Người dịch: Whistle
"Đừng nóng vội." Tuệ Hầu hiện ra quỷ thể, nhìn về nơi xa:
"Gần đây có không ít Long tộc, nhưng những huynh đệ kia của ta cũng không phải kẻ yếu, nếu như thật sự phải đánh nhau chết sống thì nhất định có thể tìm ra sinh cơ."
"Chúng ta. . ."
"Nguy!"
Con chưa dứt lời thì sắc mặt Tuệ Hầu đã đột biến:
"Đi mau!"
Bầy quỷ sớm đã như chim sợ cành cong, nghe tiếng liền đồng thời hành động, nháy mắt đã bay về phía trước vài dặm, đá núi cây rừng đều không có thể ngăn cản quỷ thể.
"Tuệ hầu!"
Có Quỷ vật rống to:
"Phía trước có động tĩnh!"
Khí tức ở phía trước vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm, hiển nhiên là của những vị huynh đệ có quan hệ không tốt cho lắm.
Bất quá đã đến lúc này rồi, đều trở thành đối tượng mà Long tộc tiễu trừ, đơn thương độc mã thì chắc chắn là sẽ không có khả năng đào mệnh, không bằng hợp tác một chút.
Bầy quỷ đối mặt nhìn nhau, lấp lóe vài cái đã cảm ứng được phương hướng ở gần đây.
"Tâm Kiếm Quận chúa?"
"Sơn tướng quân!"
"Thừa Thiên hầu!"
Một đám Quỷ vật gặp mặt, đột nhiên phát hiện nơi này không chỉ có một vị huynh đệ, mà là hội tụ vài phe nhân mã, lại còn có rất nhiều cao thủ.
Nhất là Mông Sơn, khí tức hiển lộ đã là Quỷ Vương Trung giai.
Bầy quỷ thấy thế, tinh thần không khỏi chấn động.
"Đừng nói nhảm."
Mông Sơn quay đầu, nhìn về phía mười con Long tộc đang truy sát Tuệ hầu, nhẹ nhàng giơ Yểm Nguyệt đao lên:
"Giết bọn chúng trước rồi nói!"
"Tốt!"
Ánh mắt Tuệ Hầu chớp động, chủ động quay người lại, cánh tay lắc một cái, mấy trăm cây gai xương dài hơn một trượng gào thét thoát ra.
Gai xương màu trắng, bên trên có Phù văn huyền diệu, vừa va chạm với long uy thần niệm ở trước mặt liền lập tức nổ tung.
"Ầm ầm. . ."
Trong tiếng nổ vang dội, bột xương nhấp nháy, Thần niệm do một đám Long tộc hội tụ mà thành cũng đột nhiên tán loạn, lập tức có một vệt đao quang chém vào bên trong.
Là Mông Sơn!
Ở trong tình huống không có Long tộc Thập giai tọa trấn, long uy chưa chồng chất lên nhau, Long tộc Cửu giai ở trước mặt Mông Sơn gần như không có sức chống cự.
"Vèo!"
"Phốc!"
Đầu rồng bị chém xuống.
Thừa Thiên hầu, Tâm Kiếm Quận chúa và những con Quỷ Vương ở bên cạnh cũng cùng nhau động thủ.
Một đám Quỷ Vương đều là hạng người thân kinh bách chiến, đối mặt với Long tộc cùng giai đều có thể chiếm thế thượng phong, huống chi hiện giờ còn là lấy nhiều đánh ít.
Cuộc chiến chỉ diễn ra trong chốc lát liền kết thúc.
"Dọn dẹp một chút rồi mau chóng rời khỏi đây."
Mông Sơn nhấc đao nhìn về phía xa:
"Có Long tộc Thập giai đang chạy đến đây."
Mông Sơn không sợ Long tộc Thập giai, nhưng gần đây còn có một con Hỏa Long Thập Nhất giai, chỉ cần bọn hắn bị trì hoãn một khoảng thời gian ngắn, đến lúc đó. . .
Tất cả mọi người đều trốn không thoát!
. . .
"Là ngươi?"
Ngũ Đầu Quỷ ngửa mặt lên trời gào thét:
"Tiểu Hạp Tử, ngươi cút ra đây cho ta!"
Ngũ Đầu Quỷ phẫn nộ gào thét, hóa thành một đoàn mây đen đuổi theo.
Chuyện đã tới nước này, con Ngũ Đầu Quỷ này đã biết là do Tiểu Hạp Tử đã bán tin tức của Quỷ tộc bọn nó cho đám Long tộc kia.
Hơn nữa ngay cả chính bản thân nó cũng bị bán!
Mắt thấy mình đã bị nhốt lại, thậm chí có thể là cửu tử nhất sinh, há có thể không buồn?
Hiện nay chuyện không hiểu duy nhất của nó chính là tên Tiểu Hạp Tử kia vốn không mạnh mẽ gì, nhưng làm thế nào mà gã ta có thể chạy thoát được?
"A. . ."
Lúc này, Tiểu Hạp Tử đang nằm trên lưng của Dương Quân bay qua một ngọn núi, gã nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại, lập tức nở một nụ cười khinh thường nói:
"Tiền bối, ngài không định xuất thủ giáo huấn nó một chút sao?"
"Không cần thiết." Dương Quân lặng lẽ mở miệng:
"Ngũ Đầu Quỷ cũng đã là Quỷ Vương Trung giai, vả lại Bản mệnh Thần thông của nó cực kỳ cổ quái, cho dù có giết được nó thì sợ là ta cũng sẽ bị thương."
"Vẫn là để cho Long tộc giải quyết nó đi."
Dương Quân không e ngại Ngũ Đầu Quỷ.
Ngũ Đầu Quỷ đúng là rất mạnh, còn có thể Thôn Phệ huyết mạch để cường hóa thực lực của bản thân, tuổi không lớn lắm, nhưng đã trở thành Quỷ Vương Trung giai.
Ngang ngửa với Dương Quân.
Nhưng ông ta đã đạt tới cảnh giới này từ hai ngàn năm trước rồi, thủ đoạn nhiều vô số kể, thực lực đương nhiên sẽ mạnh hơn Ngũ Đầu Quỷ.
Nếu như thật sự phải động thủ thì cũng chỉ là có thêm một chút phiền phức mà thôi.
Huống chi. . .
Bây giờ không phải là thời điểm để giải quyết Ngũ Đầu Quỷ.
Hai mắt Dương Quân co rụt lại, bốn vó đạp đất, núi đá bên dưới vỡ nát, mang theo con Quỷ vật ở trên lưng bay đi vài dặm rồi nhảy qua một ngọn núi lớn.
Trước mặt chính là tấm lưới lớn mà Long tộc giăng sẵn.
"Tiểu tử."
Dương Quân mở miệng:
"Gọi Long tộc tới giải quyết phiền phức đi!"
". . ." Ánh mắt Tiểu Hạp Tử chớp động, chậm rãi gật đầu:
"Được!"
Nói xong liền từ trên người lấy ra một cây sáo được làm bằng xương, nhẹ nhàng thổi một cái.
Cây sáo xương này chính là tín vật mà Long tộc đưa cho gã ta, dùng một bộ phận xương đầu của Long tộc Thập Nhất giai làm thành, tự mang long uy.
Tiếng sao thê lương, du dương vang lên, đám Long tộc ở phía xa nghe tiếng liền quay đầu nhìn sang, đồng thời ngửa mặt lên trời thét dài rồi nhanh chóng lao về phía này.
Mười mấy con Long tộc, trong đó có ba con Cửu giai, một con Băng Long.
Quần long khí thế hung hung, sát cơ hiển rõ.
"Tiền bối." Sắc mặt Tiểu Hạp Tử trắng bệch, thân thể kéo căng, mặc cho Thần niệm của Long tộc đảo qua bản thân, hạ giọng nói:
"Ngài cảm thấy Long tộc sẽ tuân thủ hứa hẹn mà buông tha cho chúng ta không."
"Bọn chúng. . ."
"Có khi nào sẽ tiện tay giết luôn chúng ta không?"
"Ngươi yên tâm." Dương Quân nhìn gã ta một cái, nói:
"Trước khi tiêu diệt hết những Quỷ tộc khác thì bọn chúng chắc chắn sẽ không làm vậy, nhưng mà sau đó bọn chúng có làm vậy hay không thì không biết."
"Vậy thì không sao." Tiểu Hạp Tử nhẹ nhàng thở ra:
"Có tiền bối ở đây, chúng ta có thể nhân lúc loạn lạc rời đi, đến lúc đó sẽ không cần phải đối mắt với bọn chúng nữa."
"Nói không sai." Dương Quân gật đầu, thân hình tiếp tục bay đi, lướt ngang qua quần long, đúng là đám rồng này không hề động thủ với bọn hắn.
"Rống!"
"Bành!"
Ngũ Đầu Quỷ và cùng một đám Long tộc đụng vào nhau.
Ngũ Đầu Quỷ đã là Quỷ Vương Trung giai, thực lực kinh khủng, đối mặt với quần long cũng không hề rơi xuống thế hạ phong, năm cái đầu mở ra miệng rộng rồi trực tiếp nuốt luôn một con Long tộc cấp thấp vào trong.
Miệng lưỡi giảo động, huyết thủy bắn tung toé, vẻ mặt dữ tợn.
"Rống!"
Quần long gầm thét, điên cuồng tấn công.
"Hừ!" Dương Quân ở phía xa quay đầu nhìn thấy cảnh này thì hai mắt co rụt lại:
"Thực lực của Ngũ Đầu Quỷ quả thật không tệ, nhưng đầu óc lại có chút vấn đề, quá xúc động, lần này sợ là khó thoát một kiếp."
"Ta thấy chưa chắc." Tiểu Hạp Tử nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chuyện này phải xem gần đây có Long tộc Thập giai chạy tới hay không, nếu không chỉ dựa vào năm con rồng này sợ sẽ bị nó phá bỏ phòng tuyến, bỏ trốn mất dạng."
"Không có cơ hội." Dương Quân mở miệng:
"Long tộc Thập giai đã tới rồi."
"Tiền bối."
Tiểu Hạp Tử trừng mắt nhìn, nói:
"Có phải chúng ta cũng nên dừng lại rồi không?"
"Không vội."
Dương Quân cắm đầu xông về phía trước:
"Chạy xa một chút đã."
Với tốc độ của nó, trăm dặm cũng chỉ là chuyện của mười mấy hơi thở, không lâu lắm đã chạy ra ngoài mấy trăm dặm, rời xa vòng vây của Long tộc.
Chuyện này khiến cho Tiểu Hạp Tử tỏ ra nghi hoặc một chút:
"Tiền bối, hình như hướng này không đúng."
"Đúng mà."
Dương Quân dừng lại, đầu vai lắc một cái, ném văng Tiểu Hạp Tử ra ngoài.
"Đát!"
Tiểu Hạp Tử vững vàng rơi xuống đất, vô thức lui lại một bước, nở một nụ cười lớn:
"Tiền bối, chúng ta không đi tiếp nữa sao?"
"Đương nhiên." Dương Quân nở một nụ cười, quan sát Tiểu Hạp Tử một hồi:
"Hoàn cảnh ở chỗ này không sai, lập cho ngươi một cái mộ hẳn là không có vấn đề."
"A!" Sắc mặt Tiểu Hạp Tử tái nhợt, lui lại một bước:
"Tiền. . . Tiền bối, ngài có ý gì?"
"Ta có ý gì thì chắc là ngươi đã biết rõ." Dương Quân lắc đầu, thở dài:
"Tiểu Hạp Tử, ngươi rất thông minh, cần gì phải cố ý giả bộ hồ đồ, ngươi thực sự cho rằng khi ngươi ra hiệu với Long tộc thì ta không thấy được sao?"
"Đợi khi bọn chúng giải quyết Ngũ Đầu Quỷ xong, sợ là sẽ động thủ với ta rồi?"
"Không, không có." Tiểu Hạp Tử lắc đầu liên tục.
"Không có?" Dương Quân khinh thường nói:
"Ngay từ lúc bắt đầu thì ngươi đã muốn để cho ta động thủ với Ngũ Đầu Quỷ rồi, như vậy, cho dù ta có giết được Ngũ Đầu Quỷ thì bản thân cũng sẽ bị trọng thương."
"Đến lúc đó ngươi lại mượn nhờ lực lượng của Long tộc để loại bỏ ta. . ."
"Tử tôn của Lỗ vương đều vẫn lạc ở trong Táng Long Thiên này thì ta cũng khó thoát một kiếp, chỉ có Tiểu Hạp Tử còn sống trở về, Lỗ vương chi vị chính là của ngươi."
"Hừ!"
Dương Quân hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Tiểu Hạp Tử, ngươi đã tích lũy đủ để trở thành Quỷ Vương từ trước rồi, chẳng qua vì làm cho ta yên tâm nên từ đầu đến cuối đều không đột phá."
"Tiền bối!" Tiểu Hạp Tử bi phẫn rống to:
"Vãn bối đối với ngài tuyệt không hai lòng!"
"Không có ngài, sợ là vãn bối sớm đã chết ở Táng Long Thiên này rồi, vả lại nếu không có ngài, cho dù vãn bối có trở thành Lỗ vương thì cũng không thể chống lại Chiêu vương được?"
"Vãn bối. . ."
"Tiểu Hạp Tử nguyện ý thề với trời, tuyệt đối không có chuyện mượn nhờ Long tộc đối phó với ngài!"
"Hả?" Nhìn thấy ánh mắt chân thành, lời nói chắc như đinh đóng cột của đối phương, Dương Quân có chút chần chờ, chẳng lẽ mình thật sự đã cả nghĩ quá rồi sao.
"A. . ."
Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Quân bật cười lớn:
"Được rồi."
"Bất luận là ngươi có ý định này hay không thì cũng không sao cả."
"Dù sao hiện giờ đám hậu đại của Lỗ Vương ở trong Táng Long Thiên này đều đã bị vây khốn ở nơi này, sau khi giải quyết ngươi xong thì sẽ không có người kế thừa Lỗ vương chi vị."
"Nói thật cho ngươi biết, hiện giờ sợ là Chiêu vương đã toàn lực tiến công, cho dù ngươi có còn sống ra ngoài thì cũng chưa chắc có thể nhìn thấy Lỗ vương."
"Lỗ vương cảnh nội. . ."
Dương Quân ngẩng đầu, giọng nói mênh mông:
"Cuối cùng đều sẽ nằm trong tay của chủ ta, Tiểu Hạp Tử, ngươi rất thông minh, ta sẽ luôn ghi nhớ những khoảng thời gian ở trong này."
"Bây giờ thì."
"Đi chết đi!"
Dứt lời, sừng dê đã xuất hiện ở trước ngực Tiểu Hạp Tử rồi hung hăng đâm tới.