Người dịch: Whistle
Nếu như có thể tìm được truyền thừa của Mê Thiên Thánh Chủ thì sẽ có sức tự vệ, hắn định rời khỏi nơi này, quay về Vân Mộng Xuyên trước rồi tính tiếp.
"Có người đến!"
"Bạch!"
Trọng Minh Hỏa Mãng phản ứng rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã lui về trong ống tay áo của Mạc Cầu.
"Mạc huynh!"
Giọng nói quen thuộc từ sau lưng vang lên:
"Lại gặp mặt!"
"Thiên Si đạo hữu." Mạc Cầu quay đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích:
"Thế nào, đạo hữu cũng lựa chọn thông đạo này sao?"
"Ừm."
Thiên Si gật đầu, y đã thiếu đi một cánh tay trái, bị bí pháp của Bảo Sơn chém mất, tổn hại chính là Nguyên thần, cho dù là Kim Đan, nhưng muốn phục hồi như cũ cũng không phải chuyện dễ.
Lúc này, một ống tay áo dài đang tung bay, Thiên Si chậm rãi tới gần:
"Điệp phu nhân định ra ngoài, Khấu đạo hữu độc hành, Thân Hầu. . ."
Y nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không ai để ý tới gã ta!"
"Tại hạ thì đang rảnh rỗi, muốn đồng hành với đạo hữu một chỗ trước, thực sự không được liền sẽ đi ra ngoài, dù sao lần này cũng đã thu hoạch được không ít."
"Đạo hữu có lòng." Mạc Cầu than nhẹ:
"Bất quá không cần phải lo lắng cho tại hạ, Mạc mỗ không có ý định tiếp tục vào sâu bên trong."
Đương nhiên là Mạc Cầu nhìn ra được lý do Thiên Si lựa chọn đồng hành với mình, là bởi hai lần sinh tử trước đây nên y đang băn khoăn.
Tính tình của người này rất ngay thẳng, có thể kết giao.
"Nha!"
Thiên Si nhíu mày, trong lòng lập tức hiểu rõ, chậm rãi gật đầu:
"Như vậy cũng tốt, Tán Hoa lão tổ cũng không phải là kẻ vớ vẩn, đạo hữu không cần phải ngạnh kháng."
"Không sai."
Mạc Cầu mở miệng, lông mày bỗng nhiên nhíu lại:
"Đáng tiếc, dường như có một ít người lại không nghĩ như vậy!"
Lời còn chưa dứt, hắn chậm rãi quay người lại.
Cách đó không xa, một lão già áo xám chân đạp hư không đang bước từng bước tới đây.
Là lão bộc ở bên cạnh của Tán Hoa lão tổ!
Làm sao mà lão ta tìm được tới đây?
Lão già mặc một chiếc áo bào xám, khí tức không hiện, trên đầu có mái tóc dài màu đen xám đan xen, không bó không buộc mà để nó tùy ý tung bay ở sau lưng.
Nếu như không phải chân của lão ta đang đạp trên hư không thì nhìn trông chẳng khác gì một phàm nhân già nua!
"Mạc Cầu."
Lão ta nhìn Mạc Cầu rồi chậm rãi gật đầu, từ đầu đến cuối sắc mặt đều không có biến hóa, dường như hai gò má tràn đầy nếp nhăn của lão ta đã bị đông cứng rồi vậy:
"Muốn tìm ngươi cũng khó thật đấy!"
Nhìn ra được, trên đường tới được đây thì lão ta cũng không nhẹ nhàng gì.
Quần áo trên người đã rách tung toé, trên sườn còn có một vết thương dữ tợn, cho dù là tu vi Kim Đan cũng không thể chữa trị.
"Nghe nói pháp lực của Tán Hoa lão tổ rất cao minh, nhưng tâm tính lại nhỏ hẹp, khó bao dung người khác." Mạc Cầu híp mắt than nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Bây giờ xem ra quả thật là như vậy!"
Gã ta tình nguyện bỏ qua một lão bộc có thể giúp đỡ mình cũng phải tìm được Mạc Cầu ở trong nơi Tổ miếu nguy cơ trùng trùng này, tâm nhãn của kẻ này thật sự là nhỏ nhen.
"Từ khi chủ thượng xuất đạo tới nay, những thứ mà ngài muốn đều chưa từng thất thủ, nhất là nữ nhân." Lão ta chắp tay về phía chân trời, nói:
"Huống chi, Vương tiên tử có quan hệ đến việc chủ thượng có thể tiến thêm một bước hay không, đương nhiên là không thể sai sót."
Nói xong liền lặng lẽ nhìn sang:
"Các hạ muốn tự sát hay là cần lão hủ tự mình động thủ?"
"Nói khoác mà không biết ngượng!"
Sắc mặt Thiên Si âm trầm, nhưng lại không có ý lùi bước, cánh tay cụt khẽ vung lên, Vô Cực Thần Đao tranh nhiên xuất hiện, trực chỉ đối phương ở phía xa hơn mười dặm:
"Thật sự cho rằng bọn ta chả sợ ngươi sao."
"Ô. . ."
Dường như phản ứng của Thiên Si đã nằm ngoài dự liệu của lão ta, lão nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức:
"Khó được!"
"Đao ý thuần túy quyết tuyệt như vậy cũng là đương nhiên, nếu các hạ đã muốn chết cùng, vậy thì lão hủ cũng không ngại thành toàn hai vị."
"Rầm rầm. . ."
Đang khi nói chuyện, dưới núi truyền đến tiếng giáp chấn động, một đội mấy trăm tinh binh phóng lên đỉnh núi rồi hô to với ba người ở phía chân trời.
Giọng nói của bọn hắn bị gió nói thổi bay nên cũng không thể truyền xa, nhưng ba người đều có thể nghe rõ ràng.
"Minh quốc Quận vương gặp qua ba vị thượng tiên!"
"Chân tiên tại thượng, tiểu nhân mong được thấy một lần!"
"Tiên nhân!"
"Tiên nhân!"
Xem tình huống thì người bên dưới dường như là một vị Quận vương phàm nhân chấp chưởng binh quyền, không ngờ là lần du lịch này lại có thể nhìn thấy tiên nhân phi độn.
Khoảng cách ngàn dặm đối với Tông sư Kim Đan cũng không tính là rất xa, nhưng khoảng cách này đã đủ cho mấy cái vương triều tồn tại.
Huống chi.
Nơi này đâu chỉ ngàn dặm?
Có quốc gia của phàm nhân là chuyện không thể bình thường hơn được.
Chẳng qua Tổ miếu ẩn địa mấy trăm gần ngàn năm mới mở ra một lần, tỉ lệ mà những phàm nhân này có thể nhìn thấy 'Tiên nhân' đều rất xa vời.
Bây giờ nhìn thấy Chân tiên thì đương nhiên là mừng rỡ như điên.
Trên mặt của đám tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh đều hiện lên vẻ cuồng nhiệt, đám nam nam nữ nữ bị vây quanh kia còn lớn tiếng thỉnh cầu tiên nhân hạ phàm.
"Một đám người vô tri vụng về!"
Lão già cúi đầu nhìn thấy cảnh này liền nở một nụ cười lạnh, lão ta vung tay lên, một luồng hắc mang bắn ra, nhanh như điện thiểm chém xuống ngọn núi bên dưới.
Hắc mang nội uẩn sát cơ có thể cắt đứt cả dãy núi.
Trong số mấy trăm người bên dưới chỉ có một vài Võ giả Tiên Thiên, nếu như hắc mang này chém xuống, sợ là sẽ không có người nào còn sống.
"Hừ!"
Thiên Si hừ lạnh, Vô Cực Thần Đao nghiêng nghiêng giữa trời chém về phía hắc mang:
"Các hạ đường đường là Kim Đan mà lại đi trút giận lên người phàm, không sợ mất mặt sao?"
Đang khi nói chuyện, trường đao đã va chạm với hắc mang, lẫn nhau triệt thoái phía sau, lộ ra mặt thật, chính là một thanh đoản kiếm có màu ám trầm giống như mặt núi.
Hắc Kiếm!
Hai người Mạc Cầu và Thiên Si đều đồng thời nhớ được lai lịch của lão già này.
Lão ta là lão bộc ở bên cạnh Tán Hoa lão tổ, tên Hắc Kiếm, thiện kiếm pháp, tu vi Kim Đan hậu kỳ, thực lực phi phàm, từng hạ lạt thủ đồ sát thành trì của phàm nhân.
"Muốn chết!"
Lão già hừ lạnh, vung vẩy tay áo dài, đoản kiếm liền bắn ra.
Kiếm quang run rẩy giữa trời, từ một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám. . . , chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã trải rộng phạm vi vài dặm.
Kiếm quang phiêu hốt, mê ly, như hư như ảo, khó phân thật giả.
Tương Tư Kiếm!
Kiếm như tương tư, tình nghĩa triền miên, cắt không đứt lý bất loạn, ngay cả Linh khí rời rạc giữa thiên địa cũng trở nên sền sệt.
"Ừm!"
Thiên Si kêu rên một tiếng.
Kiếm pháp của lão ta tinh diệu ngoài ý liệu của y, nhất là kiếm ý kia, như khấp như tố, nên đã bị ảnh hưởng một chút.
Thiên Si nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Mạc Cầu kéo căng khuôn mặt, trong mắt hiện lên hàn mang, không bị Kiếm ý ảnh hưởng chút nào.
Hảo định lực!
Trong lòng y khen thầm một câu, vẻ mặt cũng thả lỏng một phần.
Kim Đan hậu kỳ khó chơi, hai người đã được chứng kiến từ trước, lần này nếu như lại bị Kiếm ý của đối phương áp chế thì cũng không cần phải đánh tiếp.
"Hây!"
Thiên Si quát khẽ một tiếng, bộc phát Đao ý, đao mang giống như âm dương lại như cá bơi đột ngột xuất hiện đón lấy kiếm quang.
Đao mang như tơ, du tẩu đầy trời, có thể gọt cắt vạn vật một cách dễ dàng, rõ ràng chính là Luyện Kiếm Thành Ti cực kỳ khó được trong Ngự kiếm pháp.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Tiếng va chạm nối liền không dứt.
"Đao pháp không sai."
Hắc Kiếm gật đầu, lập tức cười lạnh:
"Đáng tiếc, quá không biết tự lượng sức mình!"
Chưa dứt lời, kiếm quang liền đột nhiên chói lọi, ưu thế giống như bài sơn đảo hải ngang nhiên ép về phía hai người.
Chỉ là dư ba của Kiếm khí đã làm cho xung quanh trăm dặm xuất hiện gió lốc, dãy núi chấn động.
Uy thế của Kim Đan hậu kỳ hiện ra một cách rõ ràng.
Trong lúc nhất thời.
Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, chốc chốc xuất hiện mây ráng đỏ, chốc chốc lại có lưu quang xuyên qua, cảnh tượng giống như thế giới sắp phải diệt tuyệt.
Đám phàm nhân ở ngọn núi bên dưới liền phải chịu tội.
Không ít binh sĩ bị cơn lốc quét đi, sống chết không rõ, những vị 'quý nhân' kia đang được hộ vệ ở bên cạnh hợp lực bảo vệ bỏ chạy xuống dưới núi.
Nhưng với tốc độ của bọn hắn thì muốn chạy cũng chạy không thoát.
Có thể đào mệnh hay không đều toàn nhờ vận khí!
"Bạch!"
Trong kiếm mang đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh.
Mạc Cầu cầm trường đao trong tay, vọt mạnh vài dặm, hắc đao trong lòng bàn tay chỉ khẽ chém một cái đã xé mở một vết nứt trong kiếm quang.
Thế công của đối phương đúng là rất cao minh, nhưng vì ngăn chặn đao pháp của Thiên Si mà quá mức phân tán, nên đã bị Mạc Cầu xông phá, thẳng đến phụ cận.
"Hừ!"
Ánh mắt của lão ta co lại, hừ nhẹ một tiếng, lắc tay một cái, một tấm gương mặt màu hồng giống như son phấn của nữ nhân đột nhiên xuất hiện.
Tấm gương lơ lửng trong không trung, một luồng Linh quang phủ xuống bên dưới, tốc độ nhanh đến mức làm cho thế công của Mạc Cầu phải ngừng lại để né tránh.
"Bạch!"
Linh bảo Định Pháp Kính.
Thân thể Mạc Cầu cứng đờ, chỉ cảm thấy nhục thân của mình giống như đang bị ngàn vạn xiềng xích siết chặt, Pháp lực như đang bị một dãy núi áp chế, Thần hồn thì bị tầng tầng lớp lớp trói buộc.
Ngay cả ý niệm trong đầu cũng trở nên vô cùng gian nan.
"Chết!"
Hắc Kiếm bấm tay, điểm ra một luồng Linh quang.
Diệt Sinh Chỉ!
Đây là Thần thông truyền thừa của phái Tán Hoa, nghe nói căn nguyên của nó có thể truy tố đến một loại tồn tại nào đó từ thời thượng cổ, chỉ ra vạn vật băng diệt, là sát phạt chi thuật.