Người dịch: Whistle
Đế Khốc nở một nụ cười khổ, từ trên người lấy ra một tấm lệnh bài có ngôn lệnh của bản thân y, sau đó thở dài với Mạc Cầu nói:
"Mạc đạo chủ không cần phải lo lắng như vậy."
"Trước không nói giao tình của hai chúng ta, cho dù tại hạ có thành Lỗ vương thì sau này cũng phải nhờ Đạo chủ để đối chọi với Chiêu vương."
"Huống chi Đạo chủ còn là sư phụ của Thái Chân, làm sao mà có thể làm chuyện bất lợi với đạo chủ được?"
"Cung chủ nói đúng lắm." Mạc Cầu gật đầu, nhưng động tác lại không chần chờ chút nào, hắn nhận lấy lệnh bài rồi đánh vào một đạo pháp chú:
"Mạc mỗ cũng chỉ đang đề phòng vạn nhất, dù sao khi Cung chủ thành Lỗ vương, chỉ cần ra lệnh một tiếng liền có thể làm cho tại hạ chết không có chỗ chôn."
"Đến lúc đó, sợ là động thiên Thượng Thanh Huyền U cũng khó thoát một kiếp, Mạc mỗ nào dám cược ván này."
"Nói đùa, nói đùa."
Đế Khốc liên tục lắc đầu.
Nhưng mà dù cho y có nói thế nào thì Mạc Cầu muốn đối phương phải dùng Bản mệnh quỷ thể để lập thệ.
Như vậy thì hắn mới có thể yên tâm.
"Cung chủ."
Hư không lắc lư, Bạch thúc hiện thân, cung kính chắp tay:
"Bắt đầu."
"Được."
Đế Khốc vươn tay ra trước:
"Đạo chủ, mời!"
"Cung chủ mời!"
Hai người khiêm nhường một hồi, cuối cùng là Đế Khốc đi trước, mười tên đệ tử của Toàn Chân đạo đang bị quỷ vật phụ thân thì đi ở phía sau, hóa thành những vệt lưu quang lao tới trước.
Ba năm trôi qua.
Hơn phân nửa người, quỷ tới đây đều đã vĩnh viễn ở lại trong Táng Long Thiên này.
Mà những kẻ trở về thì thực lực đều đại tiến, Mạc Cầu và Đế Khốc thì không đề cập tới, tu vi của Bạch thúc đã gần tới Quỷ Vương Trung giai, Vương Hổ cũng từng chém được một con Long tộc cửu giai.
Mười người còn lại của Toàn Chân đạo không phải trở thành Tông sư Kim Đan thì cũng có chiến lực Kim Đan.
Nội tình sâu đậm.
"Ông. . ."
Trong một hạp cốc nào đó, hư không đột nhiên xuất hiện gợn sóng, một cái thông đạo đen thui thâm thúy không biết thông tới nơi nào đang chậm rãi khuếch trương.
Khi thông đạo xuất hiện, bốn phía liền có vô số quỷ ảnh lao tới.
Mông Sơn, Thừa Thiên hầu, Dương hầu, Tâm Kiếm Quận chúa vân vân. . .
Số lượng quỷ vật đi theo bọn chúng cũng đã lác đác không có mấy, có một ít Quận Hầu đang nhìn về phía Đế Khốc với ánh mắt kinh nghi bất định.
Những con quỷ vật này xuất hiện ở những nơi rải rác khác trong Táng Long Thiên, trước mắt thì bọn chúng cũng đã biết được những chuyện đã xảy ra từ trong miệng của những huynh đệ tỷ muội khác.
Gần như toàn bộ tinh huyết Long tộc đều đang nằm trong tay Đế Khốc.
Trong lúc nhất thời.
Vô số sát cơ như ẩn như hiện.
Bây giờ vẫn còn chưa phải lúc kết thúc, nếu như những quỷ vật này đồng thời ra tay thì chưa chắc là không thể bắt được Đế Khốc, đoạt lấy Tinh huyết trong tay y.
"Hừ!"
Mạc Cầu thấy vậy liền hừ nhẹ một tiếng, cất bước tiến lên.
Hắn quét mắt nhìn bốn phía, một cỗ sát cơ lăng lệ quét ngang tứ phương, bầy quỷ bị tầm mắt của hắn quét qua liền đột nhiên cảm thấy run sợ, không ít Quỷ vật đều vô thức lui lại.
Cho dù là kẻ mạnh như Mông Sơn cũng không nhịn được mà hai mắt co rụt lại.
'Tại sao lại như vậy?'
Tâm Kiếm Quận chúa và Dương hầu liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Trước đây bọn họ đã từng được nghe là thực lực của Mạc Cầu không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới tiến giai Nguyên Anh không lâu mà thôi.
Sở dĩ có thể ngạnh kháng Long tộc Thập Nhất giai đều nhờ vào lực lượng của Tiên dân Di tộc gia trì.
Thực lực của bản thân hắn cũng không tính là quá mạnh.
Ít nhất khi so với Quỷ Vương thì cũng chẳng mạnh được đến đâu.
Bây giờ xem ra xem bọn đã khinh thường kẻ này rồi.
"Mạc đạo chủ." Đế Khốc chau mày, tỏ ra nghi ngờ nói:
"Không ngờ là chỉ mới hơn một tháng không gặp mà tu vi của Đạo chủ lại có tiến triển, tại hạ bội phục."
"Khách khí." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Chẳng qua là hơi có sở ngộ mà thôi, không tính là gì."
Tu vi của hắn cũng chẳng tăng lên được gì, dù sao hắn vẫn còn chưa luyện hóa đám Linh hỏa kia, nhưng sát ý lại có tiến triển.
Vật trong tay Thái Thượng trưởng đã làm cho hắn hiểu rõ sở học của bản thân mình hơn.
Thập Phương Sát đạo đã bắt đầu hoà vào bản thân.
Giơ tay nhấc chân đều có thể phóng thích sát ý, ý niệm dâng lên liền có thể tự thành sát giới, đối với Võ đạo pháp môn, xem như nâng cao một bước.
Lúc này, hắn không cần thi triển Diêm La Pháp thể, chỉ dựa vào Võ kỹ bí pháp mà bản thân học được liền có đối đầu trực diện với Quỷ Vương Trung giai rồi.
Cảm giác minh ngộ này xuất hiện ở trong đầu một cách tự nhiên.
Về phần tại sao làm được như vậy thì hắn cũng không cần phải giải thích với đám quỷ vật Đế Khốc.
"Đến rồi!"
Có Quỷ vật quát khẽ.
Cùng lúc đó, một luồng thần niệm mênh mông từ bên trong thông đạo tuôn ra, quét sạch tứ phương, vây kín đám quỷ vật ở đây.
"Thông đạo chỉ mở ra chừng một khắc đồng hồ."
"Các ngươi mau trở về đi!"
Một giọng nói già nua cách không truyền đến, Đế Khốc nghe tiếng liền hơi biến sắc mặt, trong mắt giống như mang theo vẻ vui mừng, phất tay ra hiệu bầy quỷ đi theo.
"Bạch!"
"Vù vù!"
Vô số quỷ ảnh chui vào trong thông đạo, thoáng chốc đã biến mất không thấy gì nữa.
Mạc Cầu theo sát Đế Khốc, trong nháy mắt hắn bước vào trong thông đạo thì mi tâm liền khẽ nhúc nhích, da thịt vỡ ra, Đại La Pháp nhãn lặng lẽ dòm ngó ra bên ngoài.
Trong cảm nhận, thông đạo u ám thâm thúy, nhưng từ cái nhìn của Đại La Pháp Nhãn thì lại là bảy màu lộng lẫy.
Thông đạo khúc chiết, biến hóa, những vệt lưu quang bị một lực lượng nào đó dẫn dắt lao về phía trước, cho đến khi va vào một giọt nước.
'Giọt nước?'
Mạc Cầu ngây người, còn chưa lấy lại tinh thần liền đột nhiên cảm thấy hoa mắt, Âm phủ u lãnh tĩnh mịch, âm trầm thê lương đã xuất hiện trong nhận biết.
Một đám Quỷ vật hiện thân trên một quảng trường, một vị quỷ vật thân mặc trường bào màu trắng, vẻ mặt tang thương bay lên không trung:
"Các vị."
"Tạm thời ở chỗ này tu hành ba ngày, ba ngày sau sẽ bàn tiếp chuyện khác."
"Đương nhiên!"
Lão ta liếc nhìn bầy quỷ, lạnh nhạt nói:
"Nếu như các ngươi cho rằng mình đã vô vọng với Lỗ vương chi vị thì có thể tự rời đi trước, ngày khác chạy tới tham gia đại điển kế thừa Lỗ vương là được."
"Hừ!"
Mông Sơn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phất tay áo, sải bước đi ra bên ngoài.
Sắc mặt của mấy vị quận hầu khác cũng thay đổi mấy lần, cuối cùng liền nhìn Đế Khốc một chút, thở dài một hơi rồi quay đầu bước đi.
Một lát sau.
Ngoài nhóm người Đế Khốc ra, nơi này chỉ còn sót lại vài vị quỷ vật có trụ sở ở gần đây lưu lại, những quỷ vật khác đều đã rời đi.
"Thật không ngờ."
Bạch y lão quỷ cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lộ ra vẻ hân hỉ và kinh ngạc:
"Thất Phi cung lại là người đứng đầu, hơn nữa mặc dù những huynh đệ kia có vẻ không cam lòng, nhưng lại không có bao nhiêu oán giận về chuyện này."
Không cần nhiều lời, chỉ cần liếc qua liền có thể thấy ro kẻ thắng người bại của chuyến đi này.
"Hổ thẹn." Đế Khốc chắp tay với đối phương:
"Vãn bối chỉ là gặp may, được quý nhân tương trợ, bất quá tại sao lần này Lục bá lại không chọn chỗ gặp mặt ở Lỗ Vương Cung?"
"Ừm."
Hai mắt của bạch y lão quỷ co rụt lại, vẻ mặt ngưng trọng:
"Ngươi đi theo ta."
"Vâng." Đế Khốc gật đầu, khi vừa cất bước tiến thì y lại nhìn về phía Bạch thúc và Mạc Cầu:
"Bạch thúc, Mạc đạo chủ, hay là đi theo đi."
Bạch thúc là thân tín bên cạnh Đế Khốc nhiều năm như vậy nên y rất tín nhiệm, mà kêu Mạc Cầu đi cùng là vì bày tỏ thiện ý của bản thân.
"Được."
Mạc Cầu gật đầu, quay người dặn dò Vương Hổ vài câu.
Một người ba quỷ liền rời khỏi quảng trường, bay về phía tòa đại điện đang nằm ở giữa thành trì.
"Mạc đạo chủ, vị này là tam bá của tại hạ, từ khi phụ vương còn là quận hầu thì đã đi theo hỗ trợ, thực lực thâm bất khả trắc, đối với ta. . ."
Đế Khốc nhỏ giọng truyền niệm:
"Cũng có chút chiếu cố."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Hắn cũng có chút hiểu biết về việc nhà của Lỗ vương, dù sao cũng phải làm đến biết người biết ta.
Lãng Chính Hầu Yến Bình, theo họ mẹ, vô gian quỷ thể, Quỷ Vương Trung giai, mặc dù truyền ngôn nói rằng vị hầu gia chỉ có cảnh giới, bất thiện sát phạt.
Nhưng theo Mạc Cầu thì truyền ngôn không phải là sự thật.
Này quỷ toàn thân khí tức cô đọng, không một tia nhất hào tiết ra ngoài, giữa lúc giơ tay nhấc chân Kình lực hồn nhiên như nhất, xa không phải phổ thông Quỷ Vương so với.
Thâm tàng bất lộ?
Khó trách có thể đi theo Lỗ vương nhiều năm như vậy mà vẫn có thể bình yên vô sự.
Lãng Chính Hầu ngồi xếp bằng ở một bên đại điện, vươn tay ra hiệu:
"Cung chủ, ngồi."
"Tam bá. . ." Đế Khốc sững sờ:
"Chuyện này, không thích hợp?"
Một quỷ là trưởng bối, một quỷ là vãn bối, lẽ ra nên phân tôn ti, mà nay đối phương lại chủ động nhường lại vị trí thượng thủ cho Đế Khốc.
Ngữ khí cũng lộ ra vẻ kính cẩn.
"Cung chủ không cần phải để ý." Lãng Chính Hầu phất tay:
"Nếu như cung chủ đã lấy được hạng nhất trong cuộc chiến với các huynh đệ tỷ muội của mình thì đã là Lỗ Vương hạ nhiệm, sau này Yến Bình này sẽ là thuộc hạ của ngài, sao dám thất lễ."
"Ngồi đi!"
Lão ta thở dài, nói:
"Bất quá, sợ là chuyện này đã xảy ra một chút biến cố."
"Biến cố?"
Sắc mặt Đế Khốc ngưng tụ, không lo được khiêm nhường nữa, sau khi ngồi xuống bèn hỏi:
"Lời mà tam bá vừa nói là có ý gì?"
"Cái này. . ."
Lãng Chính Hầu tỏ ra chần chờ, muốn nói lại thôi.