Người dịch: Whistle
Tổng cộng có sáu người một chó cần truyền tống, bốn người Toàn Chân đạo, hai vị khách khanh trưởng lão của Thuần Dương cung, người tuy ít, nhưng thực lực lại không yếu.
Sáu người, thậm chí là con chó trắng đi cùng cũng đều là Kim Đan!
Hư không chấn động.
Không gian dường như hóa thành lưu ly thất thải lộng lẫy, rất nhiều hào quang vờn quanh, mở ra một thông đạo nối thẳng động thiên Thượng Thanh Huyền U.
"Bạch!"
Khác với lần phá giới trước.
Bởi vì lần này đã nắm được vị trí của động thiên thế giới, song phương Truyền Tống trận quán thông, chỉ trong một lúc hoảng hốt, đã là cải thiên hoán địa.
Đợi khi khôi phục ý thức, Mạc Cầu chậm rãi bước ra Truyền Tống trận.
U lãnh, âm u, tĩnh mịch. . .
Khí tức quen thuộc, nhưng lại mang theo cỗ chưa quen thuộc.
Hắn nhắm mắt lại, lực lượng thần hồn mênh mông bao phủ tứ phương, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Âm khí, càng đậm!"
"Từ khi sư tổ rời đi không lâu, thế giới động thiên liền phát sinh dị biến, Âm khí trở nên càng nồng đậm hơn, Quỷ vật cũng ngày càng nhiều hơn." Một giọng nữ thanh thúy vang lên bên tai:
"Lúc bắt đầu, mượn nhờ pháp môn mà sư tổ truyền thụ, chúng đệ tử vẫn còn có thể áp chế Quỷ vật, nhưng theo thời gian trôi qua, Quỷ vật càng ngày càng mạnh."
"Chúng đệ tử. . ."
"Đã bất lực!"
Giọng nữ thở dài, tiếp tục nói:
"Những năm đó, không biết bao nhiêu tướng lĩnh, quân tốt Đại Chu, bao nhiêu tu sĩ Toàn Chân đạo bởi vì vậy mà mất mạng, cuối cùng ngay cả kinh thành cũng tràn ngập nguy hiểm."
"Thật là may mắn!"
"Vào lúc nguy hiểm nhất, chúng đệ tử vẫn không từ bỏ Truyền Tống trận mà sư tổ lưu lại, rốt cục cũng kiên trì đến khi tiên sư Thượng giới giáng lâm, nhất cử bình định thắng cục."
Mạc Cầu mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang.
Một vị nữ tử mặc đạo bào màu xanh nhạt, dung nhan xinh đẹp, ánh mắt kiên nghị đang uốn gối khom người, cung cung kính kính thi lễ với hắn:
"Đệ tử Diệp Toàn Chân, khấu kiến Đạo chủ!"
"Diệp Toàn Chân. . ." Mạc Cầu xem kỹ người này, ánh mắt mang theo vẻ vui mừng, tán thưởng:
"Ngươi làm không tệ."
"Không dám nhận Đạo chủ tán dương." Nhiều năm trôi qua, Diệp Toàn Chân sớm đã không còn là vị nữ tử ngây ngô như lúc trước, giọng nói cũng mang theo chút khàn khàn, nghe vậy liền lắc đầu:
"Mấy trăm năm này, truyền nhân Toàn Chân đạo không có khởi sắc, đệ tử hổ thẹn."
"Đứng lên đi." Mạc Cầu than nhẹ:
"Mang ta đi gặp những người khác."
"Vâng."
"Âm đương giao hội, đại đạo hiển ra rõ ràng!"
Liễu Khinh Hậu phi độn trên bầu trời, cảm nhận được khí cơ đặc biệt của động thiên Thượng Thanh Huyền U, phát hiện được Nguyên thai trong Kim Đan đang hoạt động mạnh, không khỏi mở miệng cảm thán:
"Chúng ta mà tu hành ở những nơi như vậy, một ngày có thể bằng công của ba ngày, lại còn rất có ích với Nguyên thai, khó trách có chút người muốn. . ."
Tiếng nói im bặt, Liễu Khinh Hậu lắc đầu không nói.
Âm dương giao hội đúng là rất tốt, nhưng Dương gian lại bị Âm khí ăn mòn, sớm muộn cũng sẽ hóa thành Minh thổ, phàm nhân không thể nào sinh tồn được.
Ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Chỉ có Kim Đan trở lên mới nhận được lợi ích.
Chuyện này là được không bù mất.
"Mạc đạo chủ." Mã Chân chớp động đôi mắt đẹp, hỏi ra nghi ngờ trong lòng:
"Theo ta được biết, thông đạo Âm dương là do có người cố ý đả thông, cần dùng rất nhiều sinh linh để huyết tế, vậy thì tại sao giới này lại thông đạo tự nhiên?"
"Chuyện này thì vãn bối cũng biết được một chút." Diệp Toàn Chân ở bên cạnh tiếp lời:
"Theo như các tiền bối của Chí Thánh Đạo tràng nói, vào thời đại thượng cổ, ở giữa hai giới âm dương còn tồn tại một thế giới khác, sau khi con người chết đi, địa hồn sẽ tạm thời lưu lại nơi này, nghe đồn là Tam Đồ Hà cũng ở chỗ này."
"Sau này đại đạo sinh biến, Âm dương ngăn cách, thiên địa hai bên cũng sụp đổ, có lẽ tòa động thiên này chính là một trong các mảnh vỡ đó, cho nên thông đạo này mới có thể nối thẳng Âm phủ, Âm khí trong này mới có thể nồng như vậy."
"Ừm. . ."
Nàng hơi ngừng lại, nhìn về phía Mạc Cầu:
"Cũng bởi vì vậy, ở thế giới này có thể gặp được cố nhân đã chết, bất quá địa hồn vô trí, sẽ tiếp tục diễn hóa ra sinh lão bệnh tử."
"Bạch!"
Độn quang trì trệ.
Trong lòng Mạc Cầu cuồng loạn, đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang.
Diệp Toàn Chân chần chờ một chút, mới nói:
"Sư tổ, đây chỉ là một lời đồn mà thôi, về phần là thật hay giả, ngay cả tiền bối của Chí Thánh Đạo tràng cũng không rõ ràng."
Nàng biết Mạc Cầu muốn hỏi điều gì, nhưng lại không thể cho ra đáp án.
Điền Ỷ. . .
Ánh mắt Mạc Cầu hiện ra vẻ mê mang.
Năm đó khi vừa vào thế giới này, hắn đã gặp được một nữ tử có tướng mạo cực kỳ giống với Tần Thanh Dung, lại còn đồng hành một khoảng thời gian.
Lúc đó, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, nên hắn cũng rất chiếu cố Điền Ỷ.
Mà Điền Ỷ đã từng nói qua, hình như hai người có quen biết, còn nói đùa là đời trước chắc đã từng gặp qua, nếu không thì sẽ không thể nào quen thuộc như vậy.
Lúc trước hắn chỉ xem đó như một lời nói đùa.
Hiện nay nhìn lại. . .
Chắc là có nguyên nhân khác?
"Đạo chủ?"
Liễu Khinh Hậu cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Diệp Toàn Chân rồi chậm rãi mở miệng:
"Điền cô nương, sau đó ra sao?"
"Điền gia, đã tan hoang." Diệp Toàn Chân lắc đầu:
"Năm đó Quỷ vật tàn phá bừa bãi, Âm binh xâm lấn, những người biến mất không thấy giống như Điền gia nhiều không kể xiết, vãn bối cũng bất lực."
". . ."
Yên tĩnh một lát, Mạc Cầu mới gật đầu:
"Đi thôi!"
Một cảm giác đau đớn không hiểu đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.
Chẳng lẽ, mình lại để vuột mất một cơ hội nữa sao?
Khi còn trẻ người non dạ, hai người như gần như xa trong nhiều năm, cho đến khi một người sắp chết thì mới thổ lộ ra tiếng lòng, nhưng khi hối hận thì đã muộn rồi.
Lần này gặp lại nhau một lần nữa, có phải là ông trời đang trêu đùa mình không?
Cố nhân gặp mặt không quen biết. . .
"Ừm!"
Khí huyết trầm tích không được thông suốt, Mạc Cầu không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt phiền muộn, vẻ mặt đau khổ, mái tóc dài xám trắng không gió tự bay.
"Ta không sao."
Thấy mấy người nghiêng đầu nhìn sang, hắn nhẹ nhàng khoát tay:
"Có phải là đã đến nơi rồi không?"
"Vâng." Trong mắt Diệp Toàn Chân mang theo vẻ sầu lo, nghe vậy bèn gật đầu:
"Mời sư tổ đi theo đệ tử."
Đám người kiềm nén tạp niệm trong lòng, đôn quang hạ xuống.
Nơi này đã nằm gần kinh thành Đại Chu, ở giữa khe núi, năm đó nơi này còn trở thành một cứ điểm trọng yếu để chống cự Quỷ vật Âm binh.
Hiện nay.
Đại điện sừng sững, lầu các vờn quanh, Linh quang thôi xán, đã trở thành đạo trường quan trọng nhất của Toàn Chân đạo trong động thiên này.
"Bạch!"
Độn quang bay tới trước đại điện, một nhóm nhân liền nhìn vào bên trong.
Cảm giác đầu tiên là có hai luồng khí tức mênh mông vô biên.
Nguyên Anh!
Nhóm người bước vào bên trong, Mạc Cầu chắp tay thi lễ với một người đàn ông trung niên mặt trắng không râu, dáng người cao gầy ở trong điện:
"Toàn Chân đạo Mạc Cầu, gặp qua Thẩm chân nhân."
Thanh Vân cung Thạch Trai cư sĩ Thẩm Nam Sơn, một vị Nguyên Anh Chân nhân có tính cách tản mạn, cũng là một trong những vị Chân nhân có tính cách tốt nhất trong Thái Ất cung.
Gần mấy chục năm nay, vị này vẫn luôn tọa trấn trong động thiên Thượng Thanh Huyền U, ngăn chặn cuộc xâm lấn của Quỷ tộc Âm phủ.
Ở bên người này là một vị tăng nhân trông như Phật Di Lặc.
Nhưng mọi người lại không dám khinh thường người này, bởi vì khí tức của vị tăng nhân này không hề thua kém Thẩm chân nhân chút nào, cũng là một vị tu sĩ Nguyên Anh.
"Mạc Cầu." Trên mặt Thẩm chân nhân nở nụ cười, liên tục gật đầu:
"Tốt, tốt, những năm này ta đã nghe được rất nhiều danh tiếng của ngươi, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không sai, không hổ là người được Tông chủ khen ngợi."
"Tới!"
Ông ta vươn tay giới thiệu vị tăng nhân bên cạnh:
"Vị này là Vô Chứng Pháp Sư của Chí Thánh Đạo tràng, các ngươi chào hỏi trước đi, còn có một vị Quách chân nhân nữa, nhưng hôm nay không có ở đây, sau này lại giới thiệu cho các ngươi biết."
Đám người nghiêng đầu, cung cung kính kính thi lễ:
"Gặp qua Vô Chứng Đại sư!"
"Ừm." Vô Chứng chẳng những thân hình giống như Phật Di Lặc, mà ngay cả điệu cười cũng giống, khi cười lên, thịt mỡ trên mặt liền chen cho đôi mắt nhỏ thành một đường kẽ, liên tục gật đầu:
"Không cần đa lễ, đứng lên đi."
Giọng nói hòa ái, thái độ dễ gần, những người có hình dáng tướng mạo như vậy tạo cho người ta một cảm giác yên tâm.
Đám người ngồi dậy, trong lòng cũng buông lỏng một hơi.
Xem ra, người của Chí Thánh Đạo tràng cũng không phải là không thông tình đời giống như lời mà Tiết Tông chủ nói, khi giao lưu cũng chẳng khác với người bình thường là mấy.
"Các ngươi vừa tới, tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày, làm quen với tình huống ở thế giới này trước đi." Thẩm chân nhân chậm rãi mở miệng:
"Trong khoảng thời gian gần đây thì Quỷ vật Âm phủ cũng không có hành động gì lớn, rất thích hợp để nghỉ ngơi, có chỗ không rõ thì có thể tới hỏi ta."
"Tiền bối." Mạc Cầu chắp tay, trực tiếp hỏi:
"Xin hỏi trong động thiên này có bao nhiêu thông đạo tương thông Âm dương?"
"Ngô. . ." Thẩm chân nhân nghiêng đầu, nghĩ nghĩ mới nói:
"To to nhỏ nhỏ, tổng cộng có mấy chục chỗ, bất quá chắc là còn có chỗ mà chúng ta vẫn chưa phát hiện ra, các ngươi cũng đừng lo lắng, đại bộ phận thông đạo đều chỉ có Âm hồn mới có thể ra vào."
Âm hồn, ngay cả Võ giả phàm nhân cũng có thể diệt sát.
Không đủ gây sợ.
"Chỉ có hai nơi có thể thật sự ảnh hưởng đến thế cục, ta và hai vị đạo hữu của Chí Thánh Đạo tràng sẽ thay phiên đến đó phòng thủ."
"Ba người chúng ta sẽ phụ trách giải quyết hai nơi này."