Người dịch: Whistle
Thời gian qua cực nhanh, nó sẽ không vì nhân tâm mà dừng lại.
Mới thoáng chốc.
Ba mươi năm đã trôi qua.
Toàn Chân đạo.
"Ông. . ."
Theo Linh quang chớp động, một phương đại trận thành hình, đại trận này tương liên với lục cung và nội phong, ngoại phong của Thái Ất tông, tạo thành một chỉnh thể.
Hôm nay.
Nếu như lại có người ngoài dám động thủ ở chỗ này, không cần Mạc Cầu ra mặt, người chủ trận đạo trường liền có thể mượn nhờ lực lượng của đại trận trấn áp.
Cho dù là cao thủ như Trùng Ma Độc Cô Vô Minh thì cũng mà thoát khỏi.
Đây chính là thành quả mấy chục năm bận rộn của Toàn Chân đạo.
"Bạch!"
"Bạch!"
Mấy vệt độn quang bay vào trong đại điện.
Một người trong đó chắp tay thi lễ, vẻ mặt hân hỉ:
"Hồi Đạo chủ, trải qua nghiệm chứng, Trận pháp đã công thành, Toàn Chân đạo đã triệt để dung nhập Thái Ất tông, sau này cũng không cần phải lo có đạo chích gây chuyện."
"Ừm."
Ở chính giữa đại điện, Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Rất tốt."
Hắn liếc nhìn đám người trong điện, trên gương mặt uy nghiêm cũng hơi thư giãn.
Sáu vị Đạo cơ!
Ba mươi năm trôi qua, Toàn Chân đạo từ lúc bắt đầu tuyển nhận người mới, đến hiện giờ cũng có chút căn cơ, xuất hiện sáu vị Đạo cơ.
Mặc dù đều là tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, còn lâu mới có thể so sanh được với Thuần Dương cung, nhưng đã có khởi đầu.
"Mấy ngày này, ta sẽ sửa sang lại pháp môn của Toàn Chân đạo rồi truyền thụ lại."
Mạc Cầu trầm ngâm một chút, lấy ra mấy miếng ngọc giản đưa ra rồi nói:
"Từ phàm nhân bắt đầu, tới tu sĩ Luyện khí, tổng cộng có mười tám pháp môn Luyện khí, Đạo cơ cảnh thì có sáu loại truyền thừa, có thể nhất mạch tương thừa."
"Kim Đan cảnh có tam đại pháp môn, đều có hi vọng Nguyên Anh."
"Rất nhiều pháp môn chỉ có thể nối liền với nhau, các ngươi có thể căn cứ vào sở học của bản thân mà chuyển tu pháp môn khác, bất quá một khi sửa đổi thì sau này không thể thay đổi tiếp nữa."
Mấy người tiếp nhận ngọc giản, Thần niệm quét vào bên trong, lập tức tỏ ra cuồng hỉ.
Một người trong đó còn lớn tiếng hét to:
"Đạo chủ pháp lực vô biên!"
Mạc Cầu liếc nhìn người này một cái, chậm rãi lắc đầu.
Bản tính của người này cũng không phải là xấu, nhưng tính cách lại rất tùy tiện, có lúc còn ăn nói vô lễ, cực kỳ giống với Vương Hổ lúc còn trẻ.
Kì thực.
Trong mắt của người ở Toàn Chân đạo, Mạc Cầu đúng là cao thâm mạt trắc.
Thần thông, bí pháp, Luyện đan, Ngự kiếm, Luyện thể. . . , hầu như không gì không biết, không một không hiểu, ngay cả tu vi cũng cực kỳ cao minh.
Một thân sở học làm cho người trăm mối vẫn không có cách giải.
Không chỉ Toàn Chân đạo. . .
Trong Thái Ất tông to lớn này, gần như tất cả mọi người đều cho rằng, Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu chính là Tông sư Kim Đan của Thái Ất tông có hi vọng chứng được Nguyên Anh nhất.
Mà nếu như hắn thực sự chứng được Nguyên Anh, trong vòng ngàn năm, có hi vọng rất lớn có thể mang theo Toàn Chân đạo gia nhập vào lục cung của Thái Ất tông.
Đến lúc đó.
Thái Ất tông lục cung cũng sẽ hóa thành thất mạch.
Cũng bởi vậy mà trong mấy năm gần đây, Toàn Chân đạo có thể chiêu được không ít đệ tử thiên tài, năm năm trước còn thu được một vị Tiên Thiên Huyền Âm thể.
Dù là Mạc Cầu đang bế quan cũng phải xuất quan vì chuyện này.
"Qua một thời gian ngắn nữa thì sư thúc Cơ Băng Yến của các ngươi sẽ từ bên Chân Tiên đạo đến đây, đến lúc đó có thể ta đã không còn ở đây nữa, các ngươi thay ta đi nghênh đón."
"Tuân pháp chỉ!"
"Ta đã dùng bí pháp thiếp lập Nguyên Thận Huyễn Cảnh ở trong hậu điện của Truyền Pháp điện, tu vi Đạo cơ trung kỳ có thể vào bên trong thử nghiệm, trong đó có chứa mấy môn bí pháp."
"Tu vi không đủ, không được khinh nhập!"
"Vâng!"
"Trong lúc mà ta không có ở đây, mọi chuyện trong tông môn đều do Tần Tư Dung và Vương Thiền xử lý, đợi khi Vương Hổ trở về sẽ do bọn hắn thương nghị."
"Nếu như các ngươi không phục, có thể tới Nội phong thỉnh tiền bối tông môn đến đây."
"Vãn bối không dám!"
". . ."
Mạc Cầu bàn giao rất nhiều chuyện rồi mới đứng dậy.
"Sư phụ."
Trắc điện, một bóng người xinh đẹp bước đến, chính là Tần Tư Dung.
Mấy chục năm trôi qua, Tần Tư Dung đã trở nên thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, hoa phục đoan trang, khí tức trầm ổn, Kim Đan cảnh cũng triệt để vững chắc.
Ngay cả việc xử lý tục sự trong tông môn cũng đã không còn lộn xộn như lúc đầu.
"Ừm."
Nhưng chẳng biết tại sao, thái độ của Mạc Cầu đối với nàng lại càng ngày càng thờ ơ, thậm chí là khi không tất yếu thì sẽ không gặp mặt nàng.
Rồi nhẹ nhàng gật đầu, cất bước rời xa:
"Chuyện sau này giao lại cho ngươi."
Tần Tư Dung há to miệng, đưa mắt nhìn Mạc Cầu rời đi, ánh mắt phức tạp.
Sau khi xử lý xong sự vụ trong ngày, Tần Tư Dung lại muốn gặp mặt Mạc Cầu một lần trước khi đi, nhưng lại không được cho phép, chỉ đành cúi đầu trở về.
"Tần sư muội."
Vương Thiền đang đứng trên sườn đồi trông về phía xa, thấy thế liền hỏi:
"Có tâm sự gì sao?"
"Ừm."
Tần Tư Dung gật đầu, bước tới gần, nói:
"Sư phụ không muốn gặp muội."
"Nha. . ." Vương Thiền gật đầu, ý cười hơi cứng đờ.
Nàng biết tâm ý của Tần Tư Dung, nhưng cũng hiểu là chuyện này căn bản không có khả năng, cho nên vẻ mặt cũng có vẻ hơi lúng túng.
"Sư tẩu." Vương Thiền là người duy nhất mà Tần Tư Dung có thể thổ lộ tâm tư, lúc này liền không nhịn được thấp giọng nói:
"Có phải là muội đã làm sai điều gì rồi không?"
"Cũng không thể nói là sai." Vương Thiền nhìn chung quanh một chút, nhẹ nhàng lắc đầu:
"So với tiền bối, cái gọi là thanh niên tài tuấn, thiên chi kiêu tử trong tông môn đều không đáng nhắc tới, trong lòng muội ngưỡng mộ tiền bối cũng là đương nhiên."
"Nhưng. . ."
"Tiền bối là sư phụ của muội."
"Đúng vậy a." Sắc mặt Tần Tư Dung ngốc trệ, thần sắc mê mang:
"Hết lần này tới lần khác ngài lại là sư phụ của muội."
"Muội biết là không nên, nhưng không biết tại sao trong lòng muội lại nhớ đến người, nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình dáng của người."
"Sư tẩu, có phải khi đó sư tẩu cũng nhớ sư huynh như vậy không?"
Vương Thiền lộ ra vẻ lúng túng.
Đây đều là chuyện hơn mấy trăm năm trước rồi, bây giờ nhắc lại, trong lòng nàng lại cảm thấy có phần khó chịu.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Vương Thiền liền nhỏ giọng an ủi:
"Tuy rằng tu vi của muội rất cao, nhưng lại không có trải nghiệm gì, chờ thêm lên một hai trăm năm nữa lại quay đầu nhìn xem, muội sẽ phát hiện có một số việc chính là không đáng để ý như vậy."
"Thật sao?" Tần Tư Dung nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời xem sang:
"Muội nghe nói, sư tẩu vốn là nha hoàn bên cạnh sư huynh, hai người cũng không thể ở cùng một chỗ, sau này sư bá còn để cho hai ngươi kết nghĩa huynh muội, đoạn tuyệt tâm tư. . ."
"Không phải hai người cũng ở cùng một chỗ sao?"
"Chuyện này, không giống." Cho dù Vương Thiền đã sống mấy trăm năm thì cũng không khỏi liên tục khoát tay, gương mặt nóng lên.
"Tại sao lại không giống?" Tần Tư Dung tỏ vẻ bướng bỉnh.
"Tình cảm giữa ta và Vương Hổ. . . rất tốt." Thấy đối phương không ngừng truy vấn, Vương Thiền chỉ đành than nhẹ, nói:
"Mà tiền bối lòng mang đại đạo, người yêu lúc trước cũng đã chết rồi, lòng như tro nguội, sư muội không cần phải quá chấp nhất về chuyện này."
"Nếu không chỉ là tự tìm phiền não mà thôi!"
"Thật sao?"
Tần Tư Dung cúi đầu.
Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng:
"Sư tẩu, muội. . . muội nghe được một tin đồn?"
"Tin đồn gì?"
"Có người nói, Thân. . . Thân thể này của muội, chính là thê tử của sư phụ."
"Ai nói?" Sắc mặt Vương Thiền đại biến, liên tục khoát tay:
"Sư muội đừng nghe bọn họ nói lung tung."
"Thật sao?" Tần Tư Dung ngẩng đầu, chẳng biết tại sao hai mắt lại đột nhiên phiếm hồng, nước mắt như ẩn như hiện:
"Sư tẩu khẩn trương như vậy, cho nên, đây là sự thực?"
"Cái này. . . Cái này. . ." Vương Thiền không biết nói láo, lúc này liền lắp ba lắp bắp nói không ra lời.
"Khó trách." Tần Tư Dung nhếch miệng, gượng cười:
"Khó trách sư phụ càng ngày càng không muốn gặp muội, có phải là bởi vì muội đang sử dụng thi thể của thê tử người, cho nên trong lòng người vẫn đang buồn bực muội?"
"Vậy thì tại sao sư phụ lại cho muội sinh ra làm gì?"
Nàng khóc thút thít, ánh mắt hiện ra sự tuyệt vọng:
"Bây giờ muội đã không rõ, ký ức ở trong trí nhớ là của mình, hay là của bộ thân thể này?"
"Nàng tên là Tần Thanh Dung, đúng không?"
"Tư dung. . . Tư dung. . . , cho nên, tên của muội được đặt ra là vì nguyên nhân này sao?"
Thân thể Vương Thiền cứng đờ, nhìn xem Tần Tư Dung đang thút thít rơi lệ, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện minh ngộ, thì ra Cương thi cũng sẽ rơi lệ.
Thật lâu sau.
Vương Thiền liền thở dài:
"Sư muội, đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyến đi động thiên Thượng Thanh Huyền U lần này của tiền bối vạn phần hung hiểm, mọi chuyện chờ tiền bối trở lại rồi hẵng nói không muộn."
.......
Vạn Bảo Các.
Trong đại điện trống rỗng, Trường Minh đăng chiếu rọi, chỉ có một mình Mạc Cầu đang khoanh chân đả tọa, cặp mắt giống như híp mà không phải híp, khí tức u trầm, hiển nhiên là đã nhập định cảnh.
Ba mươi năm trôi qua, tu vi của hắn đã đến Kim Đan hậu kỳ.
Trong mấy ngàn năm gần đây, phóng nhãn khắp toàn bộ Thái Ất tông, tính luôn cả Mạc Cầu thì chỉ có ba vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ không đủ năm trăm tuổi.
Một người trong đó cũng đã tiến giai Nguyên Anh.
Nguyên nhân tu vi của hắn tăng nhanh như vậy, được cung cấp rất nhiều linh đan diệu dược Thượng phẩm chỉ là một trong các nguyên nhân mà thôi.
Quan trọng nhất chính là Công pháp.
Mạc Cầu dung hợp pháp môn học được từ trước tới giờ tạo thành Diêm La Pháp Thể, Bắc Âm Huyền Kinh, lại còn cực kỳ phù hợp với thân và hồn của hắn, đây mới là nguyên nhân làm cho tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Tu hành pháp môn phù hợp với thể chất của bản thân liền có thể nhanh chóng tăng thêm tu vi.
Còn có pháp môn gì có thể thích hợp hơn môn công pháp mà hắn dựa trên tình huống của bản thân để sáng tạo ra?