Người dịch: Whistle
Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng ở bên cạnh, đang muốn đi theo thì Đại La Pháp Nhãn trên mi tâm bỗng nhiên nhảy một cái, thân hình vô thức bổ nhào về phía trước.
"Bạch!"
Hư không dường như vỡ ra.
Một thanh trường kiếm khiết bạch vô hà xuất hiện ở chỗ mà hắn vừa đứng.
Trường kiếm tiết tiết xâu lại, óng ánh như ngọc, lại vặn vẹo như xà, rõ ràng là Bạch Cốt Kiếm dùng xương sống của con người để luyện chế thành!
"Ai?"
"Cẩn thận!"
Đại La Pháp Nhãn không rõ lai lịch, nhưng lại có năng lực huyền diệu khó lường.
Năm đó, Ngân Xà Điếu Tẩu chỉ là sơ luyện, chưa lý giải được sự kỳ diệu của nó mà đã có thể tránh được sát chiêu của Mạc Cầu những mấy lần.
Phải biết.
Ngay cả Chu Vân Nghê có tu vi Kim Đan trung kỳ đều không làm được.
Sau đó Mạc Cầu lấy được quyển Thiên Yêu Bí Điển từ trên người của Nguyên Thiên Y rồi thôi diễn, hoàn thiện và luyện hóa Đại La Pháp Nhãn, uy năng lại càng tăng thêm một bậc.
Mặc dù sát cơ ẩn núp không có chút thu hút nào, nhưng lại khó mà tránh khỏi cảm nhận của Pháp nhãn.
Sát ý chưa lên thì Pháp nhãn đã truyền ra báo động.
"Hả?"
Trên không trung vang lên một tiếng kinh ngạc khó tin.
Ba vị tu sĩ của Thánh tông lộ ra thân hình, trong đó có một người tay nắm pháp quyết, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn về phía Mạc Cầu, hiển nhiên là gã ta cũng không ngờ tới kết quả này.
Pháp bảo của gã ta chính là Bạch Cốt Kiếm, một cái tên bình thường không có gì lạ, nhưng lại dùng xương sống của một con dị thú tên danh là Tiềm Phong, lại trải qua Nguyên Anh Chân Nhân luyện chế mà thành.
Kiếm xuất im ắng, có thể tiềm nhập hư không, sắc bén kinh người, tốc độ có thể so với điện thiểm, dùng để tập kích ám sát là thích hợp nhất.
Trước đây gã ta đã từng nhiều lần đắc thủ.
"Cảnh giác lắm!"
Người tới thu hồi Phi kiếm, mặt không đổi sắc:
"Đáng tiếc, ngươi vẫn khó có thể thoát khỏi cái chết."
Mạc Cầu lộ vẻ nghiêm túc, đứng sóng vai với Vương Kiều Tịch, Trọng Minh Hỏa mãng cũng hiển lộ chân thân, thỉnh thoảng còn há miệng gào thét.
Không biết từ lúc nào, hai người một yêu đã bị hãm vào trong trận pháp.
Đưa mắt nhìn lại, chung quanh tịch liêu mênh mông, dãy núi màn mưa đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có khí tức u lãnh và tro tàn đang tung bay giữa không trung.
Cảnh tượng này lại là có mấy phần giống như Địa Ngục Đồ của Mạc Cầu.
Ba bóng người đang lơ lửng ở ba hướng.
Trong đó có một người mặc trường bào màu đỏ, khí tức trương dương, trường bào giống như huyết y gia thân, liễm diễm dập dờn, lóe ra huyết tinh chi quang.
Hai người khác là một già một trẻ, trong tay của lão già cầm một cây trường phiên, thân hóa U Minh, khí tức tương hợp với Trận pháp, chắc là người chủ trận.
Cũng là người có tu vi cao nhất trong ba người này.
Kim Đan trung kỳ!
Thiếu niên có bộ dạng mi thanh mục tú, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ cứng ngắc, bên cạnh có một thanh Bạch Cốt Kiếm đang lơ lửng, thân kiếm run rẩy, vô số bạch cốt nở rộ giống như kiếm hoa.
"Người của Thánh tông!"
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Không giống như lúc bị vây giết trong Lý gia lão trạch, ba người lần này đều là Kim Đan, thực lực và thủ đoạn đều vượt xa cuộc 'vây giết' trước.
Huống chi. . .
Còn có Trận pháp!
Mạc Cầu liếc nhìn Trận pháp trong tràng, trong lòng khẽ động.
Trận này phong tỏa thiên địa, sau khi vào trong liền gần như không nhận biết được Nguyên khí biến hóa, tràn ngập khí tức âm trầm giống như Địa Phủ U Minh.
Thân hãm bên trong trận pháp thì thực lực của người khác sẽ giảm đi nhiều, nhưng đối phương lại được gia trì.
Tu vi vốn không bằng đối phương, lúc này lại lên xuống chập trùng, chênh lệch lại càng lớn hơn.
Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa mãng đã là kéo căng thân thể.
Chỉ có Mạc Cầu là đang cảm thấy có chút kỳ quái.
Tại sao Trận pháp này lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
"Các ngươi là ai?" Vương Kiều Tịch tay nắm pháp quyết, Ngũ Hành Hoàn bay vòng quanh người, ngũ sắc chi khí bao phủ, đẩy ra một khu vực an toàn:
"Tại sao tập kích chúng tôi?"
Câu chất vấn của nàng cũng không nhận được trả lời, ngược lại thì lão già đang cầm trường phiên trong tay lại đang tỏ ra vô cùng nghi hoặc nhìn sang:
"Pháp bảo trong tay các hạ dường như là Ngũ Hành Hoàn của Ma Y Thần Giáo? Không phải bảo vật này đang nằm trong tay của Nguyên Thiên Y sao?"
"Phải thì như thế nào?" Khóe miệng của Vương Kiều Tịch hơi vểnh lên:
"Bây giờ bảo vật này đang nằm trong tay ta, các ngươi cảm thấy sao?"
"Cho dù các ngươi có quen biết với Nguyên Thiên Y thì lại như thế nào?" Lão già bật cười lớn:
"Nếu như là Lại Thiên Y thì bọn ta sẽ có thể cảm thấy cố kỵ một chút, Nguyên Thiên Y chỉ là một con chó nhà có tang, chẳng lẽ còn có thể làm chỗ dựa được hay sao?"
"Được rồi."
Chân mày của lão ta rủ xuống, nói:
"Động thủ đi!"
Về phần lý do động thủ, tại sao lại tập kích, lão ta cũng lười giải thích, chẳng qua chỉ là hai kẻ chắc chắn phải chết, tốn nhiều miệng lưỡi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Người động thủ đầu tiên không phải là ba người này, mà là Mạc Cầu.
"Bạch!"
Phá Không Trùy lấp lóe giữa không trung rồi đâm thẳng về phía huyết ảnh ở phương xa.
Bảo vật này cũng là của Nguyên Thiên Y, thực lực của Nguyên Thiên Y vốn cũng chẳng mạnh lắm, nhưng Pháp bảo trên người lại đều là hàng bất phàm.
Ô quang lóe lên giữa không trung, ba người đối diện vừa mới cảnh giác thì Phá Không Trùy đã ập đến gương mặt của huyết ảnh, hung hăng đâm vào trán của lão ta.
"Phốc!"
Huyết quang nổ tung.
Còn không đợi Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa mãng cao hứng, Huyết quang đã hiện ra phô thiên cái địa, che đậy một phương, ở một vị trí cách đó không xa hội tụ thành hình.
"Đáng chết!"
Mặc dù đã thoát được một kiếp, nhưng trong lòng huyết ảnh vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng là đã có Trận pháp che lấp, vậy mà bản thể của mình lại bị người này lập tức nhìn thấu, vả lại thế công còn lao thẳng tới huyết hạch của mình.
Cho dù là đã tránh thoát, nhưng cũng đã bị thương.
Nếu như không phải tu vi của đối thủ không đủ thì một kích vừa rồi đã. . .
"Giết!"
Một tiếng gầm nhẹ thẹn quá thành giận vang lên, huyết ảnh hóa thành một vệt Huyết quang bổ nhào mà tới.
Huyết quang lao nhanh mà tới, còn chưa cận thân thì Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa mãng đã cảm thấy nhục thân của mình đã bị ngàn vạn cương châm đâm xuyên qua.
Trong lúc toàn thân đau nhói, Khí huyết trong cơ thể không bị khống chế phun ra bên ngoài.
Dù là Vương Kiều Tịch có căn cơ vững chắc, lực lượng Âm Dương Nguyên Từ khóa chặt bản thân, Trọng Minh Hỏa mãng diệu pháp ngàn vạn, nhưng vẫn không thể ngăn được khí huyết tràn ra ngoài.
Ngược lại Mạc Cầu ở trực diện của đòn công kích này thì thân hình đang vững chắc, Khí huyết chỉ hơi dập dờn liền bị trấn áp xuống, mặt không đổi sắc.
"Coong!"
Bên trong Huyết quang chợt vang lên tiếng tranh minh.
Tiếng kiếm ngâm không lớn, lại vang từ trong lòng, dẫn động khí huyết quanh người, Huyết quang thì càng đại thịnh, cuồng bạo trương dương muốn thôn phệ tất cả.
"Ừm!"
Trong miệng Vương Kiều Tịch kêu rên.
Trọng Minh Hỏa mãng thì cực kỳ giảo hoạt, nó há miệng khẽ phun ra một thanh Phi kiếm, Phi kiếm xoay tròn quanh người rồi cuốn vào trong Huyết quang.
Huyết Ảnh Kiếm!
Kiếm này vốn tới từ Huyết Hà nhất mạch của Thánh tông, lúc này đang bao phủ cơ thân của Trọng Minh Hỏa Mãng, lại vừa có thể khóa kín Khí huyết.
Cùng lúc đó.
Một thanh Bạch Cốt Kiếm lặng lẽ đâm rách hư không, lao về phía Vương Kiều Tịch, Phi kiếm vô thanh vô tức ập đến, lại nhanh tuyệt nhân hoàn.
"Đinh. . ."
Ngũ Hành Hoàn tự phát động, Ngũ Hành xoay tròn lặp đi lặp lại, tầng tầng lớp lớp, mặc dù không đủ để giết địch, nhưng hộ thân thì lại dư xài.
Trọng Minh Hỏa mãng gào thét một tiếng, muốn tới hỗ trợ thì đã thấy thiên địa u ám, thân hình khổng lồ đã bị một bàn tay quất bay ra ngoài.
Lão già có tu vi cao nhất cũng đã ra tay.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng gào thét hóa thành tiếng kêu thảm thiết, nếu không phải đã luyện hóa một thanh Pháp bảo, sợ là chỉ một kích này thôi thì cốt nhục của nó đã bị chia lìa rồi.
Nếu như đã động thủ thì song phương cũng không thèm nhiều lời, cũng chẳng có ai nhàn rỗi.
"Bành!"
Tiếng va chạm từ bên cạnh vang lên.
Huyết quang chấn động, lộ ra bóng người đang cầm trường đao bên trong.
Mạc Cầu một tay cầm đao, lưỡi đao chỉ thẳng vào một một thanh huyết hồng Phi kiếm, hai thứ va chạm vào nhau, Huyết quang cũng theo đó mà khuếch trương ra ngoài.
"Bạch!"
Huyết quang đánh một kích không trúng, trong nháy mắt liền phân hoá ngàn vạn, giống như vô số xúc tu từ bốn phía nhô ra, hung hăng chộp tới chỗ của Mạc Cầu.
Phía trên xúc tu ẩn chứa lực lượng thôn phệ kinh khủng.
Đừng nói là một người, cho dù là mấy vạn bách tính toàn thành, khi bị Huyết quang xông qua, toàn thành chỉ còn lại xương khô mục nát.
"Tốt!"
Mạc Cầu quát khẽ.
Không phải là hắn đang khen tên huyết ảnh, mà là khen lão già khống chế Trận pháp.
Chỉ bằng vào huyết ảnh, Mạc Cầu ứng đối vẫn còn rất nhẹ nhõm, thậm chí hắn có nắm chắc trong vòng ba hơi đốt cho đối phương không còn một mảnh.
Nhưng Trận pháp nơi này lại biến hóa, u quang cọ rửa, mỗi thời mỗi khắc đều đang xung kích ngàn vạn lần, làm cho hắn chỉ có thể phân ra đại bộ phận tinh lực.
Cũng chính bởi vì một mình hắn đã gánh chịu gần hết áp lực của Trận pháp cho nên Vương Kiều Tịch chỉ cần ứng phó đối thủ, mà không cảm nhận được sự lợi hại của tòa trận pháp này.
"Cẩn thận!"
Rõ ràng là lão già cũng đã phát hiện được không đúng, trong lòng còn sinh ra một loại báo động không hiểu:
"Người này có chút không đúng."
Lời còn chưa dứt.
"Oanh!"
Một đoàn liệt diễm từ trong Huyết quang hiện lên.
Liệt diễm giương nanh múa vuốt va chạm với Huyết quang, chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ kinh khủng đã làm cho Huyết quang tan rã, cũng kiên định không thay đổi phản công qua.
Khí tức trên người Mạc Cầu liền tăng vọt.
Uy áp cực thịnh, so với lão già tu vi Kim Đan trung kỳ còn phải mạnh hơn một bậc.
U Minh Hỏa Thần Thân!