đường vừa nói liên miên lải nhải:
"Lý gia chúng tôi đã truyền thừa được ngàn năm, tổ tiên chính là hộ pháp của Ly Long giáo phái, sau này giáo phái gặp thủy tai bị hủy diệt, tiên tổ liền tách ra."
"Huyết mạch của Lý gia khác thường, đối với việc tu hành có nhiều chỗ tốt, cho nên truyền thừa được ngàn năm, tuy có chập trùng nhưng thủy chung vẫn là một đại tiên gia ở vùng này."
"Nhưng mà. . ."