Người dịch: Whistle
"Vèo!"
Một luồng ánh sáng u ám mờ ảo kề sát mặt đất rồi dễ dàng chui vào trong lòng núi.
Bóng mờ lắc lư, một con quỷ vật xuất hiện ở nơi không có ánh sáng.
"Thiếu gia."
Quỷ vật chắp tay thi lễ, nói bằng giọng lanh lảnh:
"Khu vực gần đây càng ngày càng có nhiều Long tộc xuất hiện, không chỉ là Cửu giai, ngay cả Thập giai, thậm chí là Thập Nhất giai cũng có, bây giờ không thể ra ngoài được nữa."
"Không ra ngoài được, không ra ngoài được!"
Một con quỷ vật ẩn mình trong một gốc thực vật nghe vậy liền gầm nhẹ:
"Lần nào cũng như vậy, ta đã ở chỗ này ngủ gần một tháng rồi, mà tình huống bên ngoài lại chẳng hề thay đổi chút nào, chừng nào thì ta mới có thể đi ra ngoài?"
"Cái đám Long tộc tạp toái kia có thể chồng chất Thần niệm lên nhau, mỗi lần càn quét đều sẽ làm cho Âm khí nơi này bị hao tổn, chúng ta còn có thể kiên trì được bao lâu nữa?"
Hiện trường lập tức yên tĩnh.
"Quỷ Hống." Một giọng nói già nua từ trong bóng tới vang lên:
"Tâm Kiếm Quận chúa nói thế nào?"
Nơi này đã bị quần long vây quanh, không chỉ bọn hắn, còn có cả nhóm người của Tâm Kiếm Quận chúa nữa, chắc là sẽ còn có những quận hầu khác, nếu không chỉ dựa vào bọn hắn sẽ không hấp dẫn nhiều Long tộc cao giai đến đây như vậy.
"Quận chúa nói là chờ thời cơ." Quỷ Hống thấp giọng hồi bẩm:
"Quận chúa đang dùng bí pháp thôi diễn, chỉ cần vòng vây của Long tộc xuất hiện sơ hở liền sẽ gọi chúng ta cùng nhau phá vây, đến lúc đó khả năng thành công sẽ lớn hơn."
"Thiếu gia." Có quỷ vật gầm nhẹ:
"Tâm Kiếm Quận chúa không tin được, tính tình của kẻ này rất giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, nếu không phải ả thì chúng ta sẽ không đến mức phải trốn chui trốn nhủi như thế này."
"Hừ!" Cũng có quỷ vật hừ lạnh:
"Hiện giờ sợ là chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, bằng vào thực lực chúng ta, một khi lộ diện thì chắc chắn sẽ bị Long tộc vây giết, tuyệt đối không thể thoát khỏi."
"Chúng ta chết thì không sao, nhưng thiếu gia thân thể vạn kim, há có thể xảy ra chuyện được?"
"Vậy các ngươi nói thử xem bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Theo ta thì không bằng chúng ta cứ trực tiếp xông thẳng ra ngoài!"
"Ngu xuẩn!"
"Vậy ngươi nói phải làm thế nào!"
"Đủ rồi!"
Đột nhiên, tên thiếu gia hét lên một tiếng, ngăn cản bầy quỷ đang cãi cọ, trầm giọng nói:
"Nói cho Tâm Kiếm Quận chúa là trong vòng bảy ngày nhất định phải rời khỏi nơi này, nếu không, một khi chúng ta bị bắt thì ả ta cũng đừng hòng chỉ lo thân mình."
"Cái này. . ." Ánh mắt Quỷ Hống khẽ biến, lập tức chậm rãi gật đầu:
"Vâng."
. . .
"Bảy ngày?"
Sóng nước dập dờn, một vị nữ tử có dáng người thon dài, hai chân thẳng tắp có thể nói là hoàn mỹ đang nằm ngửa trong hồ nước, nhẹ nhàng vờn quanh.
Nữ tử này có ngũ quan thâm thúy giống như một bức tượng vậy, tinh tế tỉ mỉ như sứ, làn da tuyết trắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ những tia sáng rực rõ.
Đôi mắt sáng rõ như những vì sao trên trời, phối hợp với mày kiếm thon dài và thân thể mềm mại, làm cho vẻ đẹp tuyệt mỹ này có thêm một phần quỷ dị.
Người này chính là Tâm Kiếm Quận chúa, là người ngồi chung mâm với Đế Khốc và Thừa Thiên Hầu, cũng là một trong những người có hi vọng ngồi lên vị trí của Lỗ vương.
Tâm Kiếm Quận chúa nghe vậy liền bĩu môi, khinh thường nói:
"Bát Trảo vẫn cứ ngu xuẩn như trước, nói là bảy ngày, sợ là gã ta chỉ có thể cầm cự được mười ngày nữa, đơn giản là muốn ta xuất thủ trước để hấp dẫn sự chú ý của Long tộc, còn gã thì sẽ nhân lúc loạn mà đào tẩu."
"Lúc nào thì gã mới có thể khôn lên một chút đây?"
"Quận chúa." Bên hồ nước, trên một cây đại thụ, một con quạ đen đang ngồi xổm trên ngọn cây đang mở miệng nói tiếng người:
"Để thuộc hạ đi từ chối gã?"
"Không." Tâm Kiếm Quận chúa cười cười đứng dậy, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc, mái tóc dài bóng mượt che khuất tâm hồn to tròn trước ngực, ả chậm rãi nói:
"Nếu gã đã muốn đi thì cứ để cho gã đi thôi."
"Đến ngày thứ bảy, tùy tiện gây ra một chút động tĩnh, để cho Bát Trảo hiểu lầm là chúng ta đã dẫn dụ Long tộc đi, mượn cơ hội này để thử xem trình độ của đám Long tộc ở xung quanh đây như thế nào."
"Mặc dù Bát Trảo có chút ngu xuẩn, nhưng thực lực cũng không tệ lắm, lại thêm tích lũy trong hai năm này, sợ là đã không kém hơn Quỷ Vương là bao."
Nói xong, Tâm Kiếm Quận chúa hé miệng cười khẽ.
"Bát Trảo đúng là có thiên phú dị bẩm." Quạ đen gật đầu, lại nịnh nọt mở miệng:
"Bất quá sao gã ta có thể sánh được với Quận chúa, ngài đã tiến giai Quỷ Vương, hơn nữa trong các vị quận hầu thì ngài cũng nằm trong nhóm đứng đầu."
"Nịnh hót!" Đôi mắt đẹp của Tâm Kiếm Quận chúa hơi nhếch lên, làm cho lòng người cuồng loạn, rồi ả lại lập tức thở dài:
"Bất quá, nếu như ta đoán không sai, mấy vị huynh đệ tỷ muội kia của ta cũng đã đến điểm giới hạn, chắc là có không ít người đã tiến giai."
"Dù sao. . ."
"Vì chuyến đi lần này, phụ vương đã mở rộng cánh cửa tiện lợi, mở ra bảo khố đã trân tàng nhiều năm, phân phối cho bọn hắn không ít đồ tốt."
"Đương nhiên, ta cũng không kém!"
Dứt lời, trong mắt ả xuất hiện hàn mang.
Trước đây, Tâm Kiếm Quận chúa trông giống như một vị nữ tử mềm yếu vô hại, nhưng lúc này lại là phong mang tất lộ, tản mát ra sự sắc bén vô song chỉ thuộc về một mình nàng.
Giống như một thanh bảo kiếm mỹ lệ mà nguy hiểm.
"Thế nhưng là. . ."
Quạ đen do dự nói:
"Quận chúa, ở gần đây có rất nhiều Long tộc, hơn nữa còn có Cao giai, mặc dù chúng ta không bị vây ở vùng trung tâm, nhưng muốn chạy thì sợ là cũng không dễ dàng gì."
"Trốn?" Tâm Kiếm Quận chúa cười thành tiếng:
"Tại sao phải trốn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hoàn cảnh hiện giờ là một cơ hội sao?"
"Mấy ngày trước, Thất Phi cung Đế Khốc đã âm thầm liên hệ với ta, ta cảm thấy kế hoạch của y cũng không sai, có thể thử nghiệm một chút."
"Đế Khốc?" Ô nha nhíu mày:
"Thế nhưng chúng ta đã thương lượng với Thừa Thiên Hầu xong rồi mà. . ."
"Không sao." Tâm Kiếm Quận chúa vung tay lên, nói:
"Không mâu thuẫn."
. . .
Chân trời, trời xanh vạn dặm không mây, chỉ có một chút mây trắng đang trôi lơ lửng trên đó.
Một bóng người đang ngao du ở trên không.
Nhìn kỹ.
Người này bị một đoàn Long khí huyền diệu bao phủ, Long khí vô hình, lại đầy đủ lân giáp, ngũ trảo nhẹ nhàng chấn động liền có thể kích thích gần một dặm.
Tư thái uyển chuyển ưu nhã, lại nhanh chóng tuyệt luân.
Đám Long tộc ở xa nghiêng đầu nhìn sang, nhưng sau khi nhìn thấy người này, bọn hắn quan sát một lùc liền thu hồi ánh mắt.
Gần đây xuất hiện một tin tức là Tam Thế Nghiệt Long có một vị gia quyến, cho nên thân phận của Mạc Cầu cũng không phải là bí mật gì.
"Hô. . ."
Mạc Cầu phá vỡ làn gió, rơi xuống một khu rừng rậm bên dưới.
Sau khi trải qua mấy lần xê dịch, che giấu khí tức, biến hóa Thân pháp, cuối cùng hắn đã xuất hiện ở trong một huyệt động tràn đầy chướng khí.
Ở chỗ sâu trong hang động có một người đang khoanh chân đả tọa.
Vạn Tượng!
Ở xung quanh người Vạn Tượng có linh quang lấp lóe, một Trận pháp cỡ nhỏ đang bảo hộ quanh mình, ngoài chức năng che giấu khí tức ra thì cũng có thể cung cấp không ít lực phòng ngự.
Trận pháp không lớn, nhưng Mạc Cầu sẽ không khinh thị trận pháp này.
Trận này là do Tông chủ Thái Ất tông ban tặng, lực phòng ngự kinh người, cho dù là lấy thực lực hiện giờ của hắn, muốn phá trận cũng không phải là chuyện sớm chiều.
Trừ phi có hai vị Nguyên Anh ở phụ cận đối chiến, bằng không thì người ở bên trong sẽ không bị liên lụy.
"Mạc đạo chủ." Vạn Tượng cảm ứng được người tới, bèn mở mắt ra:
"Làm phiền thăm viếng."
Mạc Cầu mở miệng: "Ngươi còn cần gì nữa không?"
"Long huyết, trân bảo, Linh dược, mọi thứ đều đầy đủ rồi." Trong mắt Vạn Tượng hiện ra Linh quang, quanh người xuất hiện những vết nứt, từng tia sáng thấu thể mà ra.
Vạn Tượng nhìn kỹ Mạc Cầu, nói:
"Xem ra chuyến đi lần này Mạc đạo chủ cũng thu hoạch không ít."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, trên mặt lộ ra một chút ý cười:
"Quả thật không tệ, Tiên dân Di tộc không hổ là thị tộc được truyền từ thời thượng cổ, có thể dây dưa mấy trăm vạn năm với Long tộc trong thế giới này, mặc dù truyền thừa đã đoạn tuyệt khá nhiều, nhưng vẫn còn có không ít nội tình."
"Nội tình. . ." Vạn Tượng trầm ngâm, hiếu kì hỏi:
"Có thể tiến giai Hóa Thần sao?"
"Có hi vọng." Mạc Cầu nghiêm mặt nói:
"Mạc mỗ biết không ít pháp môn và truyền thừa có lai lịch bất phàm, nhưng chỉ có pháp môn lần này lấy được là chỉ rõ Hóa Thần chi diệu."
"Hóa Thần a. . ." Trong mắt Vạn Tượng hiện ra vẻ hân hỉ:
"Chúc mừng Đạo chủ."
"Khách khí." Mạc Cầu lắc đầu:
"Đợi khi đạo hữu xuất quan, ta sẽ chia sẻ pháp này."
"Ha ha." Vạn Tượng cười sang sảng:
"Tốt!"
Mặc dù đã tới gần cửa ải, hung hiểm vạn phần, nhưng Vạn Tượng vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí còn dâng trào đấu chí, cực kỳ tự tin.
"Nói đến." Mạc Cầu hơi trầm ngâm một chút, hỏi:
"Đạo hữu ở trong Thái Ất tông lâu như vậy, chẳng nhẽ chưa từng nghe nói có môn nào phái nào tồn tại Hóa Thần tôn giả, hoặc là truyền thừa Hóa Thần sao?"
"Không có." Vạn Tượng lắc đầu:
"Ta biết Đạo chủ muốn hỏi cái gì, nhưng mà ngay cả gia sư cũng không thể khẳng định là trên đương thế có Hóa Thần tôn giả tồn tại hay không."
"Ta có một vị hảo hữu là Kim Đan của Chân Tiên đạo, người này cũng không biết rõ là bản tông có Hóa Thần tôn giả hay không, càng không biết là có truyền thừa Hóa Thần."
Tông chủ của Thái Ất tông, Kim Đan của Chân Tiên đạo, hai ngưởi này đều là nhân vật có thể tiếp xúc với người tu hành đỉnh tiêm trên dương thế, nhưng ngay cả bọn hắn cũng không thể cam đoan.
"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:
"Kỳ lạ như vậy."