Người dịch: Whistle
Trong tiếng rống giận dữ, cánh tay còn sót lại kia lại tiếp tục vung tới.
Sắc mặt Diệp Tân tái nhợt, vừa rồi nàng liều mạng nghiền ép tiềm năng, Pháp lực trong cơ thể cũng đã khô kiệt, Kim Đan trong đan điền cũng chuyển động chậm lại.
Có ý muốn thi pháp tránh né, nhưng đã không còn kịp nữa.
"A. . ."
Đôi mắt đẹp của nàng chớp động, sắc mặt ngưng trọng, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt, Kim Đan quay tròn, một lực lượng hủy diệt ngo ngoe muốn động.
"Phu nhân đừng có xúc động!"
Đúng vào lúc này Khấu Văn đã đuổi tới, Kim Long Tiên vung lên, Kim Long Cửu Biến xoay quanh mà ra, từng tầng bóng roi giữ chặt lấy Diệp Tân.
Đồng thời trong miệng còn hét lớn:
"Hoàng huynh nhất định sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của phu nhân."
Đang khi nói chuyện, Kim Long Tiên đã va chạm với đại thủ đột kích.
"Bành!"
Hư không chấn động, cho dù Khấu Văn có nội tình thâm hậu, Pháp lực tinh thuần, thì cũng không nhịn được phải kêu lên một tiếng đau đớn, dắt theo Diệp Tân lướt ra ngoài trăm.
U Minh Thi hoàng đắc thế không tha người, miệng gầm nhẹ một tiếng, đang định đuổi theo thì bỗng thấy hoa mắt.
Nó lại bị người khác chặn lại.
Mạc Cầu!
Thi hoàng bèn há miệng gầm thét, không quan tâm đánh ra một chưởng.
"Mạc đạo hữu, không được đối cứng với nó." Thiên Si ở sau lưng truyền âm, đồng thời đao quang đã cuốn theo hai ngươi Khấu Văn bay về phương xa.
"Nhục thân của Cương thi rất cường hãn, không thể phá vỡ, may mắn là độn tốc không nhanh, chúng ta lấy Pháp bảo ra rồi ở phía xa cuốn lấy nó. . ."
Lời còn chưa dứt, hai bóng người kia đã va chạm vào nhau.
Thiên Si nhướng mày, không khỏi lắc đầu.
Thực lực của U Minh Thi hoàng đúng là rất cao minh, nhưng cũng không thể trấn áp được mấy người Mạc Cầu, chỉ tại bọn hắn lựa chọn đối đầu trực diện nên mới rơi vào thế hạ phong.
Vị Mạc đạo hữu này cũng thật là, thấy không rõ. . .
"Bành!"
Tiếng vang truyền đến, bụi mù nổi lên bốn phía, tình huống trong sân lại làm cho đám người sững sờ.
Chỉ thấy Mạc Cầu một tay cầm đao, trên người hiện lên linh quang Giáp Binh Thối Thể, gương mặt kéo căng, chống đỡ trực diện với đối thủ mà lại không hề lùi bước.
Tại sao lại như vậy?
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh nghi.
Nhất là những người đã từng giao thủ với U Minh Thi hoàng, trên mặt còn có chút ngạc nhiên.
Thân Hầu sờ lên bả vai của mình, cơn đau rát vẫn còn chưa mất đi, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho gã cảm thấy có phần không tự tin.
Vừa rồi mình thực sự không thể chịu nổi một kích sao?
"Rống!"
U Minh Thi hoàng cũng không nghĩ nhiều giống như bọn hắn, đôi mắt của nó trợn lên, ngoài thân hiện lên một vầng sáng yếu ớt, lại tiếp tục phất tay đánh tới.
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ lạnh, không lùi mà còn tiến tới, đao quang như cung chém xuống, vừa lúc chém vào tiết điểm chưởng thế của đối phương, một đạo chém thẳng lên cổ tay nó.
"Bành!"
Lần này, kẻ lùi lại chính là U Minh Thi hoàng, chẳng qua sắc mặt của Mạc Cầu cũng trở nên phiếm hồng, có ý thừa thắng xông lên, nhưng lại hữu tâm vô lực.
"Cùng nhau động thủ!"
Hai mắt Khấu Văn sáng lên, vung tay một cái, Kim Long Tiên đã quấn về phía U Minh Thi hoàng.
Thiên Si đã sớm tụ lực, ý niệm vừa ra, một vệt đao mang sắc bén đột nhiên xuất hiện, chém thẳng tới vùng trán của U Minh Thi hoàng.
Thân Hầu, Diệp Tân. Điệp phu nhân cũng không hề rảnh rỗi, mỗi người đều tự mình thi triển thủ đoạn, từ xa công tới.
Cho dù nhục thân của U Minh Thi hoàng có mạnh thì cũng không thể chịu nổi, nó rống lên một tiếng trầm thấp, thân thể lảo đảo lui lại.
"Mạc đạo hữu." Khấu Văn căn dặn:
"Cẩn thận đừng để nó tiềm nhập xuống lòng đất, thứ này có Thần thông ẩn độn, một khi ẩn giấu thì chúng ta sẽ dễ dàng gì mà tìm ra nó."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, cầm đao xông lên, ngạnh kháng chính diện.
Pháp môn mà hắn tu hành vốn là thuộc âm, cho nên có thể phát hiện được động tĩnh của U Minh Thi hoàng, chỉ cần khí tức hơi có dị thường hắn sẽ lập tức nhào tới.
Mạc Cầu chém giết trực diện, Khấu Văn dùng Kim Long Tiên phụ trợ vây khốn, những người khác thì tế ra Pháp bảo, dùng Thần thông công kích từ xa.
Không bao lâu sau.
U Minh Thi hoàng hét lên một tiếng không cam lòng gầm rồi ngã xuống đất.
Mạc Cầu tiến lên một bước, trường đao nghiêng nghiêng chém xuống, kết thúc luôn khí tức cuối cùng của nó.
"Hô. . ."
Thân Hầu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, vô thức xoa trán:
"Thứ này thật sự là khó chơi."
Nói xong liền nhìn về phía Mạc Cầu, trong mắt mang theo vẻ kinh nghi:
"Không ngờ là Mạc đạo hữu không chỉ biết Luyện đan, kiếm pháp tốt, mà ngay cả ngạnh công cũng siêu quần bạt tụy, khó trách có thể đắc tội với Tán Hoa lão tổ mà không. . ."
"Hắc hắc."
Gã ta vò đầu cười khẽ, kịp thời kết thúc câu chuyện.
"Mạc đạo hữu." Thiên Si nghiêm mặt chắp tay với Mạc Cầu:
"Vừa rồi, đa tạ."
U Minh Thi hoàng tập kích cực kỳ đột ngột, trong số những người ở đây, chỉ có Thân Hầu và Mạc Cầu là phát hiện ra trước, ngay cả Khấu Văn đều trễ mất một nháy mắt.
Nếu như không phải vì Mạc Cầu dùng kiếm quang bao phủ y, sợ là mục tiêu mà U Minh Thi hoàng lựa chọn chưa chắc là Hoàng Sùng.
Mà y cũng chưa chắc có thể thoát được một kiếp.
"Khách khí." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Diệp Tân.
"Diệp tiên tử, bớt đau buồn đi."
Diệp Tân cúi đầu xuống, chậm rãi tiến đến bên cạnh thi thể của Hoàng Sùng, quỳ xuống đất đỡ thi thể lên, không rên một tiếng.
Điệp phu nhân há to miệng, có ý an ủi vài câu, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Kim Đan đạo lữ, cực kỳ hiếm thấy.
Bởi vì sau khi tiến giai Kim Đan, thọ nguyên lâu dài, kinh lịch quá nhiều, tình cảm sẽ trở nên cực kỳ đạm mạc, cơ hồ không có khả năng có bạn lữ thực tình.
Nếu có thì đa phần đều là tình cảm tích lũy từ trước.
Mà một đôi tu sĩ có thể thành tựu Kim Đan càng thưa thớt biết bao nhiêu?
Nhưng phàm là có thể thành công thì tình cảm đều rất thâm hậu.
"Bớt đau buồn đi!"
Khấu Văn là người lớn tuổi nhất ở đây, lúc này ông ta cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Ồ!"
Lúc này, Thân Hầu bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc.
Mọi người quay đầu thì đã thấy gã ta đang đứng ở bên cạnh thi thể của U Minh Thi hoàng, trong tay đang cầm một cái lệnh bài, vẻ mặt kinh ngạc:
"Hình như người này chính là Vạn Không sơn Đinh Sơn chủ mà hai ngàn năm trước đã mệnh tang trong Thuỷ giới."
Nói xong liền vứt tấm lệnh bài này cho Điệp phu nhân.
Trong số những người ở đây, luận về giao du rộng lớn thì tất nhiên lấy Khấu Văn là nhất, nhưng muốn nói về kiến thức rộng rãi thì lại phải kể tới Điệp phu nhân.
"Ừm."
Điệp phu nhân quan sát lệnh bài trong tay, chậm rãi gật đầu:
"Lệnh bài Sơn chủ mỗi thời đại của Vạn Không Sơn đều không giống nhau, người này đúng là Đinh Sơn chủ. Không ngờ lại biến thành một con Cương thi?"
"Có lẽ. . ." Thiên Si nhíu mày mở miệng:
"Toàn bộ những tu sĩ đã từng chết trong Tổ miếu đều sẽ biến thành dị loại ở trong đó, ta từng nghe nói có người còn nhìn thấy cố nhân."
"Có khả năng này." Khấu Văn gật đầu, hai mắt ngưng tụ, duỗi tay ra, có mấy món đồ từ trong cơ thể của U Minh Thi hoàng bay ra.
Một thuẫn, một thước, một ngọc giản và một cái Túi Trữ vật.
Thuẫn, thước đều là Pháp bảo!
Mặc dù Linh quang trên đó đã ảm đạm, nhưng phẩm chất Pháp bảo vẫn còn, uẩn dưỡng mấy chục năm liền có thể lấy lại uy năng.
Thực ra quần áo trên thi thể cũng là một món pháp khí không sai, chẳng qua sau khi trải qua mấy người cuồng oanh loạn tạc thì đã không chịu được nữa.
Linh quang trên Túi Trữ vật cũng đã ảm đạm, sau khi mở ra lại có không ít đồ tốt.
Xem ra lúc vị Đinh Sơn chủ này qua đời thì thứ ở trên người cũng chưa ly thể, mà Cương thi vô trí, cũng không thể điều khiển bọn chúng.
"Diệp tiên tử." Khấu Văn trầm ngâm một chút rồi nói:
"Tiên tử chọn một món đi. Ngoài ra, tiên tử cũng có thể chọn một món bảo vật ở bên trong đại điện, chư vị không có ý kiến gì chứ?"
Nói xong câu cuối cùng, ông ta liền nhìn về phía mấy người còn lại.
Ngoại trừ Thân Hầu nhíu mày ra thì những người khác đều không ý kiến gì.
Nếu như không phải vì Hoàng Sùng tự bạo Kim Đan trọng thương U Minh Thi hoàng, mọi người có thể giết được con Thi hoàng này hay không vẫn còn là một ẩn số.
Diệp Tân gục đầu xuống, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu, một tay ôm lấy thi thể của trượng phu, tiện tay nhiếp lên Ngọc xích rồi độn về phía đại điện.
"Mạc đạo hữu."
Khấu Văn nhìn về phía Mạc Cầu, đưa tay ra hiệu:
"Đạo hữu chọn trước đi!"
Mạc Cầu là người đối kháng chính diện với U Minh Thi hoàng, đương nhiên là sẽ có quyền ưu tiên hơn những người khác.
"Đa tạ."
Mạc Cầu chắp tay, nhiếp miếng ngọc giản lên.
Lựa chọn của hắn lại khiến cho mấy người lộ ra vẻ kinh ngạc, những người khác cũng khuyên can vài câu, nhưng khi thấy hắn thờ ơ liền theo thứ tự phân chia những vật còn lại.
Thiên Si nhận được món Pháp bảo còn lại.
. . .
Một khu vực khác.
Trước đại điện, mấy cỗ thi thể ngã xuống đất, Tán Hoa lão tổ mặc một bộ pháp y trang nghiêm đang đứng chắp tay, trên mặt nở một nụ cười nhạt nhìn về phía hai người nữ nhân còn lại trong đại điện.
"Ác tặc!"
Một người trong đó cắn chặt răng, gầm thét về phía gã ta:
"Tốt nhất là ngươi nên ra tay giết chết bọn ta đi, nếu không thì đời này kiếp này, cho dù là làm quỷ thì tỷ muội bọn ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Thân quyến, trưởng bối, người yêu của các người đều đã bị người ở trước mặt này giết chết, cừu hận khắc cốt minh tâm đã làm cho các nàng mất lý trí.
Tự biết báo thù không thành, cho nên chỉ cầu được chết!
"A. . ." Tán Hoa lão tổ lắc đầu cười khẽ, giọng nói thư giãn:
"Ta không giết nữ nhân."