Người dịch: Whistle
Lạnh!
Âm trầm tĩnh mịch.
Đột nhiên, một cơn Âm phong bay vào trong điện.
Rõ ràng là mặt trời đang rọi ánh nắng chói chang xuống mặt đất, nhưng lúc này trời đất đột nhiên trở nên u ám, đưa tay không thấy được năm ngón, duy thấy chỉ có một người, một chó đang cất bước đi vào đại điện.
Sau lưng một người một chó là mấy trăm Âm hồn!
Lư lão gia tử, vợ chồng nhị phòng, Lư Vọng vân vân…, thậm chí là cả thế hệ trẻ tuổi của Lư gia.
Bọn hắn đều có thân hình hư ảo, sắc mặt ngốc trệ, như một cái xác không hồn, lại như bị người này câu mất hồn phách, nhẹ nhàng tràn vào đại điện.
Mấy trăm Âm hồn, lơ lửng bốn phía.
Nhìn thật kỹ, cho dù bọn hắn đã chết rồi, nhưng vẫn đang gặp phải các loại tra tấn, chỉ là không có người nghe thấy tiếng gào thét mà thôi.
"Cộc cộc. . ."
Trong điện, tiếng răng va chạm lạch cạch, còn có người trực tiếp đại tiểu tiện bài tiết không thể kiềm chế, một mùi hương kỳ lạ tràn ngập.
"Phái Linh Tố?"
Mạc Cầu nhấc tay, đôi mắt tràn đầy sát ý xuất hiện một tia thanh minh, hắn đảo mắt nhìn quanh, trong giọng nói dường như có một chút cảm khái:
"Ba trăm năm mà vẫn còn tồn tại, đáng tiếc là cảnh còn người mất."
"Tiền. . . Tiền bối."
Đổng Minh Đức run rẩy từ trên ghế ngồi đứng lên, có gắng chống đỡ thân thể mới không quỳ xuống:
"Ngài có uen biết với tiên tổ của phái Linh Tố?"
Đối mặt với nhân vật như vậy, trong lòng ông ta căn bản không đề nổi chút ý chống cự nào, chỉ cầu đối phương có thể thủ hạ lưu tình, tốt nhất là đừng động sát cơ.
"Tiên tổ. . ."
Mạc Cầu lướt qua từng căn phòng, rơi vào miếu từ ở sau lưng phái Linh Tố, bài vị nằm ở phía trên cùng được khắc chữ Đổng Tịch Chu.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, màu đỏ trong mắt hắn lặng lẽ tán đi, chậm rãi nói:
"Hơn ba mươi năm trước, gần đây xuất hiện một vị nữ tu Thiên Thi tông tên là Doãn Đồng, ả ta đến phái Linh Tố của các ngươi làm gì?"
Trải qua sưu hồn của Diệp thị tỷ muội và người Lục gia, hắn cũng biết được không ít tin tức.
Bất quá chuyện này dù sao cũng đã trôi qua hơn ba mươi năm, có rất ít người nhớ được tình huống lúc ấy, vả lại người thường khó có thể tiếp xúc được với 'tiên sư'.
Hắn chỉ biết được một cái tên là Doãn Đồng, về phần tin tức này là thật hay giả thì khó mà phân biệt.
"Nữ tu?"
"Doãn Đồng?"
Nghe vậy, sắc mặt của Đổng Minh Đức trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí trong mắt còn hiện lên một tia phẫn hận.
Không chỉ ông ta.
Trong lòng của không ít người trong điện đều xuất hiện dị dạng.
Loại cảm xúc này đương nhiên là không thể giấu được cảm giác của Mạc Cầu.
"Xem đến các ngươi nhớ kỹ."
"Không dám lừa gạt tiền bối." Đổng Minh Đức chắp tay, nói:
"Chưởng môn tiền nhiệm của phái Linh Tố va phụ thân của Đổng mỗ chính là chết trong tay người này, chỉ vì ả cần thân thể thích hợp để Luyện thi."
Ở trong mắt của 'tiên sư' cao cao tại thượng, phái Linh Tố cao đại thượng trong mắt của người bình thường chẳng qua chỉ là một miếng mồi mà thôi.
Giống như hiện giờ.
Đều là thân bất do kỷ.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Đổng Minh Đức không khỏi sinh ra bi thương.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
"Các ngươi có biết manh mối của ả ta không?"
"Tiền bối." Đổng Minh Đức cười khổ:
"Nhân vật như vậy đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, bọn vãn bối không thể nào tiếp xúc được, hơn nữa cũng không muốn tiếp xúc, tránh còn không kịp."
Mạc Cầu híp mắt, giọng mang không vui:
"Nể mặt của cố nhân nên ta không muốn động thủ với các ngươi, ta chỉ muốn biết, làm thế nào mới có thể tìm được người tên Doãn Đồng này?"
Tâm cơ của phàm nhân há có thể giấu giếm được hắn.
Sắc mặt Đổng Minh Đức cứng đờ.
Bị Mạc Cầu nhìn chằm chằm, ông ta cảm thấy giống như bị người nhìn thấu, lập tức thu hồi tiểu tâm tư trong lòng, cung cung kính kính mở miệng:
"Xin tiền bối thứ tội, Đổng mỗ chỉ là không muốn gây thêm phiền phức."
"Đổng mỗ không biết vị Doãn Đồng tiên sư kia đang ở phương nào, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện báo thù cho trưởng bối tông môn, nhưng có một người biết vị trí của người này."
Ông ta chắp tay, nói:
"Người kia tên là 'Đan Ác', nghe nói sư phụ gã ta chính là Doãn Đồng tiên sư, mấy năm trước, vị Đan Ác tiên sư này từng xuất hiện ở quận Ngọc Phượng."
"Đan Ác. . ." Mạc Cầu chậm rãi cúi đầu:
"Ta hiểu rồi."
Vừa dứt lời, nắng ấm mặt trời đã rọi xuống.
Âm hồn trong sân, người và chó đã biến mất không thấy gì nữa, đám người trong điện tỏ vẻ mờ mịt, hai mặt nhìn nhau, đều là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Chưởng môn."
Một người chắp tay:
"Xem ra kia người đã buông tha cho chúng ta, không biết Chưởng môn đã nói gì mà hắn lại nguyện ý rời đi."
"Đúng vậy a, đúng a!"
"Người này thật là hung ác, sau khi giết người lại còn đoạt hồn, ngay cả hồn phách cũng không buông tha, người chết ở trong tay hắn thật là thảm."
"Ăn nói cẩn thận!"
Có người vội vàng nhắc nhở, đồng thời nói:
"Theo ta thấy, những năm này Lư gia vẫn luôn làm những việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng chẳng phải là hạng người lương thiện gì, gặp được kiếp nạn này là xứng đáng."
"Vị kia. . ."
"Là đang thay trời hành đạo!"
"Ngô. . ." Ánh mắt của Đổng Minh Đức chớp động:
"Các ngươi không nghe được lời ta nói?"
"Không có." Ông lão trong điện lắc đầu:
"Lúc đó chúng tôi không nghe được bất kỳ âm thanh nào, lục thức cơ hồ đều bị che đậy, Chưởng môn đã nói cái gì?"
Lão ta hiếu kì hỏi.
"Không, không có gì." Đổng Minh Đức lắc đầu, lộ vẻ trầm tư:
"Bất cứ ai cũng không được nhắc tới chuyện ngày hôm nay, coi như chưa từng xảy ra qua, biết chưa?"
"Vâng!"
"Vâng, Chưởng môn!"
Đám người liên tục xác nhận.
Đối với một nhân vật kinh khủng như vậy, bọn hắn tránh còn không kịp, đương nhiên sẽ không nhiều lời.
Đổng Minh Đức gật đầu, lại lâm vào trầm tư.
Nghe giọng nói của người này thì hình như có quen biết với tiền bối hơn ba trăm năm trước của phái Linh Tố, đây chẳng phải là nói hắn cũng đã sống hơn ba trăm năm rồi sao?
Hơn ba trăm tuổi. . .
Ông ta thân là Chưởng môn phái Linh Tố, đã từng tiếp xúc với 'tiên sư', cũng biết là thọ nguyên của tiên sư sẽ không dài.
Cho dù có là tiên sư Đạo cơ trong truyền thuyết thì cũng chỉ thọ chừng ba trăm năm.
Hơn ba trăm năm, thậm chí là sống càng lâu hơn, người này rốt cuộc có tu vi gì?
Ý niệm chuyển động, ông ta lại vội vàng lắc đầu.
Bất luận như thế nào, phái Linh Tố phái đều chọc nổi một nhân vật như vậy, vẫn là không nên nghĩ nhiều thì tốt hơn.
. . .
Sau khi rời khỏi phái Linh Tố, Mạc Cầu cũng không hề dừng lại, thân khỏa Âm phong lao thẳng tới quận Ngọc Phượng.
Ở xung quanh người hắn có mấy trăm Âm hồn đang vờn quanh, nếu như mở Linh khiếu thì còn có thể nghe được tiếng kêu rên do chịu đủ tra tấn vô tận của Âm hồn.
Hắn tra tấn người nhà họ Lư để phát tiết lửa giận chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi.
Thứ yếu.
Là Dưỡng Binh pháp.
Dưỡng Binh pháp cảm ngộ được từ trong Ngọc Khuyết Kim Chương, đến từ Thiên Đình Đấu Bộ, nhập môn gần như không có hạn chế, có thể cao, cũng có thể thấp, hạn mức cao nhất cũng khó mà với tới.
Lúc bắt đầu tu hành thì cần thấy máu, cần giết chóc.
Điều này cũng phù hợp với cái tên Đấu Bộ.
Dùng sinh linh vật sống huyết tế, dựa vào binh khí vốn có, trải qua bí pháp uẩn dưỡng ra Thần binh thuộc về bản thân.
Nếu như muốn dưỡng ra Thần binh có phẩm giai đủ cao từ lúc bắt đầu thì cần binh khí thượng đẳng, đồng thời phải dùng máu tươi của sinh linh cường hãn để huyết tế khai phong.
Binh khí thì Mạc Cầu có không ít.
Vì đề cao phẩm giai, hắn trực tiếp đem Ngũ Sắc Thần Đao, Trảm Linh Phi Đao và thanh Liêm đao quỷ dị trong tay dung hợp hết vào đây.
Mà huyết tế, chất lượng không đủ thì chỉ có thể lấy số lượng bù đắp.
Mấy trăm người Lư gia chỉ là bắt đầu, vì phát tiết lửa giận trong lòng mình, vì uẩn dưỡng ra Thần binh có phẩm chất cao.
Mạc Cầu không ngại đại khai sát giới!
Cho dù tu vi của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, còn có rất nhiều vướng víu, với tốc độ của Tông sư Kim Đan, đi một cái quận thành cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Không bao lâu sau.
Quận Ngọc Phượng đã gần ngay trước mắt.
Mà mấy trăm Âm hồn đi theo cũng đã bị Đoạt Thiên Quyết và Dưỡng Binh Pháp thôn phệ, hóa thành chất dinh dưỡng cho Thần binh.
Ở trong đan điền của hắn, phía trên Đan hỏa, một đoàn chất lỏng do rất nhiều Pháp bảo hóa thành đang chậm rãi nhúc nhích, Thần binh bên trong đang dần dần thành hình.
Quận Ngọc Phượng không giống với quận Xương Tu, đây là một quận lớn, nhân khẩu đông đảo, thương mậu hưng thịnh, thậm chí có thể sánh vai với Châu phủ sở tại, trong này có rất nhiều thế lực phàm nhân.
Thậm chí.
Cả tu tiên thế gia.
Phủ Quận Thủ.
Trong khoảng thời gian gần đây, tâm thần của Yến Bắc Hồi vẫn luôn có chút không tập trung.
Là một phàm nhân không có thiên phú tu hành, nhưng y không giống với bách tính bình thường, thân cư cao vị nên y đã sớm được tiếp xúc với người trong giới tu hành, cũng có một phần quan hệ với một ít người trong đó.
Thân là mệnh quan triều đình, Yến Bắc Hồi không chỉ cần phải xử lý tốt dân sinh bách tính trong Quận thành, mà còn phải tìm kiếm một cái điểm cân bằng chung cho rất nhiều thế lực trong này, đây mới là chuyện khó nhất.
Thế lực giang hồ thì còn dễ nói.
Có thư xác nhận của triều đình và đại quân tọa trấn, môn phái giang hồ còn không dám tùy ý làm bậy.
Nhưng một vài tu tiên giả kia thì khác.
Đừng nói là một vị Quận trưởng như y, cho dù là triều đình cũng không dám đắc tội, hai trăm năm trước cũng vì đắc tội với một người nào đó mà triệt để thay đổi triều đại.