Người dịch: Whistle
Mạc Cầu bị kình phong khuấy động ập vào mặt, làm cho hắn phải lùi lại mấy bước mới đứng vững.
Định thần nhìn lại, hai người ở giữa sân giống như hai con hung thú đang tàn phá bừa bãi, những nơi đi qua đều trở nên hỗn độn.
Lang Nha bổng trong tay Độc Lang đang múa may điên cuồng, gạch ngói, tường đá dọc đường đều bị vỡ tan tành, không một ngăn cản.
Tử Diện Sư Dương Hồng Sư danh xưng tâm côn nhất tuyệt, lúc này cự côn như rồng, cuốn lên từng cơn ác phong quét sạch tứ phương, thật đúng là không rơi vào thế hạ phong.
Luyện Tạng cũng có chia cao thấp.
Không thể nghi ngờ, Dương Hồng chính là người nổi bật trong số đó.
Chí ít, theo Mạc Cầu, thực lực của Độc Nhãn Bưu còn kém xa người khoác Ngư Lân giáp Tử Diện Sư.
Chỉ bất quá Luyện Tạng dù sao cũng là Luyện tạng, khi so với cao thủ nội khí thì vẫn là bị chênh lệch một cấp bậc.
Dù cho trước đây Độc Lang đã bị Chung Vân Triệu đánh cho nội thương, dù cho Dương Hồng người khoác Ngư Lân giáp thì cũng giống vậy.
Hai người chém giết hung ác, nhìn như lực lượng ngang nhau, nhưng sắc mặt dị thường của Dương Hồng cũng đã nói rõ hết thảy.
Y đang nỗ lực chèo chống!
"Nhị đương gia, ta tới giúp ngài!"
Tiếng rống như sấm, một người cầm kiếm bay vọt vào trong chiến trường, trường kiếm chỉ thẳng lên không trung, một nửa thân kiếm đã bay ra ngoài.
Không!
Là Uyên Ương kiếm.
Một dài, một ngắn, một âm, một dương, song kiếm giữa hai thanh kiếm có chút huyền diệu, đoản kiếm có thể tuột tay giết địch, là kiếm pháp độc môn của Liêu thị Tam hùng.
Người tới chính là lão đại Liêu Bạch của Liêu thị Tam hùng.
Người này gia nhập Mãnh hổ đường cùng lúc với Mạc Cầu, cũng từng tham gia tân nhân yến nên cũng coi như quen biết.
Tu vi, Đoán Cốt Đại thành.
Tuy rằng Liêu Bạch không phải là đối thủ của Độc Lang, nhưng kiếm pháp sắc bén, bộ pháp bất phàm, đã đủ tạo thành uy hiếp.
Quả nhiên, có Liêu Bạch gia nhập, Độc Lang không thể không thu liễm mấy phần khí lực, cũng làm giảm bớt áp lực cho Dương Hồng.
"A!"
Mắt thấy đã sắp đánh bại đối thủ, đột nhiên lại lòi ra một người, tức giận đến Độc Lang ngửa mặt lên trời gào thét, Lang Nha bổng quét ngang tứ phía.
Cự bổng cuốn theo bụi đất, giống như là một vòi rồng tối tăm mờ mịt, trong nháy mắt đã bao phủ hai người lại.
Cho dù có thêm một người thì Độc Lang cũng không sợ!
Mạc Cầu nhướng mày, hắn vốn định lặng lẽ thối lui, nhưng khi liếc thấy tình hình này, hắn lại thay đổi chủ ý loan cung cài tên.
"Hô. . ."
Chỗ tối, một người vọt mạnh lao ra, tam xích thanh phong nhẹ nhàng run rẩy, yên lặng đâm vào trong chiến đoàn.
Mạc Cầu cũng thả lỏng ngón tay, hai mũi tên tuần tự vạch phá hắc ám, bắn vào trong đó.
"Đinh. . . Đương. . ."
Tiếng va chạm vang lên, bụi mù khuấy động, mấy bóng người đồng thời triệt thoái phía sau, đứng đối diện lẫn nhau.
"Thanh Phong Kiếm Từ Khiếu Thiên!" Độc Lang tiện tay đánh bay mũi tên, không thèm để ý đến Mạc Cầu mà nhìn thẳng về phía người cuối cùng.
So sánh với mũi tên cực kỳ yếu đuối kia thì người này mới là đối thủ chân chính đáng giá gã coi trọng.
Người tới ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, một bộ thanh sam, tướng mạo nho nhã, trong tay cầm một thanh trường kiếm cổ phác dài ba thước, chính là Thanh Phong Kiếm Từ Khiếu Thiên mới gia nhập được Hắc Hổ đường.
Người này vốn là đại tộc ở Quận thành, sau đó vì đắc tội với một vị cường giả, gia đạo sa sút, cuối cùng mới lưu lạc ở đây.
Kiếm pháp của ông ta cực kỳ tinh diệu.
Tu vi, cũng là Luyện tạng.
Trong những ngày qua, Hắc Hổ đường mới lập mấy vị đương gia, tuy rằng người này gia nhập không bao lâu, nhưng cũng đã nằm trong danh sách dự bị.
Thậm chí nếu như không phải thời gian gia nhập quá ngắn thì chắc chắn đã có được một cái ghế đương gia rồi.
"Chính là Từ mỗ." Từ Khiếu Thiên cầm kiếm chắp tay với Độc Lang:
"Nghe qua Độc Lang đại danh, hôm nay gặp mặt quả thật bất phàm, bất quá mấy người bọn ta liên thủ, e là các hạ phải lưu lại thứ gì đó."
Hiện giờ những người ở trong sân đều là người của Hắc Hổ đường, chỉ là Luyện Tạng liền có hai vị, mà Độc Lang lại đang bị nội thương.
Phương nào chiếm ưu, không cần nói cũng biết.
"Hô. . . Hô. . ."
Lúc này, lão Chu cũng từ trong phế tích bò ra, cầm cự đao trong tay thở hổn hển, chắp tay với mấy người này:
"Nhị đầu lĩnh, Từ đại hiệp, Liêu đại hiệp. . ."
"Răng cưa cương đao!" Ánh mắt Độc Lang đảo qua, hai mắt lập tức nhíu lại, trong mắt hiện lên sát cơ băng lãnh:
"Tại sao đao của Đỗ Bân lại ở trong tay ngươi?"
"A. . ." Bị đối phương nhìn chằm chằm, trong lòng lão Chu rụt rè, nhưng trên mặt thì lại không biến sắc, nhếch miệng lên, nói:
"Đao trong tay ta, gã ta ra sao, chẳng lẽ ngươi không đoán được à?"
"Tốt, cực kỳ tốt!" Trên mặt Độc Lang hiện ra vẻ dữ tợn, khiến cho vẻ mặt vốn đã hung ác này càng hung tợn:
"Hắc Hổ đường quả thật là tàng long ngọa hổ, đi Chung Vân Triệu, lại còn có nhiều hảo thủ như vậy!"
"Hừ, không cần ngươi phải nhiều lời!" Liêu Bạch hừ lạnh:
"Nhị đương gia, không cần dông dài với gã ta, cùng nhau động thủ, nhanh chóng thu thập gã, miễn cho đêm dài lắm mộng."
Hiện giờ xung quanh đều là người của Bạch Mã phỉ, có thể tập hợp được nhiều cao thủ của Hắc Hổ đường như vậy cũng không dễ dàng gì.
"Không sai." Dương Hồng gật đầu, đè xuống khí huyết đang xao động cơ thể, trường côn trong tay lắc một cái, chỉ thẳng vào Độc Lang.
"Từ Khiếu Thiên." Độc Lang thì không nhanh không chậm, quay đầu nhìn về phía Thanh Phong kiếm, há miệng lại không phát ra âm thanh.
Nhưng mà biểu lộ của Từ Khiếu Thiên lại càng ngày càng ngưng trọng, giống như nghe được điều gì đó vậy.
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, trong lòng xẹt qua một cái ý niệm trong đầu.
Truyền âm nhập mật!
Nghe nói, thủ đoạn này chỉ có người luyện được Chân khí, thành tựu Hậu Thiên cảnh giới cao thủ mới có thể thi triển.
Không biết Độc Lang đang nói gì, nhưng vẻ mặt của Từ Khiếu Thiên biểu ngày càng nghiêm túc, cuối cùng ngưng trọng nói:
"Ngươi nói thật sao?"
"Đương nhiên." Độc Lang mặt không đổi sắc:
"Nếu như không phải người đó ở chỗ của chúng ta, làm sao ta biết được những chuyện đã xảy ra trong Từ gia các người?"
"Cái này. . ." Từ Khiếu Thiên nhăn mày, mặt lộ vẻ chần chờ.
"Từ huynh." Liêu Bạch ở bên cạnh nói thầm một câu, sau đó bèn tiến lên một bước rồi vội vàng nói:
"Đừng trúng quỷ kế của gã ta, chúng ta cùng nhau động thủ bắt lấy gã mới là chính sự, đến lúc đó huynh muốn hỏi cái gì cũng được."
"Không sai." Ánh mắt Từ Khiếu Thiên thiểm động, lập tức chậm rãi gật đầu, trường kiếm run rẩy chỉ về phía Độc Lang:
"Động thủ!"
"Tốt!" Trên mặt Liêu Bạch vui mừng, nâng Uyên Ương Kiếm lên, đang muốn cất bước tiến lên thì không ngờ thanh trường kiếm bên cạnh lại đột ngột chuyển hướng.
"XÌ.... . ."
Kiếm phong phá không mà đến, chỉ trong một thoáng đã đâm vào xương sườn của Liêu Bạch, rồi cắm thẳng vào tim.
"Ngươi. . ." Liêu Bạch cứng đờ, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy bóng người của Từ Khiếu Thiên lay động, trước mắt đã hoàn toàn mơ hồ.
"Rất xin lỗi." Giọng nói băng lãnh của Từ Khiếu Thiên vang lên bên tai:
"Từ mỗ sở dĩ gia nhập Hắc Hổ đường chính là vì tìm kiếm người này, hiện giờ người đã tìm được, đương nhiên là sẽ chẳng còn quan hệ với Hắc Hổ đường nữa."
Nói xong liền chậm rãi rút trường kiếm ra.
"Ây. . ."
"Phù phù!"
Thân thể Liêu Bạch run rẩy, tay phải chỉ xéo, lại bất lực rủ xuống đất, sinh cơ trong hai mắt tiêu tán.
Biến cố phát sinh.
"Bành!"
Mặt đất run nhẹ, đột nhiên có một bóng người nhanh chóng chạy về phía, còn có tiếng rống giận dữ vang lên trong màn đêm u tối:
"Từ Khiếu Thiên, ngươi thất tín bội người, Hắc Hổ đường tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Là Tử Diện Sư Dương Hồng.
Chỉ trong khoảnh khắc mà Từ Khiếu Thiên phản bội giết người thì Dương Hồng liền minh ngộ, trong lòng vừa kinh vừa sợ, cũng hiểu là chuyện này không thể làm được nữa.
Vốn là năm đánh một, nắm chắc phần thắng.
Hiện giờ đột nhiên biến thành hai đánh ba, hơn nữa bên phe mình ngoại trừ bản thân ra thì hai người khác có thể không cần phải tính vào.
Bại cục, đã định!
Trong nháy mắt, Dương Hồng liền làm ra lựa chọn chính xác.
Trốn!
Mạc Cầu cũng hiểu được đạo lý này, nhẹ nhàng triệt thoái về phía sau, không dám kinh động đến những người khác.
"Muốn đi?" Độc Lang cười lạnh, chân đạp xuống, cả người mang theo ác phong đánh tới.
Trên đường, gã ta đột nhiên vung lên Lang Nha bổng, đánh vào cánh tay cầm răng cưa cương đao của lão Chu.
"Bành!"
Hậu Thiên cao thủ cự lực, có thể một kích đánh nát núi đá, tất nhiên là lão Chu không thể nào chống đỡ được.
Chỉ trong nháy mắt tiếp xúc đó, ngực bụng lõm vào, hai mắt lồi ra, chết đến không thể chết lại.
"Hả?" Độc Lang ngược lại cảm thấy chuyện này có hơi ngoài ý muốn, dù sao gã vốn cho rằng lão Chu là người đã giết Độc Nhãn Bưu.
Hiện giờ xem ra không phải như vậy.
"Người cuối cùng kia liền giao cho ngươi!" Cuối cùng gã lưu lại cho Từ Khiếu Thiên một câu rồi nhanh chóng đuổi theo Dương Hồng.
Biến cố lần này rất nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt thì mọi chuyện đã kết thúc, giữa sân chỉ còn sót lại hai người.
Từ Khiếu Thiên mặt không biểu tình nhìn về phía Mạc Cầu.
Cổ họng Mạc Cầu nhấp nhô, nhìn một chút cung tên trong tay, ngượng ngùng cười một tiếng, chậm rãi thu hồi động tác của mình:
"Từ đại hiệp, ta có thể coi như không nhìn thấy bất cứ chuyện gì, ngài xem giải quyết như vậy có được không?"