Người dịch: Whistle
Bọn hắn vừa trải qua U Minh Thi hoàng tập kích nên hiện giờ không dám khinh thị thi thể nào nữa.
Bọn hắn không biết tác dụng của thứ này, nhưng Mạc Cầu lại thấy được nhất thanh nhị sở, nơi đây sở dĩ có Hỏa Linh khí nồng đậm như vậy không phải là vì Linh mạch.
Mà vì cái áp chủy hắc hồ không chút nổi bật gì trong tay người kia.
Bảo bối!
Thần vật tự hối.
Phẩm giai của bảo vật này có thể còn mạnh hơn cả Phá Pháp Như Ý mà Thái Ất tông ban thưởng.
Chỉ dựa vào lực lượng của một vật, năm này qua tháng nọ liền có thể đản sinh ra một mảnh Linh mạch lớn đến vậy, uy năng mà nó ẩn chứa sẽ còn mạnh đến nhường nào.
Linh mạch chẳng qua chỉ là vật phụ thuộc mà thôi.
Có nó rồi.
Chỉ cần đầy đủ thời gian, lại tạo ra thêm một cái Linh mạch cũng là chuyện bình thường.
Những người khác không thể nhìn ra nguyên nhân của nơi này, nhưng lại biết rằng cái áp chủy hắc hồ kia tuyệt đối không phải vật phàm, đám người đối mặt nhìn nhau, sắc mặt đều mang theo vẻ chần chờ.
"Không có vấn đề."
Thiên Si là người đầu tiên mở miệng:
"Đồ vật thuộc về đạo hữu, Linh thạch là của chúng tôi."
"Không được!" Ánh mắt Thân Hầu chớp động, nói:
"Ngoại trừ Linh thạch ra thì ngươi cũng không thể lấy Linh vật ở trong đại điện kia, nhất định phải đợi khi bọn ta xem xong, người trả giá cao thì được."
"Ừm?" Mạc Cầu nhíu mày.
Nghĩ nghĩ, mới chậm rãi gật đầu:
"Có thể."
"Ta không có ý kiến." Điệp phu nhân nở một nụ cười nhạt.
Khấu Văn khẽ vuốt râu, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên sắc mặt hơi biến, nghiêng đầu nhìn về phương xa:
"Có người tới!"
Đúng là có người đến, vả lại tốc độ còn rất nhanh, ông ta chỉ vừa dứt lời thì đã có bốn luồng độn quang ngừng lại cách đó không xa.
Bốn người hai nam hai nữ, một người có vóc dáng cường tráng, lưng hùm vai gấu, không hề che giấu khí tức trên người, tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Ba người khác có lão ẩu, có thiếu phụ, có người tuổi trẻ, cũng đều là Tông sư Kim Đan.
"Linh mạch!"
Trong tay thiếu phụ cầm một cái giỏ trúc, đầu đeo trâm vàng, đôi mắt đẹp lướt qua đám người rồi nhìn xuống Linh mạch bên dưới, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng:
"Cũng thật là đúng dịp, có được một mảnh Linh mạch này rồi, trong vòng mấy trăm năm sau, Tiểu Hoàn đảo của chúng ta sẽ không cần phải phát sầu vì Linh thạch nữa."
"Không sai." Lão ẩu gật đầu.
"Các vị." Sắc mặt Khấu Văn trầm xuống:
"Nơi này là do chúng tôi phát hiện ra trước."
"Thì tính sao?" Người trẻ tuổi cười nhạt một tiếng:
"Linh vật thiên sinh địa dưỡng, tầm nhân vấn quả, xưa nay đều là kẻ có đức nhận được, cho tới bây giờ cũng không có đạo lý tới trước tới sau."
"Các vị là bằng hữu của Thất thánh minh đúng chứ?" Điệp phu nhân tiến lên một bước, khuất thân thi lễ:
"Thiếp thân Thúy Phong sơn Điệp Nguyệt, gặp qua các vị."
"Thì ra là Điệp phu nhân." Đại hán gật đầu, mặt không đổi sắc:
"Tại hạ Thất thánh minh Bảo Sơn, mấy vị này là đồng môn của Bảo mỗ, Trường Thanh Tử, Phương Yến, Viên Ngọc, chắc là các vị cũng đều đã từng nghe qua rồi?"
Mặc dù Vân Mộng Xuyên có không ít Kim Đan, nhưng mỗi người đều có thanh danh tại ngoại.
Mấy người này, cho dù không biết thì cũng đã được nghe nói.
Đương nhiên là đối phương cũng không sẽ ngoại lệ.
Lời nói lạnh nhạt, hiển lộ ra tài năng, đều là những hành động cố ý, đã đạt đến cảnh giới này rồi thì sẽ không dễ dàng mất lý trí giống như người bình thường.
Trong bốn người thì có một vị Kim Đan hậu kỳ, hai vị Kim Đan sơ kỳ, người trẻ tuổi tên là Viên Ngọc kia có tu vi yếu nhất, dường như chỉ vừa tiến giai Kim Đan không lâu.
"Gặp mặt chính là hữu duyên." Khấu Văn nghĩ nghĩ, chậm rãi nói:
"Nếu các vị đã tới được đây, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không độc chiếm Linh mạch, không bằng chúng ta chia đôi chỗ Linh mạch này, các vị cảm thấy như thế nào?"
Ngoài Thân Hầu mím môi một cái ra, những người còn lại đều không hề bác bỏ đề nghị của Khấu Văn.
Nếu đã chọn ông ta làm người nói chuyện thì tự nhiên ông ta có thể làm chủ.
"Ngô. . ." Ánh mắt Bảo Sơn khẽ nhúc nhích, tầm mắt liếc nhìn Linh mạch, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Cũng được."
"Bất quá, thứ đó thuộc về ta."
Nói xong liền vươn tay chỉ về phía áp chủy hắc hồ.
"Hắc hắc. . ."
Trường Thanh Tử ở bên cạnh cúi đầu cười nhẹ, quải trượng trong tay đã hóa thành một sợi thanh phong nhào về phía bóng người.
"Đát. . ."
Bỗng nhiên trước mặt tối đen, có một bóng người đã ngăn cản đường đi.
Mạc Cầu duỗi tay ra, lạnh nhạt mở miệng:
"Đồ vật bên trong, là của ta."
"Của ngươi?"
Trên gương mặt già nua của Trường Thanh Tử tràn đầy nếp nhăn, hai mắt đều híp thành một đường kẽ, nhưng sinh cơ ẩn chứa bên trong cơ thể lại còn nhiều hơn người trẻ tuổi tên là Viên Ngọc kia.
Cái tên này đúng là không giả.
Lão ẩu nhìn Mạc Cầu, khẽ cười hắc hắc:
"Đạo hữu, ngươi nhất định phải ngăn cản ta sao?"
"Không phải là lão đạo ỷ thế hiếp người, kì thực, so với các vị thì danh tiếng của Thất Thánh minh cũng còn dùng được, đồng đạo cũng phải nể mặt nể mũi."
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Sắc mặt của đám người Khấu Văn đều trở nên âm trầm.
Đối phương đang trắng trợn ỷ thế hiếp người.
Phe mình năm người, mặc dù thực lực đều không yếu, nhưng lại không có người nào là Kim Đan hậu kỳ, đối phương chỉ có bốn người, nhưng lại có một vị Kim Đan hậu kỳ tọa trấn.
Huống hồ.
Thất Thánh minh. . .
Là một trong tam đại thế lưc hùng cứ Vân Mộng Xuyên, đắc tội với bọn hắn, cho dù là Tông sư Kim Đan thì cũng phải cẩn thận.
Mạc Cầu không nói nhiều, chỉ chậm rãi vươn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường đao màu đen.
Sát cơ lăng lệ lặng lẽ hiển hiện.
Trong tràng yên tĩnh.
Thực lực của đối phương rất mạnh, bối cảnh thì càng thâm hậu, cũng vì đối phương đã nhìn ra thế cục nên mới cố ý làm vậy, nhưng bọn hắn không ngờ là Mạc Cầu lại không thèm nể tình.
"Muốn chết!"
Viên Ngọc chỉ vừa tấn thăng Kim Đan, ngạo khí chưa tiêu, khi nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, bấm tay điểm ra một đạo Linh quang.
"Bạch!"
Linh quang cách không xoắn tới.
Trường Thanh Tử cười lạnh một tiếng, cây trúc trượng trong tay đột ngột biến mất không thấy gì nữa, vị trí mà Mạc Cầu đang đứng đã bị vô số lục đằng níu chặt.
"Dù đạo hữu có muốn thì sợ là cũng sẽ không qua được quan này của lão đạo."
Hai vị Kim Đan đồng thời xuất thủ, cho dù là Mạc Cầu thì trong lúc nhất thời cũng khó có thể tránh thoát, thân thể trì trệ tại chỗ, trơ mắt nhìn xem Trường Thanh Tử chui vào chỗ sâu trong Linh mạch.
Sắc mặt của đám người Khấu Văn biến đổi, nhưng lại không có một người tới giúp đỡ.
Dù gì thì món bảo vật này cũng không thuộc về bọn hắn, vì một thứ như vậy mà đắc tội với cao thủ của Thất Thánh minh thì cũng không có lời.
Mạc Cầu bị linh tỏa, lục đằng vây khốn thân thể, nhưng trên mặt lại không hiện ra bất kỳ vẻ nôn nóng nào, mà chỉ nhìn về phía chỗ sâu trong Linh mạch bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Bảo vật thuộc về bọn ta!"
Trường Thanh Tử khẽ kêu một tiếng, vươn bàn tay vào trong khe hở Linh thạch, nhẹ nhàng nắm chặt áp chủy hắc hồ.
"Đát. . ."
Không giống với trước đây Thân Hầu dùng chủy thủ trảm kích, lúc này khi bàn tay vừa chạm vào thì tầng ngoài của áp chủy hắc hồ đột nhiên xuất hiện một tầng gợn sóng.
Gợn sóng cũng làm nổi bật vẻ mặt kinh nghi bất định của Trường Thanh Tử.
Như thế nào. . .
"Nguy!"
Lão ta quát khẽ một tiếng, sắc mặt đột ngột biến hóa, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, không lo được áp chủy hắc hồ nữa, thân thể nhanh chóng lùi lại phía sau.
Nhưng mà.
Vẫn chậm một bước.
"Hoa. . ."
Một sợi hỏa diễm không biết đã tích súc bao nhiêu năm đột nhiên xuất hiện, giống như vật sống quấn trên người Trường Thanh Tử.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Trường Thanh Tử cứng đờ, hốc mắt khẽ run lên, trong lúc những người khác còn chưa nhận thấy dị dạng thì toàn bộ cơ thể của bà ta đã hóa thành tro tàn.
Pháp y trên người, nhục thân thiên chùy bách luyện, thậm chí là Kim Đan trong cơ thể đều đã hóa hư vô!
Chỉ có một cây gậy gỗ màu xanh còn xót lại, ngã leng keng xuống đất.
Đó là Pháp bảo tùy thân của Trường Thanh Tử.
"Sao. . . Tại sao lại như vậy?"
Viên Ngọc trợn tròn mắt, miệng lắp bắp, vẻ mặt khó có thể tin.
Mặc dù Trường Thanh Tử bất thiện đấu pháp với người khác, lại tương đối thiếu thủ đoạn hộ thân, nhưng dù sao tu vi Kim Đan trung kỳ cũng là thật.
Thực lực không thể nào yếu như vậy được.
Mà nay lại bị hóa thành tro tàn chỉ trong chớp mắt, chết đến không thể chết lại!
Biến cố này xảy ra rất đột ngột.
Trong số những người ở đây, ngoài Mạc Cầu có chút đầu mối suy đoán ra thì những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xuất hiện biến cố này.
"Là các ngươi!"
Hai mắt Viên Ngọc co vào, đột nhiên nộ trừng mấy người Mạc Cầu:
"Các ngươi hại chết Trường Thanh Tử sư thúc!"
"Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung." Sắc mặt Thân Hầu trầm xuống:
"Rõ ràng là tự lão ta không thành thật, đụng phải thứ không nên đụng, chết chưa hết tội, há có thể oán được bọn ta?"
"Tốt, cực kỳ tốt!"
Sắc mặt Bảo Sơn âm trầm, lặng lẽ liếc nhìn mấy người, chậm rãi gật đầu, mở miệng nói:
"Các vị thật sự là hảo thủ đoạn, lần này Thất Thánh minh bọn ta nhận thua, Viên Ngọc, mang theo đồ mà sư thúc người lưu lại, chúng ta đi!"
Nói xong liền vung tay lên, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác trông chừng đám người Mạc Cầu.
Viên Ngọc thì há to miệng, trong mắt hiện ra vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng chỉ đành oán hận dậm chân, đưa tay nhiếp lên Pháp bảo của Trường Thanh Tử.
"Đi!"
Bảo Sơn hừ lạnh:
"Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Dứt lời, độn quang xuất hiện muốn rời xa.
Ngay lúc ba người bọn hắn xoay người, đám người Mạc Cầu đối mắt nhìn nhau, im lặng giao lưu trong nháy mắt rồi đạt thành nhận thức chung.
Không thể thả bọn này đi!
Nếu không sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.