Người dịch: Whistle
"Trình đạo hữu, ngươi cũng đã sống mấy ngàn rồi, sao còn ngây thơ như vậy?" Mạc Cầu than nhẹ:
"Cho dù là phàm nhân thì cũng biết câu ‘người tại giang hồ thân bất do kỷ’, đạo hữu thân là chủ nhân của Băng cung, làm gì có chuyện nói lui là lui."
"Nếu như thật muốn lui, vậy thì lui sạch sẽ đi."
"Ngươi. . ." Trình Tuyết đột nhiên nhào tới trước, trong miệng gầm thét:
"Họ Mạc, ngươi lấn quỷ quá mức, ta liều mạng với ngươi!"
Chưa dứt lời, cuồng phong đột khởi, vô số tuyết trắng bay thẳng lên chân trời, chỉ một thoáng đã che khuất bầu trời, một con quái vật khổng lồ như ẩn như hiện.
"Oanh. . ."
Cự lực hiện lên, phong tuyết nổ tung.
Một con quỷ vật dữ tợn cao chừng trăm trượng xuất hiện, con Quỷ vật này toàn thân trắng như tuyết, trên người đầy lông, giống như một con vượn trắng.
"Rống!"
Trình Tuyết vọt tới trước, há miệng lớn ra, đột nhiên gầm thét.
Trong nháy mắt, một luồng sóng âm như có thực chất làm cho không khí ở xung quanh trăm dặm chấn động mạnh, một làn sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt trần quét ngang tuyết trắng ửo xung quanh tạo thành một ngọn tuyết sơn.
Tiếng hét này không chỉ ẩn chứa cự lực, mà còn mang theo một ý chí băng diệt hết thảy.
Sóng âm chấn động não hải, giống như vô số quả bom liên tục nổ tung, trong lúc nhất thời, thức hải rung mạnh, toàn thân tinh khí thần tiêu tán.
Mạc Cầu đứng ở trung tâm chấn động của sóng âm, quần áo trên người bị gió thổi bay phất phới, hắn nhắm mắt lại, biểu lộ không có chút biến hóa nào.
"Oanh!"
Tuyết trắng nổ tung trước người, một nắm đấm to như cái cung điện đột nhiên xuất hiện, nắm đấm đánh xuyên không khí, đẩy ra tầng tầng khí lãng.
Trong nháy mắt đã đụng tới mặt.
"Bành!"
Một cái lồng sáng bằng lửa xuất hiện ở trước người, ngăn cản quyền phong.
Lồng sáng chỉ có một lớp rất mỏng, nhưng bên trong lại mơ hồ có thể nhìn thấy chín con hỏa long sinh động như thật đang xoay tròn cản lại quyền phong.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo!
"Chết!"
Trình Tuyết trừng to mắt, biến quyền thành trảo, năm ngón tay đột nhiên chụp tới trước, năm đạo huyền quang từ đầu ngón tay bay ra, trong nháy mắt đã xé rách vòng bảo hộ.
Nhưng mà.
Vô số Thiên Binh Phù văn xuất hiện ở bên ngoài người Mạc Cầu, ngăn cản huyền quang.
"Oanh!"
Tiếng nổ kịch liệt vang lên giữa không trung, chấn động bát phương, mặt đất bị đánh cho tả tơi, bùn đất ở trong phạm vi một dặm bay tứ tung.
Trong hỗn loạn, có đao quang lấp lóe.
Sát ý băng lãnh giống như đang nhe răng cười, vừa xuất hiện thì bốn phương trời đã đột nhiên u ám, giống như tất cả mọi thứ ở giữa thiên địa đều bị sát ý bao phủ.
"Bạch!"
"Vù vù!"
Đao quang liên tục lóe lên, huyết nhục văng tung tóe.
"Bành!"
Một tiếng hét thảm vang lên, một đoàn khí lãng hình tròn khuếch tán, một cánh tay nhuốm máu bay ra ngoài, đồng thời còn có cả bóng người.
Mạc Cầu cầm Bách Tịch đao trong tay, sắc mặt băng lãnh, mắt hiện sát cơ, thân thể giật giật, cuối cùng cũng kiềm chế được sát ý trong lòng.
Hắn xoay người nhìn Trình Tuyết trọng thương bỏ chạy, khẽ lắc đầu.
"XÌ.... . ."
Một tiếng động cổ quái truyền đến, tiếng động này không lớn, nhưng lại cực kỳ bén nhọn, thân thể Trình Tuyết cứng đờ, cái ót bỗng nhiên nổ tung.
"Hắc hắc. . ."
Một đoàn khí tức chí âm chí hàn từ trong theo cơ thể Trình Tuyết toát ra đang bị Diêm Bình cầm trong tay, gã ta nhếch miệng cười một tiếng:
"Chẳng lẽ tên này thật sự nghĩ rằng mình còn có thể trốn được sao?"
"Cũng không hẳn là vậy." Mạc Cầu thu hồi trường đao, lạnh nhạt mở miệng:
"Lần này nếu như không phải Diêm đạo hữu đi theo ở phía sau, chỉ dựa vào Mạc mỗ thì cũng chưa hẳn có thể giữ được kẻ này."
"Mạc đạo chủ quá khiêm tốn." Nhìn Mạc Cầu, Diêm Bình cẩn thận nói:
"Cho dù không có ta thì họ Trình cũng khó thoát một kiếp."
"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, nói:
"Sau khi xong chuyện ở chỗ này, Mạc mỗ sẽ tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày, đạo hữu có việc thì có thể đưa tin cho tại hạ, hoặc là sai Quỷ vật tới phủ thượng gọi một tiếng."
Nói xong liền chắp tay một cái, thân hình của hắn chậm rãi biến mất.
". . ."
Đưa mắt nhìn Mạc Cầu rời đi, ánh mắt Diêm Bình chớp động, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng:
"Đao pháp của họ Mạc rất kinh khủng, bất quá cũng giống như truyền ngôn đã nói, hình như hắn cũng không thể hoàn toàn chưởng khống môn đao pháp này."
"Tướng quân." Một quỷ ảnh xuất hiện ở phụ cận, thấp giọng nói:
"Trải qua khoảng thời gian chém giết này, chúng ta cũng đã biết rõ thực lực của họ Mạc ra sao rồi, đúng là rất khó đối phó, bất quá cũng không phải là không có cách nào."
"Mã Diện. . ."
"Liền có thể khắc chế được hắn!"
"Ừm." Diêm Bình chậm rãi gật đầu:
"Vừa vặn, nói cho Mã Diện một tiếng, nếu như nó không muốn chết thì phải thành thật nghe lời, nếu không thì tất cả quỷ vật trong mạch của nó. . ."
"Đều sẽ bị giết tuyệt!"
"Vâng." Quỷ ảnh gật đầu.
. . .
Địa vị của Mạc Cầu đều không thấp, bất luận Nguyên Anh dương thế, hay là Toàn Chân Đạo Chủ, hoặc là hảo hữu của Lỗ vương Đế Khốc.
Ở không xa Vương phủ có một tòa trạch viện.
Trong viện không có bao nhiêu nô bộc, cũng không có đệ tử Toàn Chân đạo, có thể nói là hoang vu.
Mạc Cầu đang đi lại bên trong viện, đám quỷ bộc đang quét rác một mực cung kính thi lễ, thẳng đến khi hắn đi tới hậu viện.
Hậu viện có đình đài lầu các, toàn bộ đều được thiết kế lịch sự tao nhã, có thể thấy được sự tỉ mỉ, chẳng qua khi quét mắt nhìn lại thì chỉ cảm thấy một cỗ tịch liêu.
Mạc Cầu cũng đã quen thuộc với loại hoàn cảnh này, cất bước đi vào bên trong thạch đình, đứng yên trong đó không nói một lời, giống như là đã nhập định cảnh.
Không biết đã qua bao lâu.
Mặt nước dưới cây cầu nhỏ ở bên cạnh đột ngột xuất hiện gợn sóng, một quỷ ảnh chậm rãi hội tụ thành hình.
"Mạc đạo chủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ!"
Một giọng nói khàn khàn, già nua vang lên.
"Xem ra các hạ đã nhận định là Mạc mỗ." Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ khi có quỷ xuất hiện, chỉ thản nhiên nói:
"Bất quá hiện giờ Vương Hoàng đã chiếm giữ đại cục, Lỗ vương không muốn chống cự, chỉ dựa vào những Quỷ vật như các ngươi thì làm sao chống cự nổi?"
"Sao Đạo chủ biết là Lỗ vương không muốn chống cự?" Quỷ ảnh cúi đầu cười nói:
"Huống hồ, cho dù chúng ta không địch lại thì cũng nên thử một lần, chẳng lẽ Mạc đạo chủ cho rằng Vương điện chủ sẽ bỏ qua động thiên Thượng Thanh Huyền U sao?"
"Lão hủ nghe nói, Vương điện chủ đã điều động trăm vạn Quỷ binh tiến tới thông đạo động thiên Thượng Thanh Huyền U, bất cứ lúc nào cũng có thể mang binh xâm chiếm."
". . ." Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, chậm tiếng mở miệng:
"Vương Hoàng đã đáp ứng Mạc mỗ, chỉ cần ta giúp hắn giải quyết hết đám quỷ vật phản đối ở trong Lỗ vương cảnh thì ông ta sẽ vĩnh viễn không xâm chiếm động thiên Thượng Thanh Huyền U."
"Vả lại còn kết minh với Toàn Chân đạo đời đời kiếp kiếp."
"Hắc hắc. . ." Quỷ ảnh khinh thường cười lạnh:
"Mạc đạo chủ cần gì phải lừa mình dối người, chẳng lẽ Đạo chủ cho rằng những lời này của Vương Hoàng là thật?"
"Bây giờ lão ta có thể dùng Quỷ binh xâm chiếm để ép ngươi quét sạch đám Quỷ vật phản kháng, ngày khác chắc chắn sẽ họa thủy đông dẫn, mang Quỷ binh đồ diệt Toàn Chân đạo để lắng lại chúng nộ."
"Nếu như bọn ta không còn thì Toàn Chân đạo há có thể tồn tại?"
"Mạc đạo chủ nên hiểu đạo lý môi hở răng lạnh này hơn một lão quỷ như ta mới phải."
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ là sắc mặt đang ngày càng âm trầm.
"Xem ra Mạc đạo chủ cũng đã hiểu rõ." Quỷ ảnh tiếp tục mở miệng:
"Nếu như vậy, tại sao chúng ta lại không liên thủ?"
"Hừ!" Mạc Cầu hừ lạnh:
"Từ đầu đến cuối các hạ đều chưa từng lộ diện, ngay cả họ tên của ngươi mà Mạc mỗ cũng không biết, làm sao ta có thể liên thủ với ngươi để đối phó Vương Hoàng được."
"Ông ta. . ."
"Chính là Quỷ Vương hậu kỳ!"
"Haizz!" Quỷ ảnh nghe vậy liền than nhẹ, mặt nước gợn sóng chập trùng, dường như cũng cảm thấy khó xử với thực lực của Vương Hoàng.
Quỷ Vương hậu kỳ há lại là hạng người hời hợt.
Đừng thấy Mạc Cầu từng giết chết Long tộc Thập Nhất giai mà hiểu lầm, đó là vì có mấy chục vạn lực lượng Thiên Binh gia trì, còn có Tiên dân Di tộc giúp đỡ mới có thể làm được.
Vả lại còn mượn nhờ lực lượng của Thái Cổ Độc Chướng.
Chỉ dựa vào bản thân hắn thì còn không phải là đối thủ.
"Bất luận có như thế nào thì chúng ta cũng là chân tâm thật ý." Quỷ ảnh mở miệng nói:
"Để biểu đạt thành ý, lão hủ có một lời khuyên cho Đạo chủ."
"Nói nghe một chút."
"Cẩn thận Diêm Bình!"
.......
Diêm Bình vừa trở về phủ liền có quỷ bộc tiến lên cởi áo choàng cho gã, Quỷ Cơ kiều diễm hầu hạ trái phải, dâng Linh trà, trình Linh quả.
"Đi xuống đi!"
Diêm Bình vuốt vuốt huyệt Thái Dương, có chút không kiên nhẫn phất phất tay:
"Ta muốn yên tĩnh."
"Vâng."
Quỷ bộc, Quỷ cơ khom người lui ra theo thứ tự.
Trong căn phòng to lớn này, ngoài gã ta ra thì vẫn còn hai quỷ ảnh vẫn luôn lơ lửng giữa không trung và không nói tiếng nào.
Diêm Bình cầm Linh trà lên nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói:
"Gần đây Điện chủ đang bận cái gì?"
"Cuộc đám phán giữa Tần phó điện chủ và Chiêu vương rất không thuận lợi, hôm trước Điện chủ đã đích thân đến gặp mặt Chiêu vương." Một con quỷ đáp lời:
"Ngoài ra, hình như công pháp của Thánh nữ đã có tiến triển."
"Thật sao?" Diêm Bình hai mắt sáng lên:
"Có thể bái phỏng Thánh nữ được không?"
"Đã trình thiếp mời, nhưng không có hồi âm." Quỷ ảnh lắc đầu:
"Sợ là không được."
"Đáng tiếc!" Diêm Bình than nhẹ.
Hiện giờ thanh danh của Thánh nữ vẫn còn chưa quá lớn, nhưng lại là nửa chủ nhân tương lai của Tổ đình, trùng hợp là bên cạnh Thánh nữ lại không có người, đây chính là thời cơ tốt nhất để gã ta trèo lên.
Bất quá nơi ở của Thánh nữ đã được Điện chủ tự mình chiếu cố, lại gặp đúng vào thời điểm tu hành then chốt, gã ta cũng không dám mạnh mẽ xông tới quấy rầy.