Người dịch: Whistle
Dưỡng Binh Pháp, đoạt lấy Linh cơ của vạn vật, tôi luyện bản mệnh thần binh, thần binh cảm nguyên thai mà sinh thiên biến vạn hóa, có được vô lượng chi công, có thể chứng vô thượng chi nghiệp.
Pháp này trực chỉ phía trên Nguyên Anh!
Đấu Mẫu Pháp Ấn, vạn ấn chi tôn, là gốc rễ của đấu pháp, một khi kết ấn, có thể hủy thiên diệt địa, có thể nghịch chuyển luân hồi, có thể điên đảo càn khôn.
Tiên pháp!
Khóe mắt Mạc Cầu run rẩy.
Tiên nhân có tồn tại hay không thì không có người nào biết được, nhưng tiên pháp thì lại có tồn tại, ngeh nói truyền thừa cao cấp nhất của Chân Tiên đạo chính là một môn tên là Vô Thủy Tiên Pháp.
Nghe nói rất nhiều pháp môn của Chân Tiên đạo đều do diễn hóa từ tiên pháp mà thành.
Mà môn Đấu Mẫu Pháp Ấn này cũng là một môn tiên pháp!
Đáng tiếc.
Ấn này có tổng cộng ba tầng, nhưng trang Ngọc Khuyết Kim Chương này chỉ ghi lại tầng đầu tiên, dù là như vậy thì cũng cần tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mới có thể thi triển.
Trong thế giới này có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hay không Mạc Cầu còn không biết, ấn này mặc dù cao minh, nhưng lại chỉ có thể nhìn.
"Đoạt Thiên Quyết!"
Mạc Cầu híp mắt, yên lặng cảm ngộ Đoạt Thiên Quyết còn chưa hoàn chỉnh, trong lòng liền càng kinh ngạc.
Còn có một phần cuồng hỉ.
Chỉ vỏn vẹn là một trang Ngọc Khuyết Kim Chương này thôi cũng có thể làm căn cơ của một tông môn rồi, hơn nữa còn chưa hẳn không thể đản sinh ra một tông môn tương tự như Thái Ất tông.
Chỉ là một tờ mà thôi.
Ngọc Khuyết Kim Chương hoàn chỉnh sẽ còn cao minh đến đâu?
Chẳng lẽ nó thực sự do tiên nhân tạo ra sao?
"Đát. . ."
Tiếng đập cửa vang lên, cũng cắt ngang suy nghĩ của Mạc Cầu.
Giọng nói của một vị nữ tử mảnh mai truyền đến:
"Mạc tiên sinh, đã đến giờ dùng bữa."
"Nha!" Mạc Cầu mở mắt, đứng dậy:
"Mời vào."
Một vị nữ tử đẩy cửa bước vào, phía sau còn có hai ả tỳ nữ đi theo, tay bưng thịt rượu, phiêu hương bốn phía, đang bày lên bàn.
Nữ tử mặc đồ tơ lụa, bộ dáng thanh tú, tuổi chừng hai mươi, là thiếp thân thị nữ của Lộc công tử, cũng là quản sự đang phụ trách sự vụ trong trang viên.
Tên là Tiểu Thanh.
Nàng khuất thân thi lễ, nhẹ nhàng mở miệng:
"Thanh Nhi biết Mạc tiên sinh không thích thức ăn mặn nên đã sai người chuẩn bị một chút rau củ quả, xin mời tiên sinh đánh giá."
"Thanh cô nương khách khí."
Mạc Cầu nhìn thịt rượu, chậm rãi nói:
"Mạc mỗ cũng không có yêu cầu gì về ăn uống, có chút cơm, rượu đỡ đói là được, làm phiền."
Thức ăn của phàm nhân, dù có nấu nướng cao minh đến đâu thì dưới pháp nhãn của hắn vẫn có thể thấy được một chút sâu bọ nhỏ xíu, bã dầu thậm chí là cặn bẩn.
Đây là chuyện khó mà tránh khỏi.
Mạc Cầu ngồi xuống ăn mấy ngụm, thấy đối phương vẫn luôn khoanh tay đứng ở bên cạnh, ánh mắt khẽ nhúc nhích, liền hỏi:
"Cô nương còn có việc gì?"
"Cái này. . ." Nghe vậy, Tiểu Thanh cắn cắn môi dưới, mắt nhìn quần áo đơn bạc, khuôn mặt tiều tụy Mạc Cầu, chần chờ nói:
"Tiên sinh khí độ bất phàm, chắc chắn không phải là người bình thường, không biết ngài có thể giúp thiếu gia nhà ta một tay được không?"
Nàng cũng bị ép đến không còn cách nào nên chỉ đành cầu loạn.
Mạc Cầu có dáng người gầy gò, vẻ mặt tang thương, theo như lời mà hộ vệ nói, có lẽ là đã luyện được vài ngày võ, nhưng chắc chắn sẽ không tính là xuất sắc.
Khí chất là không sai, nhưng phần lớn là nho sinh chi khí.
Cho dù thật sự đã từng thân cư cao vị, bây giờ lại kém chút vứt xác ven sông, sợ là cũng đã nghèo rớt mùng tơi, đã cùng đường mạt lộ.
Trông cậy vào sự hỗ trợ của hắn, còn không bằng tìm kẻ bày quán đoán mệnh còn tốt hơn.
Nhưng Tiểu Thanh là người xuất thân nông thôn đại trạch, nào có quen biết với đại nhân vật gì, người mà nàng có thể nghĩ tới hiện giờ chỉ là Mạc Cầu có khí độ bất phàm ở trước mặt.
"Lộc công tử?"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Hình như y cũng không sự hỗ trợ của ta, từ một vị nông thôn tài chủ biến thành con trai của Hầu gia, cho dù là con thứ thì cũng là chuyện tốt."
"Không phải." Tiểu Thanh vội vã khoát tay:
"Mặc dù thiếu gia từ nông thôn tới kinh thành, địa vị cũng trở nên tôn quý, nhưng lại không vui vẻ, vả lại có rất nhiều người đang bắt nạt thiếu gia."
"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ:
"Tiểu Thanh cô nương nói có lý."
"Đúng lúc Mạc mỗ cũng đang muốn chào từ biệt, trong khoảng thời gian này đã quấy rầy nhiều, vừa vặn hỏi một chút Lộc công tử có gì cần hỗ trợ."
"Nếu có thể giúp đỡ, ta chắc chắn sẽ làm."
Về phần ân cứu mạng. . .
Cho dù đối phương không xuất thủ, muốn hắn chết ở một nơi như thế này thì cũng không dễ dàng.
"Tiên sinh muốn đi rồi?" Trên mặt Tiểu Thanh lộ ra vẻ không bỏ, nhẹ gật đầu:
"Vậy ta đi gọi thiếu gia!"
"Cùng đi!"
Mạc Cầu vươn tay ra hiệu.
. . .
Chủ trạch.
Lộc Trường Sinh đưa tiễn khách nhân, sắc mặt âm trầm trở về đại sảnh.
"Thiếu gia, có phải nhị phòng lại nói những lời khó nghe rồi không?" Điền bá từ trong lão trạch bước ra thấy vậy thì lên tiếng trấn an:
"Thiếu gia đừng tức giận, nói thế nào thì ngài cũng là hậu nhân của Hầu gia, vô luận như thế nào thì chuyện này cũng không thể thay đổi được, cho dù sau này không thể kế thừa gia nghiệp, muốn đối phó mấy tên hạ nhân còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?"
"Bọn hắn là đang cố ý khích ngài phạm sai lầm, để nắm lấy nhược điểm."
"Ừm. . ." Lộc Trường Sinh yên lặng gật đầu, bỗng nhiên nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Ai?"
"Hì hì. . ." Tiếng cười như hoàng tước, thanh thúy êm tai, một bóng xanh nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ vọt vào chính giữa đại sảnh:
"Ngũ ca, muội tới thăm huynh."
Người tới mặc một bộ váy ngắn màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh xắn, chừng mười sáu tuổi, đôi tròng mắt trong suốt như thanh thủy, trong lúc chớp chớp hiện ra gợn sóng.
"Thiển muội, muội đến rồi à." Nhìn thấy tới người, vẻ phiền muộn trên mặt Lộc Trường Sinh lập tức bị quét sạch sành sanh, cười nói:
"Hôm nay tại sao lại rảnh rỗi đến vậy, vị kia. . . Di nương chịu thả muội ra ngoài sao?"
Nữ tử này tên là Lộc Thiển, con gái duy nhất của tứ phòng Định Quân Hầu, tính cách cổ quái, bởi vì không có xung đột lợi ích, nên ở trong Hầu phủ chỉ có người này là có thiện ý với Lộc Trường Sinh.
"Hiện giờ tiên sư của Thanh Hà quan Vân sư thái đã tới Hầu phủ, để xem thử những tỷ muội ra đời trong hai năm nay có người nào có thiên phú tu hành hay không."
Lộc Thiển cười nói:
"Đây là đại sự, những người khác đều đã đi tham gia náo nhiệt, muội không thích, nên liền chạy tới tìm ngũ cả."
Trong Hầu phủ vốn đã có một vị ngũ ca, chẳng qua khi 'con riêng' Lộc Trường Sinh tới liền phải sắp xếp lại thứ tự, cái danh hiệu ngũ ca này cũng rơi xuống đầu y.
"Đúng rồi!"
Lộc Thiển uốn éo đầu, nói:
"Lúc tới muội trùng hợp gặp được Minh đại ca, huynh ấy nhờ ta chuyển lời cho Ngũ ca, nói là đại phòng sẽ ủng hộ huynh, dặn huynh không cần phải lo sợ."
"Nếu như có gì cần thì có thể đi tìm huynh ấy, chúng ta chung quy là người một nhà."
"Hừ!"
Lộc Trường Sinh hừ nhẹ, vẻ mặt khinh thường.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, sở dĩ y được đại phòng coi trọng chỉ vì thuận tiện đối phó với nhị phòng mà thôi, bản thân y chỉ là một công cụ của đối phương.
Người một nhà?
Làm sao có thể?
Nếu như thật sự là người một nhà, vậy thì tại sao ngay cả đại sự như tiên sư đăng môn kiểm tra căn cốt cũng không nói cho mình biết, sau khi mình vào thành liền bị cô lập giam lỏng, đến nay vẫn không thể chân chính bước vào Hầu phủ.
Nếu như không phải Hầu gia bất hạnh gặp nạn, sợ là mình sẽ còn mơ mơ màng màng, còn làm một vị thổ tài chủ, hoàn toàn không biết phụ thân của mình lại là Định Quân Hầu tiếng tăm lừng lẫy.
Ý niệm chuyển động, sắc mặt Lộc Trường Sinh càng khó coi hơn.
Ân oán của gia tộc giàu có giống như tóc của phụ nhân, cắt không đứt lý trả loạn, không có đầu mối, sẽ chỉ làm hao mòn đấu chí của người ta.
Chỉ hận trong tay mình không có kiếm, trên thân bất lực, không thể trảm trừ sạch sẽ, thống khoái.
Hai mắt Lộc Trường Sinh co rụt lại, hiện ra sát cơ.
"Thiếu gia!"
Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào:
"Mạc tiên sinh cầu kiến."
"Thanh Nhi." Lộc Trường Sinh lên tiếng, trên mặt lộ ra ý cười hiếm thấy, nhìn vị thiếp thân thị nữ đang đứng bên ngoài:
"Nơi này không có người ngoài, không cần phải khách khí như vậy, vào rồi nói."
Nói xong liền ngồi trên ghế dựa mềm, nhìn về phía Mạc Cầu đang bước vào trong phòng:
"Vết thương của Mạc tiên sinh đã lành rồi sao?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, chắp tay thi lễ:
"Những ngày này đã quấy rầy!"
"Đừng bận tâm." Lộc Trường Sinh tùy ý nói:
"Tiện tay mà thôi, không tính là gì."
"Mạc tiên sinh muốn đi sao? Chúng ta cũng xem như quen biết một tràng, Điền bá, đi lấy chút ngân lượng tặng cho Mạc tiên sinh làm lộ tư."
"Không cần." Mạc Cầu khoát tay.
"Phải cần." Lộc Trường Sinh mở miệng:
"Trên người tiên sinh không có đồng nào, sợ là có nhiều bất tiện, Lộc mỗ cũng không giúp được gì khác, một chút lộ tư, tiên sinh không cần phải để ý."
Nói xong liền ra hiệu với Điền bá.
"Vâng!"
Điền bá gật đầu, khom người lui ra, không bao lâu sau liền một chút bạc vụn bước tới đưa cho Mạc Cầu.
"A. . ."
Mạc Cầu cười khẽ, đưa tay tiếp nhận ngân lượng, ước lượng một chút, nhìn về phía Lộc Trường Sinh:
"Đa tạ hảo ý của công tử, Mạc mỗ cảm thấy khó xử."
Lại chắp tay, tùy ý nói:
"Hình như Lộc công tử đang gặp phải một chút phiền phức, có cần Mạc mỗ xuất thủ giúp đỡ không?"
"Là Tiểu Thanh nói à?" Lộc công tử sững sờ, lập tức bật cười lớn:
"Mạc tiên sinh đừng nghe nàng nói bậy, ta không có chuyện gì, tiên sinh cũng không cần để ở trong lòng, đều là một chút chuyện nhà việc tư."
"Thật sao?" Mạc Cầu nhìn về phía đối phương, mở miệng lần nữa:
"Lộc công tử thực sự không cần Mạc mỗ giúp đỡ sao?"