Người dịch: Whistle
"Muội muội."
Phong Tứ Nương cúi đầu, thì thào một tiếng, hai mắt đột nhiên ngưng tụ, trong mắt hiện ra vẻ ngoan lệ:
"Đây là do các ngươi ép ta!"
Nàng hít sâu một hơi, đứng lên.
Lúc này chỉ còn cách thời gian hành hình cũng không nhiều, nàng nhất định phải nắm chặt thời gian động thủ, mặc dù không biết tại sao Hoắc trưởng lão lại nguyện ý trợ giúp mình.
Nhưng.
Đây đã lựa chọn duy nhất của nàng.
Phong Tứ Nương bước ra khỏi phòng, nhắm mắt lại, trong thức hải xuất hiện một bức tranh, chính là bản đồ địa hình giản lược của trụ sở này.
Trên bản đồ có mười điểm đỏ.
Nếu như có cao nhân Trận pháp ở đây thì nhất định có thể nhìn ra, mỗi một điểm đỏ đều trực chỉ một tiết điểm điều đình của Trận pháp trong trụ sở.
Phong Tứ Nương tiến lên, sau đó dừng lại ở gần một điểm đỏ.
Nàng đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, hít sâu một hơi, từ trên người lấy ra một viên cầu đen sì rồi đặt ở một nơi hẻo lánh.
Nàng không biết đây là cái gì, nhưng 'Hoắc trưởng lão' đã nói, một khi vật này bị kích phát, ở khoảng cách gần hạ đủ để khiến cho Tông sư Kim Đan phải nhượng bộ lui binh.
Mà vật này.
'Hoắc trưởng lão' đã cho nàng mười tám viên!
Cho dù mỗi một điểm đỏ đều đặt một viên thì cũng còn dư.
Nếu đã quyết định thì nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức lấy ra một vật ẩn thân.
Vì chuyện này, 'Hoắc trưởng lão' đã bỏ ra một đại thủ bút.
Ẩn Thân phù, Phá Cấm chi pháp, Độ Nguyên thuật. . .
Tất cả đều truyền thụ cho nàng.
Còn có mấy tờ Linh phù cực phẩm dùng để bảo mệnh bỏ chạy, chuyện này làm cho Phong Tứ Nương không thể không hoài nghi, bí ẩn mà đám người muội muội mình đang tìm kiếm có phải là có quan hệ với vị 'Hoắc trưởng lão' này hay không.
Nếu không thì tại sao ông ta lại hào phóng đến vậy?
"Đát. . ."
Sau khi đặt một viên quả ở điểm đỏ cuối cùng, Phong Tứ Nương hít sâu một hơi, cũng không đi tới nơi giam giữ của đám người Lữ Tử Đồng.
Mà là bước đến tầng dưới của trụ sở.
Vừa đi không được bao xa, canh gác nghiêm ngặt đã làm cho hộ thân phù trên người nàng phát ra báo động.
Không thể lại tiếp tục đi lên trước nữa!
Nàng hít sâu một hơi, mắt nhìn mấy vị tu sĩ, vài con dị thú ở nơi xa đang bị Thánh tông trấn áp, nàng bèn lấy tất cả viên cầu trên người ra đặt ở phụ cận.
Sau đó liền lặng lẽ vô thanh tức độn tới nơi hành hình.
. . .
"Vân Mộng Thủy giới, là nơi tốt nha!"
Trong đại điện trên đỉnh núi, Lục Văn Trọng chắp hai tay sau lưng, nhìn về phương xa:
"Mấy trăm, gần ngàn năm mới mở ra nhất lần, mỗi lần mở ra đều có thể làm cho số lượng Tông sư Kim Đan ở Vân Mộng Xuyên bạo tăng, thật sự là phúc địa của Vân Mộng Xuyên."
"Đúng vậy."
Tư Không Vĩnh Nam gật đầu, lại nói:
"Bất quá, Vân Mộng Xuyên rất rộng lớn, Linh khí lại tràn đầy, kì thực đã vượt xa giới này, nhưng lại rất khó sinh ra rất nhiều Kim Đan."
"Cũng thật sự là buồn cười!"
"Nhân tâm, chính là như vậy." Vạn đạo hữu cười nói:
"Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ; nhân chi đạo, tổn hại không đủ mà bổ có thừa."
"Vân Mộng Xuyên tuy tốt, nhưng nhân tâm lại quá loạn, ngươi tranh ta đoạt, lại còn chém giết lẫn nhau, cho nên khó mà tạo ra càng nhiều tu sĩ Kim Đan, giới này trải qua trăm ngàn năm uẩn dưỡng, lại không có người làm ra chuyện tát ao bắt cá."
"Không sai." Lục Văn Trọng gật đầu:
"Cho nên mới nói nơi này là bảo địa của Vân Mộng Xuyên, sau này sẽ Thánh địa của những tu sĩ cấp cao, đây là thiên đại hảo sự!"
Lời này làm cho hai người không dám phụ họa.
"Thiếu chủ." Vạn đạo hữu nghĩ nghĩ, nói:
"Năm đó tại sao Diêm La tông lại bỏ qua giới này, bất chấp tất cả để mở ra thông đạo lưỡng giới ở Vân Mộng Xuyên, chuyện này không phải là đang tự hãm tuyệt cảnh sao?"
"Hửm?" Ánh mắt của Lục Văn Trọng trầm xuống:
"Ngươi đang hoài nghi quyết định của Tông chủ sao?"
"Không dám!" Sắc mặt của Vạn đạo hữu tái nhợt, vội vàng cúi đầu:
"Là Vạn mỗ nhiều lời."
"Hừ!" Lục Văn Trọng hừ nhẹ, cũng không còn tâm tình tiếp tục nói về chuyện này nữa:
"Hoắc Nghĩa đang làm gì? Hắn đã trở về mấy ngày rồi, tại sao lại không đến gặp mặt, chẳng lẽ đã gây ra chuyện gì không muốn người biết sao?"
"Hình như hắn bị thương." Vạn đạo hữu hồi bẩm:
"Đợi khi thương thế ổn định, tất nhiên sẽ tới. . ."
"Hửm?"
"Ồ!"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt của ba người đột nhiên thay đổi, người có tu vi cao nhất là Tư Không Vĩnh Nam lại càng nhíu mày nhìn về nơi nào đó trong trụ sở.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Không tốt!"
"Nguy!"
Trong lòng ba người đột nhiên nhảy một cái.
"Oanh. . ."
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trong lòng núi phát ra, một vệt lam hỏa quỷ dị chạy xéo ngàn trượng ngang nhiên xé rách một góc Trận pháp.
Trăm trượng đá núi lập tức tan rã chỉ trong nháy mắt.
Này, chỉ là bắt đầu.
"Oanh!"
"Ầm ầm. . ."
Tiếng nổ liên tiếp vang lên từ khắp nơi trong trụ sở.
Hơn mười đạo liệt diễm đang giương nanh múa vuốt, đốt cháy núi đá, oanh phá Trận pháp, làm cho thiên địa khí cơ trong phạm vi trăm dặm trở nên hỗn loạn tưng bừng.
Liệt diễm cuồng bạo còn mang theo uy thế kinh khủng cắn nuốt hết thảy.
Cho dù là tu sĩ Đạo cơ, khi bị dính vào cũng bị thương, chạm vào liền chết, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang khắp toàn bộ trụ sở.
"Ầm ầm. . ."
Trận pháp tổn hại, núi đá tan rã, khiến cho cả một ngọn đại sơn lảo đảo.
Ngay cả nước mưa ở phía chân trời cũng phát sinh một loại biến hóa quỷ dị nào đó, đột nhiên mưa rào xối xả, phạm vi mà mắt trần có thể thấy đã không đủ một trượng.
"Cửu U Minh Hỏa!"
Lục Văn Trọng thoắt một cái đã xuất hiện giữa không trung, cắn chặt cương nha, nộ trừng nhìn xuống:
"Là ai?"
Loại hỏa diễm này chính là khắc tinh của Quỷ vật và Âm hồn, mà chín thành chín tu sĩ Thánh tông lại trùng hợp bị nó khắc chế.
Vả lại, trước mắt thì hỏa diễm đã bao phủ cả ngọn núi, không chỉ trải rộng, mà uy năng cũng không yếu, tất nhiên là do Kim Đan gây ra.
"Tê ngang!"
"Rống ~!"
Tiếng gầm gừ từ dưới chân núi truyền đến, sắc mặt của Vạn đạo hữu lại biến đổi:
"Không tốt, là dị thú bị trấn áp."
Không chỉ có dị thú, còn có một số tu sĩ, trong đó còn có hai vị Tông sư Kim Đan, bởi vì cần khảo vấn bí pháp nên chưa bị đoạt tinh hồn.
Bây giờ. . .
"Ta đi!"
Giọng nói ngột ngạt của Tư Không Vĩnh Nam vang lên, lão ta hừ nhẹ một tiếng, hóa thành Huyết quang nhào tới nơi lộn xộn nhất ở bên dưới.
Uy áp của Kim Đan hậu kỳ làm cho những khí tức xao động đột nhiên trì trệ, còn có rất nhiều liệt diễm bị áp diệt.
"Có người cướp ngục!"
"Mau cản bọn họ lại!"
"A!"
Lúc này.
Trên sườn núi vang lên những âm thanh lộn xộn, có mấy vệt lưu quang từ trong liệt diễm xông ra, trở tay ném lại một vật làm cho đám truy binh ở phía sau đều bị nổ tung.
Lục Văn Trọng nhìn rất rõ ràng.
Vào lúc lưu quang xông ra, Cửu U Minh Hỏa đang tràn lan bốn phía không chỉ không ngăn cản, thậm chí còn chủ động mở đường để cho những người kia chạy ra.
Không cần phải nghĩ.
Vụ lộn xộn lần này chắc chắn có quan hệ với mấy người này!
"A. . ."
Lục Văn Trọng híp mắt, quát nhẹ một tiếng, lòng hiện sát cơ, khẽ vung ống tay áo liền đánh xuống bên dưới.
Tu vi của đám người cướp ngục chạy trốn này cũng không cao, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ quỷ dị, chỉ lấp lóe vài cái đã xuất hiện ở trên đỉnh núi phía xa.
Hiển nhiên là trên người bọn họ có đồ tốt bảo mệnh, xem ra cũng là tác phẩm của Kim Đan.
"Vạn đạo hữu."
Đúng lúc này, Mạc Cầu cũng đã bay lên không trung, nhìn về phái Vạn đạo hữu:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Có người cướp ngục." Sắc mặt Vạn đạo hữu âm trầm, cắn răng cả giận nói:
"Xem ra sau lưng của những người này có cao nhân, nhưng mà không sao, có Thiếu tông chủ ở chỗ này, bọn hắn chắc chắn sẽ trốn không thoát."
"Thật sao?" Mạc Cầu liếc nhìn xung quanh:
"Ở đây chỉ một mình đạo hữu thôi sao?"
"Ừm." Vạn đạo hữu gật đầu:
"Ta đi chủ trận, trước áp diệt Linh hỏa ở nơi này đã, làm phiền đạo hữu. . ."
"Hả?"
Còn chưa dứt lời thì trong lòng chợt hiện lên báo động, Kim Đan ở trong cơ thể nhanh chóng xoay tròn, cả người hóa thành một vũng hắc thủy bắn tung tóe bốn phía.
Nguy hiểm!
"Phốc!"
Hắc thủy bắn tung tóe, hơn trăm giọt nước chạy khắp tứ phương, mỗi một giọt đều có khí tức giống nhau như đúc, làm cho người khó phân biệt thật giả.
Nhưng mà.
Tuy rằng thủ đoạn của lão ta rất huyền diệu, nhưng trong tầm mắt của Linh Quan Pháp Nhãn được Đại La Pháp Nhãn gia trì thì lại bị nhìn rõ không sót cái gì.
"Bạch!"
Một thanh trường đao giống như ở trong vô gian, lặng lẽ đâm rách hư không, chém thẳng tới một giọt thủy.
Bên trong hắc thủy, Kim Đan vốn đã tán trong hư vô nay bị đao ý ép cho phải xuất hiện, đao quang lập tức phá vỡ phòng ngự rồi thẳng trảm lên Kim Đan.
Cự lực kinh khủng bộc phát trong phạm vi ba thước đó.
"Oanh. . ."
Kim Đan đột nhiên trở nên u ám.
Hư không dường như cũng vì đó mà sụp đổ.
Hắc thủy giống như chất lỏng sềnh sệch, điên cuồng nhúc nhích, nhưng lại lập tức cự lực trấn áp, phong cấm trong hư không, triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Mạc Cầu thu đao lại, nhìn về phía hư không trước người.
Không gian đang run run giống như sóng nước chập chờn, gợn sóng không ngừng, lại càng lúc càng lớn, hiển nhiên là được bao lâu nữa thì đối phương sẽ thoát khỏi giam cầm.
"Kim Đan hậu kỳ!"
Hắn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
Với thủ đoạn của Mạc Cầu, tập kích tu sĩ Kim Đan trung kỳ thì gần như là bách phát bách trúng, nhưng đối phó với Kim Đan hậu kỳ thì lại có chút miễn cưỡng.
Ngay cả khi bị trọng thương và phong ấn thì cũng chỉ cầm cự được một chút thời gian mà thôi.
Một kích đánh giết là chuyện tuyệt đối không thể!