Người dịch: Whistle
"Mặt khác. . ."
Vạn Đạo trầm ngâm một chút, nói:
"Những tên quỷ tộc kia cũng tâm tàng lệ khí, sát ý nhập tủy, Đạo chủ tốt nhất là đừng nên thâm giao với chúng nó."
Mạc Cầu nhíu mày, mang theo ẩn ý nhìn sang:
"Ta biết."
"Là tại hạ lắm mồm." Vạn Đạo cúi đầu:
"Lệ khí trong âm phủ rất nặng, tuyệt đối không thua kém gì giới này, ngoại trừ vị Cung chủ của Thất Phi cung kia ra, cho dù là Quỷ Vương thì cũng không giống hạng người lương thiện."
"Âm Dương hữu biệt, tổ huấn tất có đạo lý."
Vạn Đạo được Tông chủ phái tới đây, một cái là để tìm hiểu tình huống nơi này, hai là có ý nhắc nhở Toàn Chân đạo đừng có tiếp xúc quá thân mật với Quỷ tộc.
"Ta hiểu rồi." Mạc Cầu gật đầu, đứng lên.
Lúc này, Bạch thúc cũng đi tới, đưa tay ra hiệu:
"Cung chủ cho mời!"
Đế Khốc đang nướng thịt, một giá gỗ đơn giả, lửa mạnh đang nướng tâm thịt của con Tam Thủ Giao Long, tâm thịt là tim rồng, loại thịt này tươi non ngon miệng.
Dầu trơn nhỏ xuống tạo ra những tiếng xèo xèo.
"Mạc đạo chủ."
Đế Khốc đưa tới một miếng thịt nướng, y mới chậm rãi mở miệng:
"Chúng ta vào đây cũng được một khoảng thời gian rồi, cũng nên tăng tốc một cái rồi chứ?"
"Tăng tốc?" Mạc Cầu mở miệng:
"Làm gì mà gấp gáp như vậy?"
"Phàm nhân có câu, ma đao bất ngộ khảm sài công*, chẳng bằng để cho những Quỷ tộc và tu sĩ này tìm kiếm thêm huyết mạch, gia tăng thêm thực lực." (Mài đao không sợ lầm công đốn củi, ý nghĩa là chuẩn bị trước thì không bao giờ thừa.)
"Hừ!" Ngưu ma Trương Cát nghe vậy bèn hừ nhẹ:
"Vậy thì phải chờ tới lúc nào?"
"Thực không dám giấu giếm." Đế Khốc than nhẹ một tiếng, nói:
"Những con Quỷ tộc cấp thấp này vốn là dùng để dò đường, là con rơi, dùng để phát hiện ra những nơi có huyết mạch long duệ."
"Hiện tại. . ."
"Chúng ta lại trở thành hộ pháp cho bọn chúng."
"Hôm nay thiện nhân, ngày khác thiện quả." Mạc Cầu chậm rãi nói:
"Với tu vi hiện giờ của bọn chúng, cho dù là dò đường thì có thể dò xét được cái gì? Không ngại cho chúng nó một chút thời gian để dung Hợp huyết mạch."
"Mạc đạo chủ." Bạch thúc lạnh giọng mở miệng:
"Âm phủ không có nhiều giả dối giống như người trên dương thế, thời gian của chúng ta có hạn, nhất định phải nhanh chóng thu hoạch được long huyết phù hợp với yêu cầu."
"Về phần Quỷ vật. . ."
"Sau khi trở về, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!"
Mạc Cầu nhíu mày.
Đây chính điểm khác nhau giữa hai thế giới, trên Dương thế, cho dù là tông môn đại tộc thì cũng không có khả năng từ bỏ thuộc hạ một cách trắng trợn như vậy.
"Kêu các ngươi tới đây là để các ngươi giúp đỡ tìm kiếm huyết mạch." Trương Cát cũng lạnh lùng nói:
"Không phải để cho các ngươi tăng cao tu vi, dung luyện huyết mạch, thật sự cho rằng Thất Phi cung ta là thiện đường, chuyên thành toàn cho đệ tử của các ngươi hay sao?"
"Tiếp theo, người của các ngươi và Quỷ vật cấp thấp đều phải chia ra tìm kiếm long duệ phù hợp với yêu cầu, sống hay chết thì phải xem bản sự của bọn chúng."
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
Toàn Chân đạo vốn chẳng có nội tình gì nhiều, trong số những người tới đây lần này chỉ có Vương Hổ và Vạn Đạo là có tu vi Kim Đan, thực lực của những người khác cũng không mạnh.
Thất Phi cung thì lại có rất nhiều Quỷ tướng.
"Chờ một chút. . ."
Mạc Cầu trầm ngâm một lát rồi nói:
"Đợi thêm hai tháng, hai tháng sau, lại tách ra."
"Không được!" Trương Cát gầm nhẹ:
"Còn để cho bọn ta làm hộ vệ thêm hai tháng . . ."
"Đủ rồi!" Đế Khốc nhấc tay xen ngang lời Trương Cát, lập tức nhìn chằm chằm Mạc Cầu, nói:
"Đợi thêm hai tháng."
"Hai tháng sau, bất luận tu vi của bọn hắn có tăng thêm bao nhiêu, có dung hợp huyết mạch hay không thì cũng phải chia ra tìm kiếm long duệ."
"Tốt!"
Mạc Cầu gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên phát hiện ra được cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía rừng rậm.
"Có người!"
"Có người?"
"Không sai, đúng là người."
Đám người, đám quỷ đối mặt nhìn nhau, mỗi người đều lập tức thi triển bí pháp, thân hình biến mất.
Không bao lâu sau.
"Cộc cộc. . ."
Tiếng bước chân tạp nham vang lên.
Cành lá trong rừng rậm bị người xốc lên, một đội ngũ có chừng hơn trăm người xuất hiện, bọn hắn đang áp giải hơn trăm người khác bước tới.
Người áp giải thân mặc da thú, tay cầm côn bổng, trên làn da có xăm hình rồng.
Người bị áp giải đều là thân thể trần truồng, đang run lẩy bẩy trong thời tiết se lạnh trên núi, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, đang bước từng bước tới long sào.
"Ô. . . Hồng. . ."
Người áp giải quơ quơ côn bổng, trong miệng liên tục phát ra tiếng quái khiếu, dường như là đang thúc giục cái gì đó.
Người cởi chuồng thì đang run rẩy bước tới, dường như đã biết là sắp tới mình sẽ phải đối mặt mình với cái gì, nhưng lại không có người nào dừng lại.
Mạc Cầu ẩn thân trong bóng tối, mi tâm hơi sáng lên, Địa Ngục Đồ vô thanh vô tức bao phủ toàn trường.
Sưu hồn!
"Bọn hắn là người của một bộ lạc nằm trong sự cai quản của Thái Dương cung, chuyên cung dưỡng đám Tam Thủ Giao long ở gần đây, chuyến đi lần này là dựa theo lệ cũ dâng người cho Giao long ăn."
"Đồ ăn đều là huynh đệ tỷ muội của bọn hắn."
"Thái Dương cung là nơi ở của Bát Bộ Thiên Long Xích Hỏa Long Thần!"
"Bí pháp sưu hồn của Toàn Chân đạo quả thật cao minh." Đế Khốc nhẹ giọng tán thưởng:
"Bởi vì huyết mạch nguyên cớ, nếu như bọn ta muốn hỏi được chuyện gì từ trên người bọn hắn cũng không hề dễ dàng, may mà có Mạc đạo chủ đi theo."
Mạc Cầu không lên tiếng.
Hắn sưu hồn cũng chuyện khinh nhi dịch cử*. (diễn tả việc dễ làm, đỡ phiền phức)
Thực lực của những người này cũng không cao, nhưng trên người đều có một luồng 'Long khí' che lấp Thần hồn, tu sĩ bình thường không thể nào cưỡng ép sưu hồn.
"Xích Hỏa Long Thần. . ."
Đế Khốc híp mắt, vẻ mặt ý động.
Đây là.
"A!"
"Ô ngao. . . Ô ngao. . ."
Là do những kẻ cống nạp sau khi tiến vào long sào thì phát hiện ra thi thể của Tam Thủ Giao Long nên đang không ngừng la hét.
Các Long thần đại nhân thần thánh vậy mà lại chết rồi!
"Nhân tộc trong Táng Long Thiên chỉ là nô bộc và lương thực mà Long tộc nuôi nhốt, cho nên không có ngôn ngữ thống nhất, khó mà giao lưu với nhau."
"Bọn hắn dùng Thị tộc và bộ lạc để làm cứ điểm, mỗi một bộ lạc đều thờ phụng Long tộc của mình, mong được Long tộc phù hộ và che chở."
Mạc Cầu đứng trên ngọn cây nhìn xuống đám ‘dã nhân’ đang hốt hoảng bỏ chạy bên dưới, chậm rãi mở miệng:
"Bộ lạc này cung dưỡng Tam Thủ Giao Long."
"Thế nhưng. . ." Vạn Tượng hỏi ra chuyện không hiểu trong lòng:
"Mặc dù Giao long đã có một chút linh trí, nhưng dù sao cũng còn thiếu linh tuệ, làm sao có thể khống chế bản thân, không lạm tạo giết chóc?"
"Bởi vì trên người bọn hắn có Long khí." Mạc Cầu chỉ một ngón tay, nói:
"Vô số năm trôi qua, từ khi nhân tộc trong thế giới này vừa ra đời liền sẽ bị nhiễm Long khí, lại bị long vũ thấm thể, cho nên đã bị Long tộc xem như đồng loại ở một trình độ nhất định."
"Lại thêm quá trình câu thông nhất định, nên đã hình thành một loại quan hệ phụ thuộc cổ quái này."
"Cung chủ."
Nói đến chỗ này, Mạc Cầu nhìn về phía Đế Khốc:
"Các ngươi chưa từng thử liên hệ với nhân tộc của thế giới này sao?"
"Không dễ dàng như vậy." Đế Khốc lắc đầu:
"Muốn vào trong Táng Long Thiên cũng không phải là chuyện dễ, mỗi lần ra vào lại chỉ có mấy năm, căn bản không có thời gian để hiểu rõ tình hình của nơi này."
"Vả lại. . ."
"Nơi này quá hung hiểm, cho dù là quốc quân của Thương quốc cũng không dám xem thường, giống như việc dương thế vẫn luôn cảm thấy kiêng kỵ với bọn ta vậy."
"Tổ đình có lệnh, những nơi tương tự đều phải nghiêm phòng tử thủ!"
Một khi Bát Bộ Thiên Long của Táng Long Thiên biết rằng có thông đạo tiến vào Âm phủ, sợ là toàn bộ Thương quốc đều sẽ không còn tồn tại tồn tại nữa.
Mạc Cầu như có điều suy nghĩ.
Giới này rất nguy hiểm, tuy rằng hắn chỉ vừa đến được mấy ngày nhưng cũng đã hiểu rõ đôi phần.
Nhưng nghe ý trong lời mà Đế Khốc vừa nói thì trong Âm phủ không chỉ có một nơi giống như Táng Long Thiên này, mà là còn có không ít?
"Đạo chủ." Vạn Tượng mở miệng:
"Ngài có ý nghĩ gì?"
Mạc Cầu hoàn hồn, nói:
"Mặc dù các đời Lỗ vương đều từng tiến vào Táng Long Thiên, nhưng lại không hiểu rõ về thế giới này lắm, lại thêm mỗi lần mở ra đều phải mất mấy ngàn năm. . ."
"Nói thật, mấy ngàn năm trôi qua, kinh nghiệm lúc trước có còn dùng được hay không thì còn chưa biết."
Đế Khốc nhíu mày, lập tức đưa tay chỉ về phía một bóng người đang hốt hoảng bỏ chạy ở phía xa, nói:
"Cho nên, Mạc đạo chủ muốn lợi dụng bọn hắn sao?"
"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Nếu như luận về hiểu rõ thế giới này thì đương nhiên là những người địa phương này là nhất, chúng ta cần gì phải bỏ gần tìm xa, còn mù quáng truy tìm Long duệ?"
"Thông qua bọn hắn chẳng phải càng thuận tiện hơn sao."
"Mạc đạo chủ, ý tưởng này của ngươi sợ là ý nghĩ hão huyền." Bạch thúc lắc đầu:
"Nhân tộc ở trong thế giới này cũng không được tính là nhân tộc chân chính, Linh khiếu chưa khai, chẳng khác gì gia súc là mấy, lại còn ngôn ngữ không thông, nên sử dụng như thế nào?"
"Vậy thì chưa chắc."
"Ta cảm thấy không ổn, thời gian có hạn, vẫn là làm việc dựa theo kế hoạch đã định cho thỏa đáng, nếu như chậm trễ, có thể sẽ bỏ lỡ kỳ ngộ."
"Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi!"
"Mạc đạo chủ." Ngưu ma Trương Cát lộ ra vẻ không thích:
"Lần này đạo chủ đến đây là vì Cung chủ nhà ta, làm việc như thế nào nên do bọn ta định đoạt!"
Ông ta công nhận thực lực của Mạc Cầu, nhưng bọn họ đã vào đây lâu như vậy rồi vẫn luôn dừng bước không tiến, cho nên trong lòng cũng không còn kiên nhẫn gì nữa.
Nếu như không phải Đế Khốc nhiều lần thuyết phục, sợ là Trương Cát đã bước lên 'lĩnh giáo' công pháp của Toàn Chân đạo rồi.
". . ."
Mạc Cầu híp mắt.
"Đủ rồi!"