Người dịch: Whistle
"XÌ.... . ."
Một tiếng động vang lên, bóng người đang lắc qua lắc lại dưới ánh nến đột nhiên đình trệ, tiếng va chạm cũng im bặt.
Mạc Cầu cầm đoản kiếm trong tay, lưỡi kiếm nhuốm máu, trên mặt lạnh lùng, dưới chân là thân thể của Mục lão còn đang run rẩy giãy dụa.
Ngoại thất, thi thể của Hầu Ngũ cũng đã băng lãnh.
Từng có lúc, giết người đã không thể khiến cho Mạc Cầu động dung, thậm chí ngay cả trong lòng hắn cũng không có chút rung động nào.
Nếu Mục lão đã muốn giết hắn diệt khẩu, đoạt quyển dược thư kia, vậy lão ta bị Mạc Cầu giết chết cũng là chuyện đương nhiên.
"Ây. . ."
Nương theo một tia khí tức cuối cùng phun ra, hai mắt Mục lão trừng to hiện lên vẻ tuyệt vọng, lão ta đã triệt để mất đi sinh cơ.
Thực lực của lão ta không yếu, Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng cũng cực kỳ bất phàm, lại am hiểu dùng độc, trong Đoán Cốt cảnh cũng tuyệt không phải là kẻ yếu.
Đột nhiên tập kích thì thậm chí có thể đánh chết cả cao thủ Luyện Tạng.
Nhưng mà, hai ưu thế này của lão ta đều bị Mạc Cầu khắc chế, hơn nữa Mạc Cầu còn đột nhiên xuất thủ, tuy kinh nghiệm chém giết của hắn cũng không nhiều, những cuối cùng thì lão ta vẫn chết dưới kiếm của hắn.
Người chết vạn sự tiêu, những ý nghĩ lúc sinh tiền đã không còn quan trọng nữa.
Mạc Cầu lắc đầu rồi theo thường lệ thu thập tàn cuộc.
Thỏ khôn có ba hang, Mạc Cầu cũng đã chuẩn bị sẵn những nơi ở khác nhau, nơi này cũng không phải gia trạch ở ngoài mặt của Mục lão.
Sau khi tìm khắp mọi nơi, ngoài cái rương ngầm ra thì chỉ tìm được một cái hộp trang sức của phụ nữ.
Mở ra, toàn bộ đồ trang sức, ngọc khí và những tạp vật còn lại ước chừng cũng có thể đổi một trăm lượng bạch ngân.
Với thân phận địa vị của Mục lão thì một trăm lượng bạc thật sự là quá ít, gấp thêm mấy lần cũng là có khả năng.
"Đáng tiếc!" Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, nhưng cũng biết thấy tốt thì lấy, tiện tay lấy ra lưỡng bình thuốc:
"Lãnh Thạch Tán!"
Mạc Cầu cũng đã từng nghe thấy loại thuốc này, nghe nói là tính nghiện cực lớn, có thể dùng để khống chế thủ hạ, nhưng mà lại chẳng có tác dụng với hắn.
Đặt bình thuốc xuống, lại từ trong rương cầm lên hai quyển thư tịch.
« Bách Thảo Tập », « Mục Thị Độc kinh »
Bìa của hai quyển sách này đã bị ố vàng, trang giấy quăn xoắn, nhìn một cái liền biết là thường xuyên bị nhân lật xem.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, vọi vàng soi ánh đèn lên rồi lật ra trang sách, nội dung bên trong quả thật như hắn suy nghĩ.
« Bách Thảo Tập » là một quyển sách ghi lại rất nhiều thảo dược, chia làm 5 bộ gồm cốc, quả, mộc, thảo, linh, tuy rằng hắn chỉ lật sơ một lượt nhưng lại có thể nhìn thấy những nội dung bên trong được ghi chép rất toàn diện.
Mỗi một loại dược liệu đều được miêu tả kỹ càng đầy đủ mọi thứ, từ hoàn cảnh sinh tồn đến dược hiệu chủ trị, thậm chí còn có cả tranh minh hoạ.
Vả lại nhìn phần miêu tả thì cuốn sách này phải có quyển thượng và quyển hạ, đây chỉ là quyển thượng, ngoài « Bách Thảo tập » ra còn có sách viết về kim thạch, cầm thú.
Loại sách này tuyệt đối không phải một người có thể viết ra, sợ là cần rất nhiều người thay nhau tiếp sức mới có thể hoàn thành.
Không nghe nói Mục lão có sư thừa, chẳng lẽ lại quyển sách này đến từ địa phương khác sao?
Hơi trầm ngâm một chút, Mạc Cầu lắc đầu kìm nén nỗi nghi hoặc trong lòng, mở ra một quyển khác « Mục Thị Độc kinh ».
Không giống như « Bách Thảo tập », « Mục Thị Độc kinh » là do bản thân Mục lão tự viết, ghi lại các loại phương pháp dùng độc, giải độc.
Bút tích của lão ta Mạc Cầu rất quen thuộc.
Vả lại trong sách còn bị sửa chữa không ít, nhìn bút tích, mới nhất cũng chỉ là trong mấy ngày nay.
Độc thứ có thể tra tấn người, chỉ cần đục lỗ lướt qua, những loại miêu tả trong này có thể khiến người đọc hãi hùng khiếp vía.
Chẳng qua phương pháp dùng độc cảu Mục lão cũng thật có diệu dụng, không ít người đều cực kì thèm khát quyển sách này.
Không nói cái khác, chỉ cần minh bạch dược lý trong này, sau này khi lại đối mặt cao thủ dùng độc thì sẽ không bị cản trở khắp nơi.
Bây giờ Độc Kinh đã tới tay, ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn.
Dưới đáy của cái rương này là một xấp giấy viết thư, phong thư không có chữ, Mạc Cầu vốn định tiện tay ném sang một bên.
Chẳng qua khi hắn tiện tay mở ra một phong thư liền nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không ngờ. . ."
Nói thầm một tiếng, Mạc Cầu đứng dậy.
Những này chính là toàn bộ đồ vật trong rương, không có Ngũ Khí Triều Nguyên chưởng, tuy rằng tiếc nuối, nhưng Độc Kinh đã tới tay thì cũng coi như là thu hoạch tương đối khá.
Không bao lâu sau.
Một ngọn liệt hỏa từ trong phòng dấy lên, lan tràn khắp nơi, chỉ trong một lát đã bao phủ toàn bộ tiểu viện, làm cho những người dân gần đó thức giấc rồi không ngừng hô hoán.
Trong một con ngõ nhỏ tối tăm cách xa hai con đường, Mạc Cầu liếc nhìn ngọn lửa ở phía xa lần cuối rồi quay người biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng của hắn đã có kế hoạch.
Rời đi!
Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không thể nào ở lại Hắc Hổ đường được nữa, kế hoạch lúc đầu cần sớm thi hàng, mau chóng rời khỏi nơi này.
Bây giờ tu vi của hắn đã tới Đoán cốt, thực lực có thể so với Luyện Tạng, chỉ cần không đối mặt với cao thủ Hậu Thiên thì sẽ không cần phải lo về tính mạng, vấn đề an toàn trên đường cũng không thành vấn đề.
Đi Quận thành, đi Châu phủ. . .
Bất luận đi nơi nào, Mạc Cầu tin tưởng là chỉ cần cảm ngộ xong dược thư, Độc Kinh trong tay thì hắn đều có thể tìm được đất dung thân.
Sau đó, phải nhanh chóng tuột tay những vật phẩm đạt được, đổi thành thứ có thể mang theo người.
Đợi đến khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Liền rời đi!
. . .
Hôm sau.
Hắc Hổ đường.
Trên đại điện, Đường chủ Chung Sơn sắc mặt âm trầm, Phi hổ Chung Vân Triệu thì đang ở phía dưới đi qua đi lại.
"Mục lão chết rồi!" Chung Vân Triệu dừng bước, nghiêng đầu nhìn thẳng Quách Tiêu, trong mắt lửa giận phừng phừng:
"Là ai hạ thủ?"
"Bạch Mã phỉ?"
Hai vị y đạo cao thủ trong đường, Đinh lão, Mục lão liên tiếp mất mạng, Diệu Dược đường lập tức như mất đi xương sống.
Chuyện này gã ta có thể không giận được sao?
Tuy rằng y thuật của Mạc Cầu không yếu, nhưng dù sao cũng tuổi còn quá trẻ, vả lại hắn làm việc điệu thấp, kém xa nhị lão làm cho người tin phục.
"Chuyện này. . ." Quách Tiêu lộ vẻ chần chờ:
"Sợ là không phải."
"Không phải?" Chung Vân Triệu nhíu mày:
"Ngoại trừ Bạch Mã phỉ, còn có ai dám hạ thủ với Mục lão, lão ta là đại phu, giết thì chẳng lành!"
"Tam đương gia." Quách Tiêu ngẩng đầu, lấy từ trong ngực ra một vật đưa tới:
"Lúc chúng ta thu dọn thi thể của Mục lão, trong một căn phòng bị cháy tìm được những mảnh thư vụn, đây là một bức trong số đó."
"Ồ?" Chung Vân Triệu nhíu mày, đưa tay tiếp nhận.
Phần rìa bức thư hơi xoắn lại, tối đen, nhẹ nhàng đụng một cái liền rách, hiển nhiên là thứ may mắn còn sót lại trong vụ hỏa hoạn.
Mở thư ra xem, biểu lộ trên mặt Chung Vân Triệu cũng dần dần biến hóa, có kinh, có giận, càng có không nguyện tin tưởng.
Một lát sau, gã đột nhiên ngẩng đầu, gầm nhẹ nói:
"Mục đại phu tư thông Bạch Mã phỉ, còn có quen biết với Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng, tuyệt không có khả năng này!"
"Tam đương gia." Quách Tiêu há to miệng, y không biết mình phải thuyết phục như thế nào, chỉ đành giao số thư tiên còn lại Đường chủ Chung Sơn:
"Đường chủ, trước khi đến đây thuộc hạ đã đi hỏi thăm thư lại trong bang, rất có thể thư này là thật."
Chung Sơn nhận lấy thư từ, đảo qua nội dung trên đó, hai mắt cũng co rụt lại, sắc mặt ngày càng âm trầm.
"Đêm qua thế lửa không nhỏ, ngay cả thi thể cũng bị cháy khét, không lý nào lại có thể lưu lại những bức thư này." Ông ta vuốt ve giấy viết thư rồi từ từ mở miệng:
"Rất có thể là có người cố ý vu oan hãm hại."
"Đường chủ." Quách Tiêu thận trọng mở miệng:
"Thuộc hạ đã từng có hoài nghi, nhưng những thư tín không chỉ có một bức, nội dung. . . Cũng không giống giả mạo."
Trong tràng yên tĩnh.
Nội dung trong thư là thật hay giả, hai người Chung gia tự có phán đoán.
Nhưng bất luận là ai cũng không nguyện ý tin tưởng, Mục lão mà bọn hắn tín nhiệm đã sớm cấu kết với Bạch Mã phỉ.
Coi như không có chứng cứ chứng minh lão ta phản bội Hắc Hổ đường, nhưng cũng nói rõ là thân tâm lão ta đã không ở nơi này.
"Hô. . ." Thật lâu sau, Chung Sơn mới nhắm mắt thở dài một ngụm trọc khí:
"Muốn biết thật giả cũng rất dễ dàng, hiện giờ tin tức Mục lão bỏ mình còn chưa truyền đi, cho người giả mạo chữ viết viết một phong thăm dò một chút liền biết, ta nhớ là có một người giỏi về bắt chước bút tích."
"Nếu là giả, tự nhiên không cần nhiều lời, nếu như là thật. . ."
Hai mắt ông ta co rụt lại:
"Đối với chúng ta mà nói thì đây cũng là một cơ hội!"
"Cơ hội?" Trên mặt Chung Vân Triệu vô cùng nghi hoặc.
"Không sai." Chung Sơn gật đầu, trong mắt dần hiện lên vẻ dữ tợn:
"Nếu như bức thư này là thật, như vậy chúng ta liền có cơ hội dẫn dụ bọn người Lôi Vọng, Độc Lang ra, sau đó . . . Vây giết từng ngươi một!"