Người dịch: Whistle
Mạc Cầu lắc đầu.
Vào thời khắc cuối cùng, Độc Cô Vô Minh đã từ bỏ nhục thân, vứt bỏ Thần hồn phân liệt, chỉ còn sót lại hạch tâm Thần hồn bỏ chạy.
Xem ra lão ta muốn dùng nhục thân của Bình An để bắt đầu lại từ đầu.
"Việc đã đến nước này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích." Hắn chậm tiếng mở miệng:
"Vào thời khắc cuối cùng, ta đã dùng Bách Tịch Đao chém trúng hạch tâm Thần hồn của lão ta, trong vòng 60 năm, lão ta sẽ không còn sức để đoạt xá Bình An."
"Nếu như có thể tìm được Bình An trong khoảng thời gian này, thì còn có thể cứu được nó."
"A!" Vương Hổ vốn đã tuyệt vọng, đang tự trách bản thân, nghe vậy thì hai mắt sáng lên, trong lòng lại xuất hiện hi vọng:
"Sư phụ, là thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Mạc Cầu gật đầu, lại nói:
"Bất quá, Bình An tuổi còn nhỏ, thần chí còn chưa thành thục, Thần hồn cũng suy yếu, lúc này sợ là đã triệt để quên mất mình là ai."
"Bên trong lại có Độc Cô Vô Minh đi theo cản trở, che lấp khí tức, muốn tìm được nó cũng không phải chuyện dễ."
"Chỉ cần có hi vọng, con nhất định sẽ tìm được Bình An." Vương Hổ cắn chặt răng, trong mắt hiện lên tơ máu:
"Cho dù có liều luôn cái mạng này, con cũng phải mang con trai của mình về!"
Mạc Cầu nhìn y một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Bất luận kết cục có như thế nào, chuyện này đều là quả mà năm đó Vương Hổ trồng xuống, hắn cũng không có ý hỏi thăm.
Ngược lại thì ở trong đám thần hồn vỡ nát của Độc Cô Vô Minh hình như có rất nhiều thứ đáng gờm.
Thái chân nhân xuất thủ vào thời khắc mấu chốt, đánh vỡ thế giằng co, trợ giúp Mạc Cầu bình định thắng cục, khiến cho Độc Cô Vô Minh từ bỏ nhục thân trước thời hạn, trọng thương chạy thoát.
Sau đó, lại không hề lộ diện.
Sau khi đăng môn nói lời cảm tạ thì Mạc Cầu liền trở về Toàn Chân đạo tràng.
Vương Hổ đã đi an ủi thê tử.
Lần này Bình An bị cướp đi, sinh tử chưa biết, xét đến cùng thì vẫn là phiền phức mà y gây ra, cho dù tình cảm của hai người rất tốt, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể cởi bỏ nút thắt trong lòng được.
Tần Tư Dung thì lại có chút kỳ quái, thần trí như đang ở trên mây, ánh mắt hoảng hốt, không biết lại đang nghĩ cái gì.
. . .
Trên đại điện.
Mạc Cầu đã xử lý xong tục sự trong đạo trường, đồng thời phân tâm chú ý Địa Ngục Đồ đang lăn lộn trong thức hải, lộ ra tàn hồn bên trong.
Tàn hồn điên cuồng, vô trí này là của Độc Cô Vô Minh.
Vị Trùng Ma này là một người có đại nghị lực, có đại quyết đoạn, tâm tính cứng cỏi.
Dung trăm ngàn loại huyết mạch dị thú thành một thân, rất nhiều huyết mạch đang xung đột trong cơ thể lão ta, mỗi giờ mỗi khắc đều phải chịu rất nhiều đau đớn.
Lão ta phải chịu tra tấn trong suốt ngàn năm qua mà lại không triệt để điên cuồng, đã coi như rất cao minh rồi.
Lần này vì tuyệt hậu hoạn, lão ta đã từ bỏ nhục thân và tu vi và một bộ phận hồn phách đã khổ tu trong mấy ngàn năm qua, chỉ để lại Nguyên thần thuần túy nhất.
Hành động như vậy cũng có thể thấy được sự quyết đoán của lão ta.
Nếu như không phải vào thời khắc nguy cấp bị Mạc Cầu hung hăng chém một đao vào Nguyên thần, sợ là lão ta đã mượn nhờ thân thể của Bình An để tiếp tục bước lên con đường tu hành rồi.
Đương nhiên.
Phân thần mà lão ta bỏ qua hiện giờ lại tiện nghi cho Mạc Cầu.
Mặc dù phân thần vô trí lại điên cuồng, nhưng lại ẩn chứa mấy ngàn năm kinh nghiệm tu hành, còn có rất nhiều Công pháp Bí thuật và bí ẩn huyết mạch, có giá trị không nhỏ.
Vạn Linh Huyền Công!
Tam Chuyển Nguyên Công!
. . .
Vạn Linh Huyết Đan!
Địa Ngục đồ lăn lộn, rất nhiều pháp môn đều bị Mạc Cầu rút từ trong tàn hồn ra ngoài, cho đến khi tìm được một đan phương làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
"Vạn Linh Huyết Đan?"
Đan phương này có phần quen thuộc, nhưng cũng không phải là loại đan phương mà hắn đã từng luyện chế kia.
Mà là phiên bản mạnh hơn và hoàn chỉnh hơn!
Là thành quả mà Trùng Ma lĩnh hội pháp môn và đan phương còn sót lại của Ngọc Hư tông trong mấy ngàn năm qua mới tạo ra, cũng là căn bản thực lực mãnh liệt của lão ta.
Mạc Cầu là Luyện Đan đại sư, chỉ vừa liếc qua đan phương thì đã bị nó hấp dẫn.
"Thuần hóa, cường hóa huyết mạch!"
Mạc Cầu ngẩng đầu, vẻ mặt trầm tư.
Huyết đan mà hắn luyện chế ra cũng có công hiệu này, nhưng cần huyết mạch Linh thú cường đại làm dẫn thì mới có thể kích phát huyết mạch.
Mà Vạn Linh Huyết Đan này lại không cần như vậy.
Dùng nhiều loại Linh dược phối hợp cũng có thể tạo ra hiệu quả tương tự.
Bất quá huyết mạch bất đồng, Linh dược cần dùng cũng khác nhau, có một ít huyết mạch cực kỳ hiếm thấy, cho dù có đan phương thì sợ là cũng không thể thu thập đủ Linh dược.
Nhất là trên người Trùng Ma có chừng một ngàn loại huyết mạch kia, lão ta không thể nào cường hóa từng loại một được.
Ý niệm khẽ động.
Ngọc Khuyết Kim Chương chậm rãi lĩnh hội một sợi tinh thần được thức hải phân ra, màn sáng hiện lên, đan phương của Vạn Linh Huyết Đan liền được khắc lên đó.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Tinh quang ảm đạm, một chút minh ngộ xuất hiện trong lòng.
Mượn nhờ tinh thần thức hải, Mạc Cầu không chỉ có thể nhanh chóng lý giải dược lý của đan phương, hơn nữa còn có thể dựa trên cơ sở đó mà làm ra thay đổi ở một trình độ nhất định.
Cho nên. . .
Hỏa Thần Đan!
Một đan phương mới tinh xuất hiện.
Đây là đan phương mà hắn dựa vào huyết mạch khống hỏa của bản thân, dùng Vạn Linh Huyết Đan làm cơ sở để thôi diễn ra, nếu như đan thành, có thể cường hóa huyết mạch ở một trình độ nhất định.
'Huyết mạch tăng lên, thiên phú khống hỏa cũng sẽ tăng thêm một bậc, nhục thân cũng vì vậy mà mạnh lên, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân cũng sẽ có chút tiến bộ.'
Mạc Cầu nắm chặt đan phương, trên mặt nở một nụ cười nhạt.
Mặc dù hắn còn chưa rõ đan phương này ảnh hưởng cụ thể ra sao, nhưng chắc là sẽ không thấp.
"Hàn Sào!"
"Vãn bối tại!"
Hàn Sào là nhị đệ tử của Vương Hổ, vừa mới nhập môn hai năm trước, bản thân có tu vi Luyện khí hậu kỳ nghe tiếng bước ra khỏi hàng, chắp tay mở miệng:
"Đạo chủ có gì phân phó?"
"Ta cần một chút Linh dược, ngươi đi nội phong một chuyến." Mạc Cầu đưa ra Đan phương:
"Chạy thêm mấy nơi, cố gắng xoay xở đủ Linh dược."
"Vâng!"
Hàn Sào xác nhận, tiếp nhận Đan phương, khom người lui ra đại điện, sau đó mới tế ra Pháp khí, ung dung bay về phía nội phong.
Nội phong và lục cung đã đáp ứng Mạc Cầu, trong vòng trăm năm, các loại Linh vật mà Toàn Chân đạo cầu lấy đều sẽ có ưu đãi.
Ngay cả số lượng Trúc Cơ đan cũng đều không ít.
Nếu đã có thân phận này, vậy thì sao không lấy ra dùng.
Đối với Trùng Ma mà nói, Linh tài cần cho đan phương cũng rất khó tìm, nhưng Thái Ất tông gia đại nghiệp đại, Mạc Cầu muốn tập hợp đủ những Linh tài này thì lại đơn giản hơn rất nhiều.
Đây chính là chỗ tốt khi ở thế lực lớn.
Sau ba tháng.
Đại đa số Linh dược mà Hỏa Thần Đan cần cũng đã được gom đủ, chỉ có mấy loại kém một chút phân lượng, chắc là không bao lâu nữa liền có thể khai lò.
Mà chuyện của Thái Ất đại điện cũng không thể kéo dài thêm được nữa.
Nhập điện lĩnh hội mười tám ngày đã được sắp xếp xong xuôi.
. . .
Đại điện nguy nga, đứng vững trên đám mây.
Điện này ẩn vào hư không, mắt thường không thể thấy được, giống như một ngôi sao đang xoay quanh trụ sở của Thái Ất tông, mỗi giờ mỗi khắc đều đang không ngừng chuyển động.
Nơi đây, quanh năm đều có một vị Nguyên Anh Chân nhân tọa trấn.
Hiện giờ đến phiên trực của Phượng Linh tiên cô Bắc Đấu cung.
Theo lời mà Tống Giới nói, tuy vị tiền bối này là nữ tu, nhưng lại không hổ là người đến từ Bắc Đấu cung, là vị Chân nhân có sát tính nặng nhất trong Thái Ất tông.
"Sư tổ!"
Mạc Cầu đứng trước đại điện, từ xa chắp tay vào bên trong:
"Toàn Chân đạo Mạc Cầu tới đây để nhập điện lĩnh hội."
"Ông. . ."
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng mở cửa ken két của hai phiến thạch môn nặng nề cao mười trượng ở trước mặt, lộ ra điện đường trống trải bên trong.
"Đi vào đi!"
Giọng nói lạnh như băng vang vọng giữa không trung, Mạc Cầu nghe tiếng gật đầu, lướt vào trong đại điện.
Trong điện tinh quang thôi xán, ánh sáng ảm đạm lấp lóe, làm cho hắn có chút hoảng hốt trong lúc nhất thời, hắn còn nghĩ lầm là mình đã vào trong tinh thần thức hải.
Giống!
Quá giống!
"Oanh!"
Cửa điện ở sau lưng khép lại, chung quanh tối thui.
Chỉ có tinh quang trên đầu là vẫn đang xoay tròn theo một loại nào đó quỹ tích nào đó.
Cũng phát ra những cảnh tượng giống như ở trong tinh thần thức hải.
'Thái Ất đại điện có thể giúp người lĩnh hội Công pháp, mà tinh thần thức hải cũng vậy, hoàn cảnh nơi này cũng giống nhau, chẳng lẽ giữa hai thứ này có quan hệ gì sao?'
Giống nhau như vậy, Mạc Cầu cũng không nhịn được mà âm thầm phỏng đoán ở trong lòng.
Chẳng qua đây là nơi thần bí nhất trong Thái Ất tông, ngay cả Tông sư Kim Đan cũng không biết rõ về nơi này, cho nên hắn cũng không có được đáp án.
Mạc Cầu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tinh hà đang xoay tròn bên trên, vô số tinh quang rọi xuống, chiếu sáng xung quanh.
Dường như Tinh hà còn mang theo một lực lượng thần bí nào đó, hắn chỉ vừa mới liếc qua, tâm thần liền không minh, linh trí tăng lên, vô số ý niệm đều hiện lên rõ ràng bên trong thức hải.
Đợi khi tinh quang rọi xuống.
Những ý nghĩ trước kia chưa từng phát hiện ở bên trong thức hải lại đều hiển hiện.
Loại cảm giác này. . .
Trong lòng Mạc Cầu chau lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Loại cảm giác này, vậy mà lại giống như lúc hắn mượn nhờ tinh thần thức hải để lĩnh hội Công pháp, chỉ là công hiệu ở bên trong đại điện này kém hơn, cảm ngộ rất chậm, không đột ngột giống như là tinh thần thức hải.