Người dịch: Whistle
Nếu đối phương đã muốn kéo dài thời gian thì hiển nhiên là muốn rảnh tay.
Mặc dù đối phương có rảnh tay xuất thủ thì bọn hắn cũng không e ngại, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của Chu Khất lại mơ hồ dâng lên một cảm giác không ổn.
Ông ta hét lớn một tiếng, toàn lực thôi động Thiên Âm Chung, thần âm cuồn cuộn giống như từng nhát trọng chùy đang liên tục không ngừng đập xuống bên dưới.
Lần này, bốn người đều nhìn ra không đúng.
Dưới thế công vừa rồi thì kiếm trận đã tràn ngập nguy hiểm rồi, nhưng hiện giờ Chu Khất đã không còn lưu thủ nữa, mà thủ thế của Kiếm trận bên dưới vẫn là như vậy.
Cũng là tràn ngập nguy hiểm. . .
Khỉ làm xiếc sao?
"Muốn chết!"
Trên mặt Dương Dã lộ ra vẻ phẫn nộ, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, đang muốn tế ra bí pháp Thần thông, nhưng sau một khắc, sắc mặt gã ta đột nhiên thay đổi, thân thể lập tức na di sang nơi khác.
"Răng rắc!"
Một con chó bỗng nhiên xuất hiện rồi cắn vào ở nơi mà gã ta vừa đứng bằng cặp răng nanh sáng bóng, không gian nơi đó giống như bị nuốt mất một mảnh vậy.
Dương Dã không hề nghi ngờ, nếu như vừa rồi mình không tránh được, sợ là nửa cái đầu đều bị nó cắn xuống, nhục thân của gã cũng không mạnh bằng ba người còn lại.
"Thứ gì?"
"Súc sinh!"
Trong lòng kinh sợ, Dương Dã gầm thét, Thất Tình Lục Dục Kiếm nhanh chóng quay về, kiếm quang đủ mọi màu sắc rực rỡ như cánh hoa phủ xuống.
"Bạch!"
Chó trắng một kích không trúng, đột nhiên vọt tới, thân hình lại biến mất không thấy.
Ở gần trong gang tấc, nhưng Dương Dã lại không thể phát hiện ra mánh khóe.
Gã giật mình trong lòng, vô thức ngự kiếm hộ thể:
"Cẩn thận!"
"Bạch!"
Chó trắng xuất quỷ nhập thần, khi hiện thân lần nữa đã xuất hiện ở sau lưng Hắc Vô Thường, lợi trảo lóe lên hàn mang bổ nhào về phía trước, sắc bén khiến cho người ta kinh ngạc.
Hắc Vô Thường vừa mới tránh thoát thì con chó trắng kia liền xuất hiện ở trước mặt Chu Khất.
Nó lúc ẩn lúc hiện trong phạm vi trăm trượng, chỉ trong một lát ngắn ngủi, đã đem bốn người đùa bỡn một vòng, bản thân lại vẫn bình yên vô sự.
"Lăn đi!"
"Súc sinh!"
Bốn người rống to, có kinh có nộ.
Gương mặt Chu Khất co rúm, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, cả người bổ nhào về phía trước, mười ngón hàn mang tranh nhiên nhô ra va chạm với chó trắng.
Bí Hống Thân cũng là bí pháp Luyện thể.
Không ít pháp môn của Thiên Thi tông đều nổi danh về luyện thể.
"Bành!"
"Ô. . ."
Mặc dù thiên phú thần thông của con chó trắng này rất cao minh, nhưng tu vi của nó lại không cao, nhiều nhất chỉ là Đạo cơ hậu kỳ, cho nên không thể so được với Bí Hống Cương Thi Thân.
Một tiếng hét thảm vang lên, nó bay xa gần một dặm.
Chó trắng lập tức vội vàng né tránh, ẩn vào trong hư không, nhưng trên sườn vẫn bị gông xiềng đập trúng một kích, lưu lại một chút lông tóc, không biết nó đang giấu ở chỗ nào nức nở.
"Không tốt!"
Bốn người ép lui chó trắng, vừa mới nhẹ nhàng thở ra thì sắc mặt của Chu Khất lại đại biến.
Chỉ trong một lát ngắn ngủi này, khí cơ Kim Đan ở nơi xa đã ngưng kết, Mạc Cầu cũng đã triệt để rảnh tay.
"Oanh!"
Một luồng liệt diễm đột nhiên bốc lên.
Liệt diễm tạo thành ngũ quang thập sắc, giống như do rất nhiều Linh hỏa hội tụ mà thành, không chỉ có thể tương hỗ suy yếu, ngược lại có thể điệp gia uy năng.
"Bạch!"
Hư không rung động, Mạc Cầu đã vượt ngang hơn mười dặm chỉ trong nháy mắt, xuất hiện ở phụ cận của bốn người.
Lúc này, trên người hắn bị liệt diễm bao phủ, mắt phiếm hồng mang, sát cơ ngưng tụ, khí thế trên người cực thịnh, không kém gì tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
U Minh Hỏa Thần Thân!
Làm sao có thể?
Sắc mặt bốn người đại biến.
Không phải nói người này chỉ vừa mới tiến giai Kim Đan không được bao lâu, hai trăm năm trước còn là tu sĩ Đạo cơ trung kỳ sao?
Tình huống bây giờ là sao?
"Cẩn thận!"
Bí pháp Hợp Hoan tông mà Dương Dã tu luyện rất nhạy cảm với nguy cơ từ nơi sâu xa, ngay lúc Mạc Cầu hiện thân, trong lòng đã liên tục báo động, gã vội vàng rống to.
Nhưng. . .
Trễ!
Ánh mắt Mạc Cầu nhìn về phía Hắc Vô Thường.
Trong bốn người này, tu vi của Chu Khất là cao nhất, Công pháp của Dương Dã là tinh diệu nhất, nhưng đối với hắn thì Hắc Bạch Vô Thường mới là những người có uy hiếp lớn nhất.
Hai người này thông hiểu pháp môn liên thủ đối địch, một cộng một không chỉ bằng hai, nếu như không phải bọn hắn không động thủ nhiều, sợ là vừa rồi mình sẽ không thể kiên trì được lâu như vậy.
Ý niệm chuyển động, trong mắt hắn hiện ra lôi quang.
Sất Niệm Chân Lôi!
Lôi quang vô hình vô chất, bỏ qua Linh quang hộ thể, trực tiếp chui vào trong thức hải của Hắc Vô Thường rồi nổ tung.
Luận tu vi, Hắc Vô Thường hơi mạnh hơn Mạc Cầu một chút, nhưng luận về Thần Hồn thì lại kém xa, lúc này, thức hải của Hắc Vô Thường đột nhiên trống rỗng.
"Bạch!"
Vô Gian Độn!
U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn!
Độn pháp gia trì, Mạc Cầu đột nhiên xuất hiện ở trước người Hắc Vô Thường, một tay thành đao rồi chém về phía vị Kim Đan trước mặt.
"Phốc!"
Đao rơi, thân nứt, khí tức tiêu tán.
Đoạt Thiên Quyết tự động phát động, Dưỡng Binh Pháp thôn phệ Tinh nguyên, ngay cả viên Kim Đan ngo ngoe muốn động kia cũng bị cướp sạch.
"Không!"
Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường tâm thần tương liên, lập tức kêu thảm một tiếng, thân thể bị gông xiêng bao bọc, bất chấp đánh về phía Mạc Cầu.
Nhục thân của người này mạnh đến mức có thể xem như Pháp bảo sử dụng.
Cách đó không xa, Dương Dã và Chu Khất đều sắc mặt đại biến, không dám tiếp tục lưu thủ, pháp quyết nhất dẫn, hai môn Bí thuật mạnh mẽ xuất hiện.
Đồng thời, cũng toàn lực thôi động Pháp bảo hung hăng đập xuống.
"Sắc!"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, thấy thế cũng không tránh không né, chỉ xoay chuyển năm ngón tay, dùng Đấu Mẫu Pháp Ấn vừa lĩnh ngộ không lâu thôi động một môn bí pháp của riêng mình.
"Ông. . ."
Thiên địa đột nhiên u ám, sát ý thuần túy tràn ngập một phương, tử ý hắc quang từ trong lòng bàn tay hắn khuếch trương ra ngoài, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi trăm trượng.
Thập Phương Sát Giới!
Trong vòng trăm trượng, vạn vật đều có thể giết!
"Phốc!"
Thân thể Bạch Vô Thường cứng đờ, bị Thập Phương Sát Giới xâm nhập, Kim Đan ảm đạm không ánh sáng, nhục thân lặng lẽ phân giải, Thần hồn phá thành mảnh nhỏ, không có chút sức chống cự nào.
"Oanh. . ."
Theo Linh quang nổ tung, một giới Kim Đan đã mất mạng tại chỗ.
Không chỉ có ả ta!
Ngay cả Thiên Âm Chung và Thất Tình Lục Dục Kiếm cũng bị Thập Phương Sát giới bao phủ, bị sát ý cực hạn ăn mòn, Linh quang trên hai món pháp bảo cũng ảm đạm rồi lần lượt vỡ vụn.
Khi còn ở Kim Đan sơ kỳ thì Mạc Cầu đã có thể đao trảm tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Bây giờ thực lực đã tiến giai Kim Đan trung kỳ, ngay cả Kim Đan viên mãn Tán Hoa lão tổ đều có thể tập sát thành công, một khi rảnh tay, đối phó với bốn người là dễ như trở bàn tay.
Theo hai vị Kim Đan Tông sư bị thôn phệ tinh khí thần, thanh Thần binh vốn đã trải qua mấy vạn sinh linh trong Âm thành tẩm bổ đã ngo ngoe muốn động, hình dáng tướng mạo cũng ngày càng rõ ràng.
Dường như sẽ lập tức muốn hiện thế.
Còn kém một chút!
Ánh mắt Mạc Cầu nhìn về phía hai người còn lại.
Sắc mặt của Chu Khất và Dương Dã đã trắng bệch, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy.
"Trốn?"
Trên mặt Mạc Cầu nở một nụ cười lạnh lùng:
"Trốn được sao?"
Tiếng nói vẫn còn đang vang vọng giữa không trung, thân hình của Mạc Cầu đã xuất hiện ở sau lưng Chu Khất, tiện tay vung lên, năm ngón tay thành đao bổ ra ngoài.
"Bành!"
Một tiếng động trầm vang lên, Chu Khất bị đánh rơi ầm xuống đất, bất quá chỉ trong một thoáng chốc liền xuất hiện một đám sương màu vàng cuốn chặt lấy lão ta rồi độn về phía xa.
Mạc Cầu nhíu mày, trên mặt có chút khác thường.
Nhục thân của Chu Khất mạnh hơn dự liệu của hắn, có thể ngạnh kháng một kích của mình mà chỉ bị thương nhẹ.
Một hướng khác.
Con chó trắng đã biến mất đột ngột hiện thân, làm cho Dương Dã luống cuống tay chân trong lúc nhất thời, vừa mới đuổi được con chó trắng đi thì lại phát hiện ra sát cơ đang tới gần.
Nguy!
Thần hồn nhảy lên, gã đột nhiên cắn răng, Kim Đan trong cơ thể quay tít một vòng, vô số sợi tơ mà mắt thường khó có thể phân biệt đang điên cuồng khuếch trương.
Những sợi tơ này chính là một loại bí pháp.
Hồng Trần Tình Ti!
Nó dùng thất tình lục dục của con người cô đọng mà thành, lại dùng vô số trần ti ngưng tụ thành một vệt thần quang, chính là Hợp Hoan Thần Quang tiếng tăm lừng lẫy.
Mà Hợp Hoan Thần quang chính là vật chứng đạo của tu sĩ Hợp Hoan tông.
Chỉ có Nguyên Anh cũng có thể tu.
Dương Dã đương nhiên là không thể tu thành Hợp Hoan Thần Quang, nhưng số lượng Hồng Trần Tình Ti mà gã ta cô đọng được từ trên người chúng sinh trong suốt mấy trăm năm qua lại là một con số trên trời.
Tơ tình là bảo vật chứng đạo, cũng là sát phạt lợi khí.
Tu sĩ chỉ cần một nhiễm phải, nếu như không có bí pháp khắc chế, chắc chắn sẽ bị che đậy tâm thần, váy bẩn tâm linh, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.
Lần này, vì đào mệnh mà gã ta trực tiếp phóng thích ra toàn bộ Hồng Trần Tình Ti mà gã tích lũy được.
"Bạch!"
Trong phạm vi vài dặm, vô số sợi tơ đan xen tạo thành một tấm lưới lớn, khóa chặt bóng người đang lao tới.
Thân hình Mạc Cầu trì trệ, trước mắt phát sinh rất nhiều huyễn tưởng.
Nhất là những chuyện đã xảy ra ở Giác Tinh thành đều hiện lên trong lòng, nụ cười tươi tắn lúc đó của Tần Thanh Dung đang nằm trong mắt hắn.
"Haizz!"
Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
Cho dù biết rằng những cảnh tượng ở trước mặt đều là giả, nhưng con tim đã đóng băng nhiều năm này lại có chút buông lỏng.
"Oanh. . ."
Liệt diễm lăn lộn, Hồng Trần Tình Ti chậm rãi biến mất trong liệt diễm.