Người dịch: Whistle
"Thú vị."
Lại Thiên Y nhìn đối phương rời đi liền vuốt cằm, trầm tư một lát mới lặng lẽ liếc nhìn phương xa:
"Không muốn chết thì mau cút đi!"
Giọng nói của ông ta bao hàm sát cơ, nơi xa chợt hiện lên xao động, hơn mười luồng độn quang không dám ở lâu, rời đi thật xa.
. . .
Trốn!
Trốn càng xa càng tốt!
Gương mặt xinh đẹp của Phùng Cô Nhạn trắng bệch, không thèm quan tâm trên người mình chỉ còn mỗi đồ lót, chỉ biết điên cuồng chạy trốn.
Vì có thể bỏ chạy với tốc độ tối đa, thậm chí ả ta còn bỏ luôn cả Pháp thuật phòng ngự, làm cho da thịt kiều nộn trên người tràn đầy thương tích.
Nhưng dù là vậy.
Ả vẫn có thể cảm nhận được khí tức ở sau lưng đang càng ngày càng gần.
Sát cơ gần như kề sát sau lưng.
Bỗng nhiên.
"Xảy ra chuyện gì?"
Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai ả, khí tức ôn hòa giống như bao dung toàn bộ thương khung, cũng chậm rãi bao phủ luôn ả vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, kinh hoảng, e ngại, sát cơ ở sau lưng đều tan thành mây khói.
Phùng Cô Nhạn rưng rưng, thân thể mềm mại run rẩy, tiếng nói nghẹn ngào nhìn về phía người tới:
"Chủ thượng. . ."
"Mạc Cầu?"
Tán Hoa lão tổ sắc mặt âm trầm, ánh mắt chớp động:
"Hắn thật to gan!"
"Chủ thượng." Cho dù Phùng Cô Nhạn đã được gã ta bảo vệ thì vẫn không thể ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng, thân thể run rẩy nức nở nói:
"Hắn muốn tra tấn, nhục nhã nô tỳ, người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, lần này chủ thượng tuyệt đối không thể bỏ qua hắn."
"Yên tâm."
Tán Hoa lão tổ vươn tay vuốt ve mái tóc dài tán loạn của Phùng Cô Nhạn, khi phát hiện được đối phương đang run rẩy kịch liệt thì trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Đợi khi nhìn thấy tư thái linh lung be bét máu thịt của Phùng Cô Nhạn thì trong mắt gã ta liền xuất hiện hàn mang, sát cơ trong lòng vô thức phóng ra ngoài.
Ngay cả nữ nhân của ta mà cũng dám hạ thủ?
Thật to gan!
"Bạch!"
Nơi xa, hai vệt độn pháp đột nhiên trì trệ.
Mạc Cầu chau mày, vẻ mặt chần chờ, Trương Yến ở bên cạnh nhìn thấy Tán Hoa lão tổ liền vô thức lui lại một bước.
"Mạc. . . Mạc đạo hữu, người mà ngươi muốn đối phó là gã ta sao?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trương Yến liền âm thầm kêu khổ.
Trước khi tiến vào trong ẩn địa, Tam Dương Kiếm Trương Miễn đã dặn nàng chú ý cẩn thận mấy người, Tán Hoa lão tổ chính là một trong số đó.
Hơn nữa còn là nhân vật được xếp đầu tiên.
Ngay cả Hà công tử cũng phải xếp sau lưng gã ta.
Kim Đan Viên mãn!
Hiện giờ ở trong ẩn địa, ngoài hai vị Nguyên Anh Chân nhân đã xâm nhập vào bên trong, thực lực của Tán Hoa lão tổ có thể được tính là số một số hai.
"Yên tâm." Mạc Cầu thì lại tỏ ra nhẹ nhõm nói:
"Đánh không lại thì trốn thôi."
"Ngài có thể chạy." Trương Yến cười khổ, nàng đã được chứng kiến tốc độ của Mạc Cầu, đúng là có cơ hội không nhỏ có thể đào tẩu:
"Nhưng ta thì sợ là không được!"
"Trên trời có đường ngươi không đi, Địa ngục không cửa lại tự tìm tới." Nơi xa, Tán Hoa lão tổ ôm lấy Phùng Cô Nhạn, ánh mắt băng lãnh nhìn sang:
"Họ Mạc, ngươi đang muốn chết sao!"
"Vậy thì chưa chắc."
Mạc Cầu híp mắt, thân thể cao lên, liệt diễm cuồn cuộn, đã kích phát U Minh Hỏa Thần Thân.
"Nha!"
Tán Hoa lão tổ nhướng mày một cái:
"Thì ra đã tiến giai Kim Đan trung kỳ, xem ra ngươi tự nhận thấy thực lực đã tăng tiến, cho nên mới dám động thủ với ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng."
Lời tuy nói vậy, những gã ta vẫn âm thầm cảm thấy kinh hãi.
Chỉ mới mấy năm trôi qua mà thôi?
Đối phương đã có chỗ đột phá, vả lại khi thi triển bí pháp thì khí tức trên người đối phương đã không yếu hơn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bao nhiêu.
Nếu như lại cho hắn thêm một hai trăm năm. . .
Kẻ này không thể lưu!
Hai mắt của Tán Hoa lão tổ co rụt lại, Tử Vân Đâu từ sau lưng bay ra, miệng túi há to, trong nháy mắt đã khóa chặt vị trí mà Mạc Cầu đang đứng.
"Hô. . ."
Lực hút kinh khủng cách không lao tới.
Thân hình Mạc Cầu trì trệ, liệt diễm quanh người không bị khống chế bị hút bay về phía trước, tựa hồ muốn đầu nhập vào nó vậy.
Trương Yến thì sắc mặt trắng bệch, vội vã tế ra tấm vải rách kia bao phủ toàn thân, nhưng nàng cũng không thể nào thoát khỏi phạm vi bao phủ nữa.
"Hây!"
Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, liệt diễm trên người đột ngột nhiên bùng lên, hóa thành một đôi cánh, vẩy cánh một cái liền hóa một luồng lưu quang nghiêng nghiêng bay ra vài dặm.
Vô Gian Độn!
U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn!
Hai đại độn pháp gia trì, làm cho tốc độ của hắn gần như vượt qua Kim Đan cực hạn, chỉ thấy lưu quang lóe lên, Mạc Cầu liền biến mất không thấy gì nữa, giống như thuấn di vậy.
"Ừm?"
Hai mắt của Tán Hoa lão tổ co rụt lại, trong lòng lại nảy sinh báo động, khó mà ức chế sát cơ.
"Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"
Gã ta quát khẽ một tiếng, Tử Vân Đâu bay vòng quanh người, hoặc hút, hoặc thổ, hoặc xích, hoặc toàn, các loại biến hóa mạnh mẽ trải rộng tứ phương.
Phạm vi trăm dặm cơ hồ đều đều hóa thành một vũng bùn.
Cho dù độn tốc của Mạc Cầu có cao minh thì trong lúc nhất thời cũng khó có thể thích ứng, độn quang cũng bị trì trệ.
"Bạch!"
Ngũ Sắc Thần Đao!
Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất, hào quang năm màu ẩn chứa lực lượng băng diệt hết thảy lập tức chém tới gần.
Ở trong mắt Mạc Cầu, đao quang đột kích không ngừng phun ra hút vào, vầng sáng ngũ sắc ở bên trong nó đang xoay tròn, ngay cả hạt cơ bản nhất trong thiên địa đều bị đánh nát.
Mà Nguyên khí tiêu tán cũng đã bị nó thôn phệ, làm cho uy năng của đao mang lớn mạnh hơn.
"Giết!"
Trong lòng ngưng tụ, Mạc Cầu không chút do dự lấy Liêm đao ra chém tới.
Thập Phương Sát đạo!
Liêm đao mang theo sát ý thuần túy hóa thành một vệt hắc mang chém thẳng tới đao mang.
Hắn không có tu vi Pháp lực thuần hậu như đối phương, nhưng lại có nhục thân mạnh mẽ và vô số kinh nghiệm chém giết võ đạo.
"Bành!"
Hư không run lên.
Thân thể Mạc Cầu ngửa ra sau, Ngũ Sắc Thần Đao chỉ hơi chậm lại rồi tiếp tục đánh tới.
Hơn nữa đao quang còn run rẩy giữa không trung, phân hoá hơn mười sợi tơ nhện ngũ sắc, mỗi một sợi đều phóng ra sát cơ băng lãnh thấu xương.
Tán Hoa lão tổ cũng là một vị cao thủ ngự kiếm.
"Hây!"
Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, thân thể xoay tròn giữa không trung, Liêm đao hóa thành đao mang đầy trời bao phủ toàn thân, Hắc Quang Giáp, Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp đều đồng thời hiện ra.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Tiếng va chạm nối liền không dứt, ngàn vạn tia lửa cùng nhau nở rộ.
Hình bóng Mạc Cầu xuyên qua, lấp lóe giữa không trung, liều mạng trốn tránh, ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn bị Ngũ Sắc thần quang gắt gao áp chế.
"Bành!"
Một đoàn sương mù nổ tung giữa trời.
Mạc Cầu bỗng nhiên phân hoá ngàn vạn, đao mang đầy trời cơ hồ bao trùm hết thảy.
Nguyên Thận Quyết!
Huyễn thuật!
"Ừm?"
Pháp quyết căn bản do Mê Thiên Thánh Chủ truyền lại đương nhiên là đỉnh tiêm trong đương thế, vả lại cảnh giới thần hồn của Mạc Cầu Thần Hồn cũng không hề yếu hơn Tán Hoa lão tổ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện đã vượt quá dự kiến của Tán Hoa lão tổ.
Trong lúc nhất thời, gã không thể nắm được vị trí chính xác mà Mạc Cầu đang đứng, Ngũ Sắc Thần Đao trì trệ liền bị một bóng người xông thẳng đến phụ cận.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là sát cơ.
Mạc Cầu hừ nhẹ, Sất Niệm Chân Lôi vận sức chờ phát động liền cách không oanh ra.
"Oanh!"
Lôi quang nổ tung trong thức hải của Tán Hoa lão tổ, ánh mắt gã ta có chút tán loạn, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã khôi phục lại, gần như không gây được ảnh hưởng.
Rất hiển nhiên.
Cảnh giới Thần Hồn của Tán Hoa lão tổ không chỉ cao minh, mà còn có chí bảo phòng ngự Thần hồn.
Nhưng đối với Mạc Cầu mà nói thì một cái chớp mắt thôi cũng đã đủ rồi.
"Oanh!"
Giống như có một ngọn núi lửa đang bộc phát ở trước mặt, một luồng khí tức kinh khủng từ trong cơ thể hắn hiện lên, tam hồn thất phách đều phụ trên nhục thân.
Thập Đại Hạn!
Diêm La Pháp Thể!
Trong nháy mắt, thực lực của Mạc Cầu liền bạo tăng đến Kim Đan Đỉnh phong.
"Giết!"
Liêm đao chém tới, mũi đao lấp lóe hàn mang, lập tức vỡ ra.
Thập Phương Sát Đạo!
Nhất Tự Minh Tâm Trảm!
Vạn Nhận Quyết!
Chưởng Nhiếp Thiên Địa!
Băng Thiên Ấn!
Bát Nguyên Phần Thân Trảm!
. . .
Thập Phương Sát Đạo hội tụ thành một điểm, đột ngột khuếch trương ra, sát ý thuần túy hội tụ thành một không gian kết giới.
Thập Phương Sát Giới!
Thân ở trong Thập Phương Sát Giới, thiên địa đột ngột u ám, hoàn toàn tĩnh mịch, vạn vật đều lụi tàn, chỉ có chung yên mới có thể tuyên cổ trường tồn.
Cực hạn sát cơ khiến cho hai mắt của Tán Hoa lão tổ co rụt lại, trong lòng cuồng loạn.
Không kịp nghĩ nhiều.
Tử Vân Đâu ở trên đầu đột nhiên bắn ra hào quang năm màu, dường như phủ thêm cho gã ta một lớp áo ngũ sắc, còn vây chặt cơ thể gã.
Đồng thời Kim Đan trong cơ thể đã quay tít một vòng, trong Kim Đan, Nguyên thai đang ngồi xếp bằng thành hình khẽ bóp ấn quyết, miệng phun ra một sợi Anh khí.
Tứ Tương Diệt Pháp Ấn!
Bên ngoài, Tán Hoa lão tổ bấm tay điểm nhẹ, một cái vòng tay trên cổ tay xoay tròn, theo ấn quyết phun ra hào quang tứ sắc.
Một khí tức hủy diệt không thua gì Thập Phương Sát Đạo lao ra.
"Oanh!"
Hư không đột nhiên xuất hiện gợn sóng.
Gợn sóng ngăn cách hai người giống như một tấm gương trong suốt, có thể cách không nhìn thấy đối phương, nhưg lại không thể chạm vào.
"Không tầm thường!"
Sắc mặt Tán Hoa lão tổ băng lãnh, truyền niệm nói:
"Phóng nhãn khắp toàn bộ Vân Mộng Xuyên này, người có thể ép ta đến trình độ này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay, ta chắc chắn phải giết. . ."
"Phốc!"
Còn chưa dứt lời, thân thể đột nhiên cứng đờ.