Người dịch: Whistle
"Nghe nói lúc trước Mạc đạo chủ dùng võ nhập đạo, thiên tư tu hành cũng bình thường, nhưng lại có thể có được thành tựu như vậy trong vòng mấy trăm năm, thật là làm cho người ta bội phục!"
Diêm Phương hơi ngừng lại, nghiêng đầu mở miệng:
"Xem ra thành tựu sau này của Mạc đạo chủ không thể đoán trước được."
"Không dám." Mạc Cầu lắc đầu:
"Hai vị thiên tư bất phàm, xuất thân cao minh, mới thật sự làm cho người ta cực kỳ hâm mộ."
"Cực kỳ hâm mộ?" Quách Trai tiếp lời, có ý riêng:
"Đối với người khác thì tất nhiên là vậy, bất quá Mạc đạo chủ lại không cần hâm mộ, nếu như đạo hữu nguyện tới, Đạo trường chắc chắn sẽ hoan nghênh."
"A. . ." Mạc Cầu cười nhạt:
"Đạo hữu nói đùa."
"Sư đệ không có nói cười." Diêm Phương trực tiếp mở miệng:
"Chí Thánh Đạo tràng hoan nghênh những người giống như đạo hữu đây, thực ra năm đó khi Đạo trường vừa được thành lập, các vị tiền bối đều xuất thân từ các thế lực khác nhau."
"Nếu như Mạc đạo chủ nguyện ý, chúng ta có thể nói chuyện với Thái Ất tông, chắc là Tiết Tông chủ sẽ nguyện ý thả người."
"Hửm?" Mạc Cầu nhíu mày, chậm rãi lắc đầu:
"Vậy thì không cần."
Hắn không ngờ là đối phương lại lôi kéo chính mình, lại càng không ngờ hơn là mời ngay giữa ban ngày ban mặt.
Xem Diệp Toàn Chân và Vệ Dạng giống như không tồn tại vậy.
Mạc Cầu không cần quay đầu cũng có thể đoán được, sắc mặt của hai người Diệp Toàn Chân không được tốt lắm.
Nếu như Đạo chủ Toàn Chân đạo gia nhập Chí Thánh Đạo tràng, vậy thì bọn hắn tính là gì?
"Mạc đạo chủ, ngươi vẫn là không rõ Chí Thánh Đạo tràng đại biểu cho cái gì." Quách Trai mặt không đổi sắc, trong giọng nói còn mang theo vẻ ngạo nghễ:
"Phải biết, có ít người dù có muốn nhập Đạo trường cũng không được, trong đó thậm chí còn có những nhân vật cao cao tại thượng ở ngoại giới như Nguyên Anh Chân nhân."
Thấy ánh mắt Mạc Cầu biến hóa, khóe miệng của y hơi vểnh lên, nói:
"Chắc là Mạc đạo chủ đang tưởng ta đang nói đùa?"
Mạc Cầu trầm mặc.
Nguyên Anh Chân nhân đã là nhân vật đứng trên đỉnh phong của giới tu hành, cho dù địa vị của Chí Thánh Đạo tràng có đặc thù đến đâu thì sợ là cũng không hấp dẫn được bọn họ.
"Mạc đạo chủ." Diêm Phương bỗng nhiên mở miệng:
"Ngươi đoán, ta năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Cái này. . ." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chần chờ mở miệng:
"Diêm cô nương thiên tư xuất chúng, có thể có được tu vi như vậy, chắc là niên kỷ cũng sẽ không kém hơn Mạc mỗ bao nhiêu."
Kim Đan hậu kỳ năm trăm tuổi đã là cực kỳ hiếm thấy.
"Không dám." Diêm Phương lắc đầu:
"Tại hạ không so được với đạo hữu, khi ta tiến giai Kim Đan đã là năm trăm tuổi, bây giờ đã sống được một ngàn hai trăm năm, mới có tu vi như vậy."
". . ."
Sắc mặt Mạc Cầu đại biến:
"Làm sao có thể?"
Không chỉ hắn, ngay cả Diệp Toàn Chân và Vệ Dạng cũng tỏ ra kinh ngạc.
Bọn hắn không phải đang kinh ngạc chuyện tu vi của Diêm Phương tiến bộ chậm, mà là đang chấn kinh về tuổi tác của nàng ta, năm trăm tuổi mới tiến giai Kim Đan cảnh?
Nhưng thọ nguyên của tu sĩ Đạo cơ cũng chỉ ba trăm năm mà thôi!
Đã sống một ngàn hai trăm tuổi. . .
Tuổi thọ của Kim Đan bất quá tám trăm, cho dù là có đan dược duyên thọ, ngàn năm cũng đã là cực hạn, nhưng trên thân Diêm Phương lại hoàn toàn không có dấu hiệu của sự già yếu.
"A. . ." Quách Trai cười nhạt:
"Tại sao lại không thể, đừng nói nghìn tuổi, ở chỗ của chúng tôi, Tông sư Kim Đan sống hai ngàn năm cũng không phải là chưa từng xuất hiện."
"Nguyên Anh Chân nhân thì càng có vạn năm chi thọ!"
Cũng chính vì có được thọ nguyên lâu đời như vậy nên Chí Thánh Đạo tràng mới có thể khiến cho Nguyên Anh tâm động, khao khát nhập môn.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, ý niệm nhanh chóng quay vòng, đột nhiên nói:
"Thiên địa quy tắc? Duyên thọ Linh dược?"
"Không sai." Diêm Phương hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
"Mạc đạo chủ đoán không sai, chúng ta có thể có được thọ nguyên như vậy, một là bởi vì thiên địa quy tắc ở Đạo trường không giống với chỗ khác."
"Mặt khác, cũng là bởi vì có Linh dược duyên thọ."
"Tốt." Quách Trai phất tay đánh gãy lời nàng, nói:
"Những việc này, sau này hãy nói đi."
"Được." Đôi mắt đẹp của Diêm Phương chớp động, gật đầu không nói.
Xem ra, mặc dù Diêm Phương là sư tỷ, tu vi cao, sống được lâu, nhưng khi hành động lại là Quách Trai làm chủ.
Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, chậm rãi thu tầm mắt lại.
Chí Thánh Đạo tràng. . .
Nơi này rốt cuộc là địa phương gì?
Bất quá nghĩ đến nếu như thật sự có khả năng duyên thọ, hẳn là cũng có hạn chế cực kỳ lớn, bằng không thì không thể nào vắng vẻ vô danh như vậy được.
Nếu như không có thiếu hụt gì, sợ là Nguyên Anh Chân nhân khắp thiên hạ đều phải điên cuồng.
Nếu nói Chí Thánh Đạo tràng cao cao tại thượng kia là chúa tể âm thầm của các thế lực lớn trong tu hành giới thì lại không có khả năng.
Dù sao thì khi nhắc đến đám người này thì giọng của Tiết Tông chủ cũng không có quá nhiều kính sợ, vả lại dường như Chân Tiên đạo cũng không bị bọn họ ước thúc.
Khả năng lớn nhất chính là. . .
Vị trí của Chí Thánh Đạo tràng là ở một bí cảnh hoặc là động thiên có quy tắc cực kỳ đặc biệt, cho nên hấp dẫn được một số tu sĩ đỉnh tiêm.
"Sư tổ."
Lúc này, truyền niệm của Diệp Toàn Chân vang lên:
"Dựa theo ước định giữa Thái Ất tông và Chí Thánh Đạo tràng, Chí Thánh Đạo tràng sẽ giúp chúng ta giải quyết phiền phức phía Âm gian, số Linh vật ở động thiên Thượng Thanh Huyền U sẽ thuộc sở hữu của bọn hắn trong vòng ngàn năm."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Người còn là được, Linh vật thì tạm thời không cần để ý."
Thân là Toàn Chân đạo chủ, đương nhiên là hắn đã biết từ trước.
Thế giới động thiên này không có Linh vật hiếm thấy, Linh khí thì lại thiếu thốn, người có thiên phú tu hành lại cực ít, chỉ có pháp môn tu hành thuộc âm.
Chính bởi vì vậy, Thái Ất tông mới nhường lại động thiên này cho Toàn Chân đạo.
Nếu không thì há sẽ đến lượt bọn hắn?
Bất quá theo Mạc Cầu thì chuyện này cũng không sao.
Chỉ cần có người, có tu sĩ liên tục không ngừng xuất hiện, cho dù tài nguyên thiếu thốn thì Toàn Chân đạo vẫn có thể lớn mạnh tới mức độ có thể một mình đảm đương một phía.
Chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Diệp Toàn Chân há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Nàng muốn nói là, vì đào móc Linh vật, những năm này Chí Thánh Đạo tràng đã làm rất nhiều chuyện quá phận, mỗi ngày đều có rất nhiều người tử thương ở trong quặng mỏ, có thể so với Quỷ tộc xâm lấn.
Nhưng mà hiện nay đang cầu cạnh người ta, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nàng than nhẹ một tiếng, lắc đầu không nói.
"Đến rồi!"
Độn quang đình trệ giữa không trung, thân hình năm người hiện ra.
Trong mắt Diêm Phương hiện ra Linh quang, tóc dài đong đưa trông rất quỷ dị, bên dưới đột nhiên có một bóng người đang ngự sử Pháp khí dừng lại ở trước mặt một nhóm người.
"Vãn bối Tôn Hầu, khấu kiến chư vị tiền bối!"
Người tới mỏ nhọn má khỉ, gương mặt hèn mọn, dù là bay lên trên trời thì vẫn không quên quỳ lạy, trong giọng nói tràn đầy vẻ nịnh nọt.
"Tôn Hầu?" Nhìn thấy người tới, sắc mặt Diệp Toàn Chân đột nhiên thay đổi, trên thân chợt hiện sát cơ:
"Là ngươi!"
"Ngươi thật to gan, lại còn dám xuất hiện ở trước mặt ta!"
Nói xong, kiếm quang lập tức bộc phát, đang muốn động thủ chém giết người này.
"Khoan đã!"
Giọng nói Quách Trai băng lãnh, khẽ vung tay áo dài, một luồng hào quang lập tức bao vây Tôn Hầu, cũng ngăn cản kiếm quang của Diệp Toàn Chân:
"Diệp đạo hữu, người này đã là gia nô của sư tỷ, đừng có tự tiện động kiếm."
"Ngươi. . ." Hai mắt Diệp Toàn Chân co vào, quay đầu nhìn về phía Mạc Cầu, nói:
"Sư tổ, người này là phản đồ của Toàn Chân đạo, vậy mà đầu nhập vào Quỷ tộc Âm phủ, còn hại hơn mười vị đồng môn bị Quỷ vật vây công mất mạng."
Thế giới động thiên Quỷ vật tràn lan, nguy hiểm tầng tầng, có ít người không thể tiếp nhận được loại áp lực, bị Quỷ tộc xúi giục cũng là bình thường.
Bên trong quỷ tộc cũng không thiếu những con quỷ thiếu lý trí.
Thậm chí.
Bọn hắn còn dựng lên một tổ chức tên là Địa minh, chuyên môn phụ trách dẫn dụ tu sĩ nhân tộc đầu nhập, ở trong thế giới này làm loạn bốn phía.
"Ừm?"
Nghe vậy, sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, một luồng uy áp vô hình xuất hiện.
"Mạc đạo chủ." Diêm Phương thấy thế mở miệng:
"Đúng là trước đây kẻ này đã làm sai chuyện, nhưng nay đã hối cải để làm người, hiện giờ còn đầu nhập vào môn hạ của ta, còn chủ động cung cấp tin tức về thông đạo Âm phủ."
"Công tội bù nhau, mong rằng Đạo chủ thủ hạ lưu tình!"
"Vâng, vâng." Thân thể Tôn Hầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu:
"Tiểu nhân đã biết sai, vả lại tiểu nhân cũng thăm dò được rất nhiều tin tức từ đám Quỷ tộc kia, chỉ cần là tin tức có tác dụng đều sẽ bẩm báo lên cho chủ thượng."
"Mà thôi!"
Quách Trai dàn xếp, chỉ về phía một ngôi làng nằm cách đó không xa:
"Trước đó chúng ta cũng không biết là có thông đạo ở bên đó, nếu như có Quỷ vật chui vào, sẽ không tránh khỏi phiền phức, lần này cũng xem như gã đã lập được công."
"Mạc đạo chủ, không bằng đi xem cái thông đạo này trước?"
Mạc Cầu híp mắt, nhìn kỹ một hồi rồi mới chậm rãi gật đầu:
"Cũng tốt."
Chẳng biết tại sao, ngoại trừ Tôn Hầu, những người khác nghe vậy thì trong lòng đều buông lỏng một hơi, dường như có một áp lực vô hình bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Nghiêng đầu nhìn lại, một ngôi làng liền đập vào mi mắt.
Lúc này, sắc trời đã bắt đầu trở tối, lại thêm động thiên Thượng Thanh Huyền U vốn đã âm trầm, trong làng cũng đã dâng lên ánh nến.
Trong mắt Vệ Dạng lộ ra nghi hoặc, Thần niệm quét qua quét lại trong ngôi làng kia, nói:
"Thông đạo ở đâu?"
Thầm niệm cảm giác của Vệ Dạng chỉ có thể phát hiện được Âm khi trong ngôi làng kia có phần nặng hơn chỗ khác mà thôi, cũng không cảm giác được có đồ vật kỳ quái ở đó.