Người dịch: Whistle
"Thật can đảm!"
Một tiếng quát buồn bực giống như thiên lôi vang vọng giữa không trung, uy áp vô hình không kiêng nể gì cả quét ngang xung quanh, thiên địa khí cơ cũng bị áp chế.
Ngay cả ý niệm trong lòng cũng đột nhiên run lên.
Đối mặt với biến cố đột ngột này, trên mặt Đế Khốc không hề lộ ra kinh hoảng, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện một tầng khôi giáp.
Khôi giáp màu đen, hình như Hắc Long.
"Rống!"
Đôi mắt đầu rồng trên giáp ngực trợn lên, xoay quanh một cái đã hóa thành một con hắc long sinh động như thật, hắc long xoay tròn xung quanh người gã ta.
Thân là hậu nhân của Lỗ vương, hơn nữa còn là một trong những hậu nhân được xem trọng nhất.
Đế Khốc há sẽ không có thủ đoạn.
"Răng rắc!"
Đao quang chém xuống, Hắc long trên người đột nhiên xuất hiện vô số vết rách.
"Tại sao lại như vậy?"
Đế Khốc hơi biến sắc, gã có thể cảm nhận rất rõ, dưới một kích này, Hắc Long Khải trên người mình đã bị thương nặng.
Hắc Long Khải chính là Quỷ khí hộ thân đỉnh tiêm.
Năng lực phòng ngự có thể nói là cao minh.
Thanh đao trong tay đối phương rốt cuộc là binh khí gì, chẳng trách vừa rồi ngay cả Bạch thúc cũng không dám trực diện phong mang của nó, chỉ có thể tạm thời tránh lui.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng phản ứng của gã ta cũng không chậm.
Thừa dịp áo giáp ngăn cản Đao mang trì hoãn một hơi, một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương xuất hiện trong lòng bàn tay, khẽ run lên, thương xuất như rồng.
Ngạo Long Thương Quyết!
Một luồng cuồng bá chi ý chợt hiện lên.
Dáng người của Đế Khốc không được tính là khôi ngô cao lớn, nhưng lúc này người khoác Hắc Long Khải, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, lại lộ ra một ý chí ngạo nghễ.
Ý chí bỗng nhiên hoá thành thực chất.
Giống nhưu có một luồng hư ảnh xuất hiện bao phủ quanh mình, mọi người ở đây bao gồm cả Mạc Cầu đều có thể phát hiện được khí tức trên người đang trì trệ.
Thực lực lập tức suy yếu mấy tầng.
Đây là pháp môn gì?
Mạc Cầu giật mình một cái, nhưng động tác cũng không hề dừng lại.
Cầm đao lao tới trước với khí thế không đổi, da thịt trên người đã nổi lên hồng mang, ngay cả tròng mắt cũng như liệt diễm phóng ra ngoài.
Tam hồn thất phách, lặng lẽ xuất hiện.
Diêm La Pháp Thân!
"Oanh!"
Một luồng khí tức không hề kém hơn Nguyên Anh Chân nhân xuất hiện trên người Mạc Cầu, chỉ trong nháy mắt đã đè ép Đế Khốc.
"Quỳ xuống cho ta!"
Mạc Cầu gầm nhẹ, trường đao mãnh bổ.
"Mơ tưởng!"
Đế Khốc cắn chặt răng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương điên cuồng chuyển động, Ngạo Long Thương Quyết nghịch thế dâng lên, từng tiếng long ngâm vang lên như muốn tránh thoát ràng buộc.
"Ầm ầm. . ."
Một vết rách dữ tợn dài đến vài dặm xuất hiện trên mặt đất.
Hắc Long gào thét phát ra tiếng trường ngâm thê lương.
Sắc mặt Đế Khốc tái nhợt, lảo đảo lui lại, khôi giáp trên người bỗng nhiên xuất hiện vô số vết rách, giống như pha lê vỡ nát.
Mạc Cầu chỉ ngửa người ra sau liền lập tức vọt tới trước, mắt hiện Linh quang.
Sất Niệm Chân Lôi!
"Hả!"
Luận về lực lượng Thần hồn Ý niệm, Đế Khốc tuy mạnh, nhưng chung quy là vẫn không bằng Mạc Cầu, gã ta lập tức kêu đau một tiếng, ánh mắt hiện ra ý tan rã.
May mà trên người gã có bí bảo thủ hộ tâm thần, chỉ hoảng hốt một chốc đã lấy lại tinh thần.
Nhưng chỉ cần một chốc hoảng hốt này cũng đã đủ để Mạc Cầu áp sát.
"Quỳ xuống!"
Mạc Cầu đạp mạnh xuống dưới, thân như cuồng long tứ ngược, mang theo uy thế trấn áp Quỷ Vương, chém ra ba đao, lực lượng cuồng bạo ép xuống.
"Bành!"
"Bạch!"
Trong lúc Mạc Cầu sắp trấn áp được Đế Khốc thì một cỗ cự lực xuất hiện, mấy chục luồng ánh sáng bỗng nhiên đánh về phía sau lưng hắn.
"Bành!"
Thân thể Mạc Cầu lướt ngang qua trăm trượng, tuy rằng không bị thương, nhưng sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống.
Đế Khốc bị Bách Tịch Đao quét ngang bên hông, khôi giáp trên người vỡ nát, toàn bộ cơ thể hung hăng chạm vào vách tường cứng rắn, trông cực kỳ nhếch nhác.
Nhưng một vẻ cuồng hỉ lại xuất hiện ở trong lòng gã ta.
Chỉ thấy quang ảnh lóe lên trước mắt, Bạch thúc bị trấn áp vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện, trong tay cầm hai thanh chủy thủ, bảo về gã ta ở sau lưng.
Sắc mặt Bạch thúc âm trầm, ánh mắt hiện ra vẻ ngưng trọng, lúc này ông ta không chỉ hiển lộ ra Thiên quỷ pháp thể, còn lấy cả binh khí, không dám chủ quan chút nào.
Hiển nhiên.
Ông ta đã không còn dám khinh thị đối phương nữa.
Mà Đế Khốc.
Sau khi hân hỉ qua đi, sau lưng gã ta không khỏi xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu cũng lộ ra vẻ kiêng kị không dễ dàng phát giác.
Mạc Cầu híp mắt, tầm mắt dừng lại trên người Bạch thúc và Đế Khốc, sau cùng là nhìn về phía ngũ quỷ Hồng Cốt:
"Xem ra chuyện này thật sự không phải là do ta gây ra."
Quỷ hỏa trong mắt Hồng Cốt nhảy lên, nhìn về phía Quỷ Đầu và Thiên Nhãn ở bên cạnh:
"Là các ngươi?"
"Các ngươi sớm đã là quỷ của Thất Phi cung!"
Quỷ Đầu cầm Quỷ Đầu trượng trong tay, nghe vậy thì thân thể liền run rẩy, dừng một chút mới không lưu loát mở miệng:
"Đại ca, bọn ta chỉ là không muốn tiếp tục ăn bữa hôm lo bữa mai nữa mà thôi."
Thiên Nhãn chậm rãi gật đầu:
"Không sai, nơi này đúng là do Quỷ Đầu cố ý dẫn các ngươi tới, hắn biết không thể gạt được ta, cho nên liền bẩm báo tình huống này cho ta."
"Ta. . ."
"Cũng cảm thấy có thể."
Đợi khi bắt được Mạc Cầu, ngũ quỷ cảm thấy chuyện này không thể làm được nữa, Đế Khốc lại hiển lộ ra thành ý, hai quỷ liền thuận nước đẩy thuyền, năm huynh đệ liền sẽ gia nhập dưới trướng Đế Khốc.
Nhưng hiển nhiên là bọn hắn không ngờ rằng.
Thực lực của Mạc Cầu lại mạnh đến vậy, suýt chút nữa đã có thể bắt sống Cung chủ của Thất Phi cung ở trước mặt một vị Quỷ Vương.
Thiên Nhãn vừa dứt lời, tình huống trong tràng lập tức trở nên trì trệ, sắc mặt của một đám người quỷ đều âm tình bất định, tâm tư phức tạp khó hiểu.
Mạc Cầu liếc nhìn bầy quỷ, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Thông đạo này không nằm trong những thông đạo mà Toàn Chân đạo dò tìm, mặc dù không lớn, nhưng lại tập kết trọng binh, hiển nhiên là rất quan trọng.
Đông Bình quận chúa?
Nghe nói người này con gái của Lỗ Vương, đã chui vào trong Dương thế để móc nối các phương, còn có liên lạc với Thiên Tà minh?
Đây chính là đường lui mà ả ta lưu lại sao?
Khó trách!
Đông Bình quận chúa và Thừa Thiên Hầu là do cùng một mẹ sinh ra, quan hệ thân mật, cũng là một trong những nhân tố nắm quyền chủ đạo trong cuộc xâm chiếm động thiên Thượng Thanh Huyền U lần này.
Thậm chí ngay cả Địa minh cũng là do ả ta tạo ra.
Đế Khốc lại âm thầm sai sử Bạch Cốt đạo mang mình tới đây hủy bỏ thông đạo, hiển nhiên là không có hảo ý.
Năm đó, Đế Khốc chinh phạt động thiên Thượng Thanh Huyền U thất bại, sau đó liền từ Thừa Thiên hầu tiếp nhận.
Sợ là mâu thuẫn và oán hận của hai người này đã chất chứa rất sâu.
Đương nhiên,
Những chuyện này tạm thời không đề cập tới, trước mắt mới là trọng điểm.
Mạc Cầu cầm trường đao trong tay, quét mắt nhìn hai người Đế Khốc rồi lập tức nhìn về phía ngũ quỷ Bạch Cốt đạo.
"Các ngươi muốn đầu nhập người khác?"
Bạch cốt trên người Hồng Cốt rung động, giọng nói dữ tợn:
"Tốt, chúng ta tương giao mấy trăm năm, xem ra hôm nay cũng đã hết duyên phận, liền để Hồng mỗ nhìn xem trong những năm này, tu vi của các ngươi đã tiến bộ được bao nhiêu!"
Y đối với huynh đệ của mình có thể nói là như móc tim móc phổi, tín nhiệm có thừa.
Lần này, lại bị người mình tin cẩn kéo vào hiểm cảnh, nếu như không phải thực lực của Mạc Cầu mạnh ngoài ý định, sợ là hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Đầu nhập?
Trừ phi y chết!
Trong lòng buồn giận đan xen, làm cho Hồng Cốt không nhịn được thét lên một tiếng, thân thể tăng vọt, một luồng khí tức màu trắng tự trong cơ thể y hiện ra.
Luồng khí tức này làm cho Mạc Cầu cũng không khỏi nhíu mày.
Quả nhiên. . .
Hồng Cốt thân là đạo thủ Bạch Cốt đạo, nên cũng có át chủ bài, nếu như toàn lực bộc phát, tuyệt đối không thua kém gì tu sĩ Kim Đan viên mãn trên Dương thế.
"Quỷ Đầu, Thiên Nhãn." Hắc Vô Thường cũng lạnh lùng nói:
"Chẳng lẽ các ngươi đã quên lời thề mà chúng ta đã lập ra năm đó, chẳng lẽ các ngươi đã quên sở dĩ những khuất nhục mà chúng ta phải chịu?"
Ánh mắt Bạch Vô Thường chớp động, nói:
"Trong những năm này, hai người các ngươi đã giết bao nhiêu Quỷ tướng, Quỷ tốt, chỉ là vừa rồi cũng đã tàn sát hơn một vạn, thật sự nghĩ rằng mình sẽ có kết quả tốt sao?"
"Thu tay đi!"
Bạch Vô Thường nhìn hai người rồi khuyên nhủ:
"Thừa dịp hiện tại còn chưa phạm phải sai lầm lớn, thu tay vẫn còn kịp, nể tình ngày xưa, Đại ca sẽ không trách tội các ngươi."
Nghe vậy, Thiên Nhãn dường như có vẻ xiêu lòng, mà ánh mắt của Đế Khốc lại trầm xuống.
Gã ta thân là hậu nhân của Lỗ Vương, không chỉ tu vi và thực lực bất phàm, từ nhỏ cũng đã biết phân tích và chưởng khống thế cục.
Hiện giờ.
Nếu như không thể xúi giục ngũ quỷ Bạch Cốt đạo, với thực lực của ngũ quỷ, sợ là có thể áp chế một người vừa mới bị thương nặng là mình.
Mà Mạc Cầu. . .
Bạch thúc chưa hẳn có thể dễ dàng bắt được hắn.
Đến lúc đó, sợ là cục diện sẽ phải xoay chuyển.
Chủ quan!
Trong lòng gã ta than nhẹ một tiếng.
Nếu như không phải bởi vì nhất thời vội vàng muốn cứu người trong lòng, lần này chỉ dẫn theo một vị cao thủ là Bạch thúc đến đây, thì sao gã có thể rơi vào cục diện quẫn bách như bây giờ.
"Đại ca." Quỷ Đầu thở dài:
"Ta biết huynh có thù không đội trời chung với Thương quốc, nhưng người diệt cả nhà huynh chính là U vương, mà không phải là Lỗ vương, cần gì phải giận chó đánh mèo chứ?"
"Huống hồ. . ."
Quỷ Đầu ngẩng đầu, biểu lộ vốn đã âm trầm không gì sánh được nay càng trở nên thê lương:
"Mấy trăm năm nay, chúng ta trốn đông trốn tây, ăn bữa hôm lo bữa mai, có thể nói là quỷ quỷ kêu đánh, cuộc sống như vậy, chẳng nhẽ huynh vẫn còn chưa sống đủ sao?"