Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 742 - Chương 742. Thích Khách

Chương 742. Thích Khách Chương 742. Thích Khách


Người dịch: Whistle

"Đi thôi!"

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng.

Toàn Chân đạo truyền thừa chính là do hắn tự sáng tạo ra, đến Nguyên Anh thậm chí là Hóa Thần, giống như những môn phái khác, đều chú trọng căn cơ.

Làm gì chắc đó, mới có thể tiến thêm một bước.

Phương pháp tốc thành là sẽ có thiếu hụt.

"Trong tu hành giới có rất nhiều pháp môn khác nhau, có ba ngàn đại đạo."

Trong khi phi độn, Mạc Cầu nhìn về phía mấy người giảng giải những gì mà hắn đã lĩnh ngộ được trong nhiều năm qua:

"Chính, tà, phật, ma, quỷ, thể. . . Đều có khác biệt, nhưng bình thường mà nói, có thể nối thẳng đại đạo thì chỉ có chính đồ."

"Vì sao?" Liễu Khinh Hầu hiếu kì mở miệng:

"Đạo chủ, theo ta được biết, có chút tu sĩ Tà đạo cũng có Pháp lực cao thâm, ngay cả Chí Thánh Đạo tràng cũng không thiếu người tu hành dị thuật."

"Đạo, ở khắp mọi nơi." Mạc Cầu nghiêng đầu, lạnh nhạt mở miệng:

"Tà đạo ma đạo cũng là đạo, có thể tu thành Nguyên Anh thậm chí là cao hơn. Nhưng nhân tộc chúng ta, sống trên thế giới, cần phải quyết định là nên lấy hay bỏ."

"Lấy Pháp thuật làm ví dụ."

"Nếu muốn thi triển pháp thuật của Toàn Chân đạo thì không chỉ cần phải cảm ngộ Âm dương biến hóa chi cơ, còn cần phải hiểu rõ bản thân, tâm thần thủ trung."

"Chỉ có tâm tĩnh, mới có tuệ sinh, sau đó là khống chế Linh khí ở khắp mọi nơi trong thiên địa."

"Dần dà, tâm tính của người tu hành sẽ trở nên siêu nhiên, cùng đạo hợp chân, không hơi một tí là tức giận, không cần một chút là nổi sát tâm, không trầm mê ngoại dục, không vì phi làm bậy."

Mà tà đạo thì lại không phải.

Đa phần công pháp của bọn hắn đều đi theo hướng cực đoan, lấy sự dâm tà, căm hận, hung lệ của nhân tâm làm dẫn, thi triển Pháp thuật, rèn luyện Pháp lực.

Dần dà,

Người cũng sẽ trở nên cực đoan.

Động một tí là tức giận, tăng thêm kiếp số.

"Đạo lý này ở trong kinh thư cũng có, nhưng lại thường bị người xem nhẹ, cho dù là Nguyên Anh Chân nhân cũng như vậy." Mạc Cầu chậm tiếng nói:

"Thái Ất tông truyền thừa bao nhiêu vạn năm, tại sao chỉ người tuân thủ nghiêm ngặt Chính đạo lục cung truyền thừa mới có thể kế thừa, cũng là bởi vì tà pháp mê hoặc lòng người, khó mà dài lâu."

"Chí Thánh Đạo tràng truyền thừa lộn xộn, trong đó cũng không có bao nhiêu tu sĩ đạo cốt tiên phong, đó là bởi vì bọn hắn không hiểu đạo lý này."

Lời này, nói quá lớn mật.

Mạc Cầu chẳng qua chỉ là một giới Kim Đan, lại đi bình phán Chí Thánh Đạo tràng có rất nhiều Nguyên Anh Chân nhân trấn giữ.

Nhưng Mạc Cầu có lực lượng này.

Tuy rằng tu vi của hắn thấp, nhưng lại xem rất nhiều pháp môn, thậm chí còn lấy được cả tiên pháp, đối với đạo pháp lý giải càng hơn xa người khác.

"Khó trách."

Đôi mắt đẹp của Mã Chân chớp động:

"Có chút đạo hữu rõ ràng là tu vi rất cao, còn sống mấy trăm tuổi, nhưng lại không thể tự điều khiển hỉ nộ, tham luyến ngoại dục, khí tức cũng làm cho người không thích."

Liễu Khinh Hầu cười không nói.

Mấy người bọn họ có thể được Toàn Chân đạo mời chào đều đã được Mạc Cầu công nhận, đương nhiên là sẽ không như vậy.

Nhưng nói thật.

Trong số tán tu, người tu hành chính pháp cũng không nhiều, cho dù là có, đa phần cũng sẽ phụ tu tà thuật, tính tình cũng sẽ không tự giác đi hướng cực đoan.

Người có thể tu tà pháp mà không loạn tâm, ít càng thêm ít.

Mặc dù những tông môn đỉnh tiêm như Hợp Hoan tông và Huyết Sát tông cũng tu hành tà pháp, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng phải cầu ổn thủ tâm thần của bản thân.

Mà Diệp Toàn Chân thì lại không hiểu gì về chuyện này.

Dưới cái nhìn của nàng, ngoại trừ tính tình của đám người Chí Thánh Đạo tràng có phần cổ quái ra thì đa số Tông sư Kim Đan của thượng tông đều có tính cách không sai.

Thứ mà nàng quan tâm là cái khác. . .

"Sư tổ."

Ý niệm chuyển động, Diệp Toàn Chân lặng lẽ truyền âm:

"Nha đầu Hách Oánh kia thực sự không thể tiến thêm một bước nữa sao?"

Có thể lưu lại ấn tượng trong lòng nàng, nói rõ tên hậu bối này cực kỳ xuất sắc, chính là một trong số ít những đệ tử có hi vọng Đạo cơ ở trong thế giới động thiên.

"Cũng không phải là không thể." Mạc Cầu trầm tư hồi lâu, mới nói:

"Đấu Mẫu Pháp Ấn có thể đánh vỡ giới hạn này, nhưng. . ."

"Thời gian quá dài!"

Muốn giúp Hách Oánh tiến giai Đạo cơ thì cần hắn tự mình xuất thủ, hao phí hơn một năm, dùng Đấu Mẫu Pháp Ấn phá vỡ giới hạn của Đoạt Thiên Quyết.

Đấu Mẫu Pháp Ấn chính là Thiên Đình Đấu bộ chủ thần pháp ấn, vốn là có tác dụng bình định càn khôn.

Sắc mặt Diệp Toàn Chân trầm xuống.

Nàng đương nhiên sẽ không vì một đệ tử Luyện khí mà để cho Đạo chủ Kim Đan hậu kỳ tự mình xuất thủ, lao tâm lao lực tương trợ.

Mà chính nàng.

Nếu như muốn lĩnh hội Đấu Mẫu Pháp Ấn thì không biết phải tới năm nào tháng nào.

"Đến rồi!"

Vừa dứt lời, đám người liền bay tới một hạp cốc.

Hạp cốc u ám, thâm thúy, dường như nơi này vốn đã không nhật nguyệt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Nhưng nơi này chính là khu vực mà hành thương lưỡng phương đều phải đi qua, cho nên người vãng lai cũng không ít, bởi vì địa thế hiểm yếu nên có rất nhiều tai hoạ.

Người chết nhiều, cho nên liền mở ra một cái thông đạo nối liền lưỡng giới.

Thông đạo nhỏ hẹp, một lần chỉ có thể để cho mấy người thông qua, lại còn không bị Quỷ vật Âm gian phát hiện, cũng nằm trong quyền chưởng khống của Toàn Chân đạo.

Mạc Cầu mở miệng phân phó:

"Khinh Hầu, ngươi mang Đạo binh đi trước."

"Vâng."

Liễu Khinh Hầu chắp tay xác nhận, độn quang tiến vào trong thông đạo.

Thời gian mà Đạo binh ở lại giới này có hạn, có chút người còn đang bị thương nặng, cần phải chữa trị gấp, lúc này, đạo binh liền bước qua thông đạo một cách trật tự.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đợi khi không còn người ngoài, Mạc Cầu mới nhìn về phía Doanh Thái Chân:

"Dường như ngươi không phải là người của Tưởng gia."

Ở trong trí nhớ của Tưởng Hậu, vì Tưởng lão thái gia xem trọng Doanh Thái Chân nên mới mang nàng về Âm gian, cũng vì nàng tái tạo nhục thân.

Nhưng căn viện lạc mà Doanh Thái Chân đang ở lại nằm ở vị trí rất đặc biệt trong đại trạch Tưởng gia, cách bài trí trong đó cũng không hợp với sở thích của Tưởng lão thái gia.

Lại thêm thái độ của Doanh Thái Chân. . .

Chuyện này vẫn còn có ẩn tình khác.

"Con. . ." Doanh Thái Chân biến sắc, nhìn Mạc Cầu một chút, lại nhìn về phía Diệp Toàn Chân đang tràn đầy kinh ngạc, nói không ra lời.

"Mà thôi." Mạc Cầu nhíu mày:

"Về trước rồi nói."

Nói xong liền vung tay lên, cuốn lên hai nàng ném về phía thông đạo.

"Bạch!"

Đột nhiên, một cái bóng mờ xuất hiện, giống như hư không ở sau lưng Mạc Cầu bỗng dưng vỡ ra một cái khe hẹp, một thanh lợi nhận từ bên trong đâm ra.

"Hửm?"

Tiếng kinh ngạc khó tin phát ra từ trong miệng của Mạc Cầu.

Nghĩ nghĩ, sắc mặt hắn đã trở nên ngưng trọng.

"Đinh. . ."

Bách Tịch Đao thần hồ kỳ thần xuất hiện ở sau lưng của hắn, ngay khi hàn mang còn cách làn da chỉ còn hơn một tất liền chém vào thanh lợi nhận đột kích kia.

"Bạch!"

Hư không lắc lư, một kích không trúng, bóng mờ cũng không tiếp tục dây dưa, thân thể bổ nhào về phía trước, quấn lấy Doanh Thái Chân rồi nhanh chóng thối lui về phía sau.

Chuyện này xảy ra quá nhanh.

Thời cơ lại còn cực kỳ xảo diệu.

Vừa lúc Diệp Toàn Chân mới vừa tiến vào trong thông đạo, mà Mạc Cầu và Doanh Thái Chân đang muốn đi vào thì bị người này phát động tập kích.

Bóng mờ đã làm ra ba động tác.

Một là đâm lưng Mạc Cầu.

Nhát đâm này làm cho Mạc Cầu sinh ra báo động, vô thức phân tâm quan tâm chuyện khác.

Hai là nhào về phía Doanh Thái Chân.

Thừa dịp Mạc Cầu khó mà phân tâm thì một làn khói đen giống như một mảnh màn sân khấu đã bao phủ Doanh Thái Chân vào bên trong.

Ba là ném ra một viên hắc cầu về phía thông đạo.

Hắc cầu lớn chừng bàn tay, hình như nam châm, chỉ trong nháy mắt ở gần thông đạo liền đột nhiên nổ tung, làm cho thông đạo lưỡng giới khép lại.

Muốn khép lại thông đạo cũng không phải chuyện dễ.

Nhưng lối đi này quá nhỏ, chỉ cần chịu một chút kích thích là sẽ đóng lại.

Ba động tác này chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt.

"Thật can đảm!"

Mạc Cầu hoàn hồn, vừa sợ vừa giận.

Đối phương có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn không thể nào là mai phục trước thời hạn được, khả năng lớn nhất chính là người này vẫn luôn bám theo sau lưng bọn hắn.

Có thể đi theo lâu như vậy mà lại không bị cảm giác của mình phát hiện ra, ẩn độn chi pháp rất cao minh.

Nhất là vụ ám sát vừa rồi, đột ngột, lăng lệ, nhanh chóng, làm cho hắn cảm nhận được nguy cơ lớn lao, trong lòng điên cuồng dâng lên báo động.

Bây giờ còn đoạt người đoạn đường lui, tâm tư kín đáo.

Mạc Cầu gầm nhẹ một tiếng, đao quang xuất hiện.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Đao quang sắc bén, nhưng lại mang theo Thiền ý từ bi, khóa chặt Thần hồn, chém ra một đao, trực chỉ bóng mờ nhưng lại không làm bị thương đến Doanh Thái Chân.

"Bạch!"

Một đao, thất bại.

Mạc Cầu nhướng mày, vẻ mặt ngưng trọng.

Thứ mà Địa Tàng Bản Nguyện Đao khóa chặt chính là Thần hồn, nhân quả, là pháp môn đỉnh tiêm của Phật môn, cho dù Nguyên Anh Chân nhân thi triển thì cũng chỉ cỡ vừa nãy mà thôi.

Bây giờ lại bị đối phương dễ dàng tránh thoát.

Hiển nhiên là người tới cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với Mạc Cầu, sau khi tránh thoát đao quang liền rẽ ngoặt một cái, muốn mang theo Doanh Thái Chân rời đi.

Tốc độ có thể nói là kinh người.

Cho dù là bị quy tắc Âm gian giới hạn, nhưng chỉ trong một thoáng đã nhanh chóng lùi lại vài dặm, lại còn vô thanh vô tức, không hề tạo ra một chút chấn động nào.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ lạnh, Bồ Đề diệp ở trong cơ thể run rẩy.

U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn!

Bách Tịch Đao khẽ run lên, hư không trước người giống như bị xé mở, xuất hiện một cái thông đạo có thể cho hắn đi vào.

Bình Luận (0)
Comment