Người dịch: Whistle
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Nơi này tên là Tổ miếu ẩn địa, chẳng lẽ là có liên quan gì với Tổ miếu sao?"
"Xác thực như vậy." Khấu Văn cười nhạt một tiếng, nói:
"Hơn hai ngàn năm trước, nơi này được mấy người ngẫu nhiên phát hiện, những người kia ngộ nhập nơi này đã có thu hoạch tương đối khá, cũng bởi vậy mà tích lũy được gia nghiệp không nhỏ."
"Lần trước Thuỷ giới mở ra, liền có đạo hữu đến đây, chẳng qua bần đạo không ngờ là lần này lại có nhiều người tới như vậy!"
Nói xong, y lắc đầu than nhẹ, vẻ mặt tiếc nuối, bất đắc dĩ.
Nếu như chỉ có một ít người biết được bí mật thì có thể tự mò được không ít chỗ tốt, hiện giờ xem ra gần như toàn bộ những người vào giới này đều đã biết.
Vì lấy được tin tức này, y đã hao tốn không ít tâm tư.
Lần này vội vàng chạy đến đây liền phát hiện chuyện này đã không phải là bí mật gì, thậm chí còn có Nguyên Anh Chân nhân lập ra Trận pháp để phong bế đường lui của tất cả mọi người.
Xem như cao hứng hụt một tràng.
"Khấu đạo hữu." Mạc Cầu hỏi:
"Tại sao nơi này lại được gọi là Tổ miếu ẩn địa?"
"Xem tới đạo hữu không biết rõ về Tổ miếu." Khấu Văn vuốt râu, nói:
"Tình huống ở nơi này và ở bên Tổ miếu cơ bản là giống nhau, chỉ là nơi này càng rộng rãi hơn, cũng không nguy hiểm bằng bên kia."
Mạc Cầu trầm mặc.
Theo lời của Trọng Minh Hỏa mãng thì nơi này chỉ là chỗ mà Mê Thiên Thánh Chủ Tô Mộng Chẩm lưu lại truyền thừa trong thời khắc hấp hối.
Mặc dù nó đã khẳng định là chỉ có một chút khảo nghiệm, nhưng dựa theo thuyết pháp của Trọng Minh Hỏa Mãng, với thực lực của Mạc Cầu, muốn lấy được truyền thừa là chuyện hữu kinh vô hiểm.
Bây giờ. . .
Lại biến thành Tổ miếu bí địa?
Chẳng lẽ khảo nghiệm của Tô tiền bối đang mô phỏng theo tình huống trong Tổ miếu?
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Bất quá nếu thật sự là vậy thì không thể nào ngăn cản được hai vị Nguyên Anh Chân nhân, khiến cho bọn hắn thành thành thật thật chờ đợi tới khi khảo nghiệm mở ra mới đúng.
Mê Thiên Thánh Chủ tuy mạnh, nhưng thủ đoạn lưu lại lúc sắp chết cũng mạnh thái quá không hợp thói thường đi.
"Không bao lâu nữa thì nơi này sẽ mở ra thông đạo tiến vào, theo kinh nghiệm của lần trước, tuy rằng có không ít chỗ tốt nhưng nguy cơ cũng là trùng trùng."
Khấu Văn đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, y tiếp tục nói:
"Trước đây, có vài vị Kim Đan đạo hữu bỏ mình ở bên trong, cho nên lần này Khấu mỗ định mời vài vị đồng đạo đồng thời vào trong tìm kiếm bí địa."
"Không biết, Mạc đạo hữu có hứng thú hay không?"
Cũng bởi Chân Tiên đạo làm việc điệu thấp nên bọn họ chẳng có thanh danh gì ở Vân Mộng Xuyên. Đại đa số tu sĩ chỉ xem Chân Tiên đạo là chỗ truyền thừa bình thường.
Mà Mạc Cầu lại biết rất rõ, nội tình của Chân Tiên đạo còn mạnh hơn tam đại thế lực của Vân Mộng Xuyên rất nhiều.
Mặc dù Khấu Văn cũng là Kim Đan trung kỳ, thanh danh không vang, nhưng thực lực chưa chắc sẽ yếu hơn gã Lục Văn Trọng của Thánh tông kia bao nhiêu.
"Cái này. . ."
Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:
"Để ta suy tính một chút."
"Đương nhiên!" Khấu Văn cũng biết đối phương không thể nào đáp ứng ngay lập tức được, y liền lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho đối phương:
"Bần đạo có một tòa động phủ ở trên núi, trong khoảng thời gian này, nếu như đạo hữu có thời gian thì tùy thời đều có thể đến làm khách, bần đạo cực kỳ vui vẻ."
"Còn có vài vị đồng đạo nữa, đến lúc đó bần đạo sẽ giới thiệu cho đạo hữu nhận biết."
Xem ra y không chỉ mời Mạc Cầu, còn có không ít người.
Có thể làm cho Kim Đan của Chân Tiên đạo thận trọng như vậy, điều này nói rõ bên trong 'Tổ miếu ẩn địa' chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
"Cũng tốt!"
Mạc Cầu gật đầu, chắp tay thi lễ:
"Vậy tại hạ đi trước."
"Đi thong thả!"
"Đúng rồi." Mạc Cầu dừng lại:
"Vương Kiều Tịch Vương sư tỷ đã tiến giai Kim Đan."
"Nha!" Khấu Văn hơi biến sắc, sửng sốt một chút, mới chậm rãi gật đầu:
"Thật sao? Ngược lại là không nghĩ tới, bất quá nha đầu kia vẫn luôn nhất tâm hướng đạo, có được thành tựu này cũng là chuyện đương nhiên, đáng tiếc a. . ."
Lão ta than nhẹ một tiếng, không có nhiều lời.
Vài thập niên trước, Vương Kiều Tịch khăng khăng trọng lập phái Thương Vũ, cho nên đã bị loại bỏ khỏi hạch tâm của Chân Tiên đạo, không được xếp vào hàng ngũ truyền thừa.
Hiện giờ.
Cũng chỉ có thể xem phái Thương Vũ như Chân Tiên đạo phái ngoại biệt truyền.
Sau này, Chân Tiên đạo sẽ không ban thưởng gì nữa, chỉ có thể xem như quan hệ đồng bạn thân mật, lúc giao dịch sẽ có chỗ thuận tiện mà thôi.
Bất quá Chân Tiên đạo ở Vân Mộng Xuyên cũng không có thanh danh gì, chỗ tốt cũng sẽ càng ít.
"Cáo từ!"
"Đi thong thả."
. . .
Hơn trăm dặm xung quanh núi thấp đều đã bị đại trận bao phủ, chỉ vào không ra, bất luận là tại sao tới đây thì cũng sẽ bị vây ở nơi này.
Mấy năm qua.
Nơi này đã có không biết bao nhiêu tu sĩ hội tụ.
Thời gian dần trôi qua, để tiện cho việc giao dịch, Phường thị cũng đã bắt đầu được thành lập, trên đường dài, biển người chen chúc, rộn rộn ràng ràng, giống như phường thị chốn phàm nhân.
Mạc Cầu đứng chắp tay, vừa đi vừa nhìn.
Hắn mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, cũng đã hiểu rõ một chút tình huống.
Ngày mà bí địa này mở ra cũng tương tự như Tổ miếu, quy củ cũng kém không nhiều, khi vào bên trong sẽ gặp phải khảo nghiệm, thông qua liền nhận được ban thưởng.
Chỉ là. . .
Nghe nói.
Khảo nghiệm của Tổ miếu càng về sau sẽ càng khó, nhưng chỗ tốt cũng sẽ càng nhiều.
Không nói cái khác, chỉ là Linh tài và Linh dược mấy ngàn, thậm chí là vài vạn năm đã có thể làm cho Nguyên Anh Chân nhân động tâm.
Càng đừng đề cập đến bên trong Tổ miếu còn truyền lại một thứ gì đó từ thời thượng cổ.
Thậm chí là. . .
Linh bảo!
Món Linh bảo duy nhất hiện giờ của Thất Thánh minh là Thôn Thiên hồ lô cũng là lấy được từ Tổ miếu.
Tình huống ở bên trong ẩn địa tương tự như Tổ miếu, nhưng khảo nghiệm sẽ không nguy hiểm như vậy, chỗ tốt cũng kém xa tít tắp, thích hợp cho Kim Đan tầm bảo.
Lần này có hai vị Nguyên Anh tới này cũng làm cho không ít người không ngờ tới.
"Chủ thượng."
Trọng Minh Hỏa Mãng biến thành một chiếc vòng tay màu đỏ đang bọc trên cổ tay của Mạc Cầu, nó nhỏ giọng truyền âm:
"Tiểu yêu có thể cảm nhận được khí tức của lão chủ nhân đang ở phụ cận, tám chín phần mười là đang ở trong cái nơi 'Tổ miếu ẩn địa' gì đó."
"Thật sao?" Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Cho dù là vậy thì lại thế nào, trong đó không an toàn, nơi này cũng không phải chỗ mà Tô tiền bối thiết lập khảo nghiệm như trong lời của người."
"Chủ thượng." Nghe giọng nói của Mạc Cầu mang ý lùi bước, Trọng Minh Hỏa Mãng liền quýnh lên:
"Truyền thừa của lão chủ nhân thì không đề cập tới, trên thân của người còn có ba món Pháp bảo thượng phẩm, mỗi một món đều là bảo vật đỉnh tiêm danh chấn Vân Mộng Xuyên."
"Nói nghe một chút." Mạc Cầu liền cảm thấy có chút hứng thú.
"Lão chủ nhân tùy thân mang theo ba món Pháp bảo, theo thứ tự là Di Thiên Thất Tình Phiến, có thể kích động thất tình lục dục của sinh linh, nhẹ thì làm cho người ta mê thất, nặng thì Thần hồn ly tán, nếu như tu sĩ Kim Đan hậu kỳ không có tâm tính cứng cỏi thì cũng sẽ không thể chịu được, trúng chiêu liền sẽ bị tổn thất rất nhiều đạo hạnh." Trọng Minh Hỏa Mãng mở miệng:
"Tinh Thần Pháp Y, dùng lực lượng Cửu Thiên Tinh Thần luyện hóa mà thành, là bảo vật phòng thân, có thể chống cự Thần thông Pháp thuật của Nguyên Anh Chân nhân."
"Sơn Hà Đồ, là nơi truyền thừa của lão chủ nhân, bên trong ẩn tàng vạn dặm sơn hà, có thể công có thể thủ, một bảo vật thần bí khó lường, nghe nói bên trong nó còn ẩn tàng bí ẩn."
"Chỉ cần chủ thượng lấy được một trong số ba món bảo vật này thì cũng không cần phải sợ gã Tán Hoa lão tổ kia nữa!"
Mạc Cầu híp mắt, như có điều suy nghĩ.
Không thể không nói, hắn đã có chút động tâm, nhưng sau trải qua thời gian dài quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ tác phong đã làm cho hắn có phần không muốn mạo hiểm.
Không phải là sợ, mà là không cần.
Nếu nói nguy hiểm, Mạc Cầu trải qua còn thiếu sao.
"Hả?"
Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với vẻ mặt kinh ngạc.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Phát sinh cái gì?"
Cùng một thời gian, rất nhiều Tông sư Kim Đan ở trên núi thấp đều đồng thời phát hiện được dị thường, đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc mặt đều biến đổi.
Có kinh, có nghi, càng nhiều là cuồng hỉ!
Mà những tu sĩ dưới Kim Đan cảnh thì lại không cảm nhận được dị thường gì.
"Quy tắc thiên địa. . ."
Cổng động phủ, Khấu Văn đưa tay chạm vào hư không, ánh mắt điên cuồng lấp lóe:
"Thay đổi!"
"Không sai." Một vị nữ tu mặc cung trang ở bên cạnh ông ta cũng nghiêm mặt chậm rãi gật đầu:
"Trong thiên địa nguyên khí dường như hòa lẫn một thứ gì đó, làm cho quy tắc thiên địa phát sinh biến hóa, khiến cho cảm ứng Thần hồn càng thông thuận hơn."
"Không chỉ là thông thuận!" Khấu Văn lắc đầu:
"Mà là, càng dễ tiến giai hơn!"
"Kim Đan giống như thai nhi, nếu như muốn dựa vào lực lượng của thai nhi tự thân phá xác mà ra là chuyện rất khó khăn, nhưng hiện giờ loại khó khăn này đã bị cắt giảm hơn ba thành."
Trên đỉnh núi.
Có hai bóng người đột nhiên hiện.
Trong mắt của bọn hắn đều mang theo vẻ cuồng hỉ, cảm nhận được Nguyên Anh trong cơ thể truyền đến cảm giác nhảy cẫng, cùng với tu vi gần như bạo tăng một bậc, trong lòng hai người đều khó tránh khỏi sinh ra nghi hoặc.
Đã xảy ra chuyện gì?
"Bạch!"
Đúng lúc này, ở chân trời phía xa đột nhiên xuất hiện một vệt độn quang màu trắng, độn quang tới biên giới của Trận pháp liền hơi chậm lại, nhưng sau đó lại không dừng lại mà vọt thẳng qua.
"Hồ gia Thanh Cúc, gặp qua hai vị Chân nhân!"
Hồ Thanh Cúc chân đạp Thanh Phong, bạch y tung bay, độn quang đáp xuống đỉnh núi, hướng về phía hai người chắp tay thi lễ:
"Vãn bối phụng mệnh của vài vị Chân nhân tới đây để đưa tin."
"Ồ?" Quân Lôi Chân Nhân Lôi Phi chau mày hỏi:
"Có phải là vì chuyện thiên địa dị biến không?"
"Đúng vậy!"