Người dịch: Whistle
"Mạc Cầu!"
"Vương điện chủ." Mạc Cầu ra khỏi hàng, mặt không đổi sắc.
"Đêm đó, ngươi ở đâu?" Vương Hoàng lạnh giọng mở miệng.
"Điện chủ, ngài có ý gì?" Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:
"Chẳng lẽ ngài đang hoài nghi Mạc mỗ là người đã giết Diêm tướng quân sao, những ngày qua, tại hạ và tướng quân trò chuyện vui vẻ, sao lại ra tay giết người được?"
"Ta có nói là ngươi hạ thủ sao?" Ánh mắt Vương Hoàng âm trầm:
"Mạc đạo chủ vội vàng phản bác như vậy, chẳng lẽ đã làm chuyện trái với lương tâm sao?"
"Không dám." Mạc Cầu chắp tay:
"Ngày đó Mạc mỗ ở trong phủ nghỉ ngơi giống như ngày thường, chưa từng ra ngoài."
"Nói cách khác. . ." Vương Hoàng hừ nhẹ:
"Không có người nào có thể làm chứng là ngươi chưa từng tới phủ đệ của Diêm Bình?"
"Vương điện chủ." Giọng nói Mạc Cầu trầm xuống:
"Mạc mỗ không có lý do gì phải động thủ với Diêm tướng quân, vả lại ngày đó còn có Mã Diện Quỷ Vương ở hiện trường, nếu như Mạc mỗ động thủ thì sao phải thả y rời đi?"
"Hừ hừ!" Vương Hoàng mặt không đổi sắc:
"Phóng nhãn khắp toàn bộ Lỗ vương cảnh, người có thể vô thanh vô tức giết chết Diêm Bình, ngoài Mạc đạo chủ ra thì còn có ai có thể làm được?"
Đúng là không có chứng cứ chứng minh Mạc Cầu ra tay.
Nhưng.
Thực lực của Diêm Bình còn ở đó, đối tượng tình nghi cũng chỉ có mấy người, mà Mạc Cầu chính là kẻ đáng nghi nhất.
"Điện chủ."
Mạc Cầu hít sâu một hơi, lặng lẽ mở miệng:
"Nếu như ngài khăng khăng nghi nhờ Mạc mỗ, vậy thì tại hạ cũng không thể nói gì hơn, nhưng nếu muốn đổ hết chuyện này lên đầu ta thì Mạc mỗ không phục."
"Không phục?"
Vương Hoàng nói nhỏ một câu, lập tức cất cao giọng nói:
"Ngươi không phục!"
Thanh âm cao vút, như tia chớp xé rách chân trời, mang theo uy thế kinh khủng ngưng tụ thành một cỗ rồi hung hăng đập về phía Mạc Cầu.
"Bành!"
Một tầng đao mang ngăn ở trước người chém vỡ kình khí đột kích .
Vương Hoàng đúng dậy, giống như một ngọn núi đột ngột từ dưới đất mọc lên, uy thế kinh khủng làm cho trong điện run rẩy, bầy quỷ như đang thân hãm thủy triều, sóng cả chập trùng không chừng.
"Ngươi thân là người tu hành dương thế, hoàn toàn trái ngược với Âm phủ, chỉ vì một mình ngươi mà vương gia đã bỏ qua cho một phương Động thiên có hơn ngàn vạn người sống."
"Ân đức như thế. . ."
"Ngươi còn có không phục?"
"Ầm ầm. . ."
Tiếng chấn động không ngừng vang lên bên tai, toàn bộ đại điện đều xuất hiện vô số khe nứt , bầy quỷ nhao nhao biến sắc, không ngừng lui lại, chỉ có Mạc Cầu đứng yên tại chỗ.
Xung quanh người hắn bị Linh quang bao phủ, đao mang vờn quanh, mặc dù ánh sáng không chói lọi, nhưng ở trong tình huống sóng cả chập trùng, khí thế mãnh liệt trùng kích mà cũng không hề lay động.
Chỉ là hắn cũng không dám loạn động, trầm trầm nói:
"Điện chủ muốn như thế nào?"
Vương Hoàng mở miệng: "Nhằm đề phòng ngươi lòng mang ý nghĩ khác, Toàn Chân đạo phải phái người đến Âm phủ làm con tin, mấy tên đồ đệ kia của ngươi cũng phải tới."
Tác phong cường thế của Vương Hoàng làm cho không ít người cảm thấy oán giận.
Nhưng vì thực lực của lão ta quá mạnh, một quỷ liền có thể áp chế bầy quỷ trong đại điện, cho dù lão có làm cho Lỗ vương cảnh tràn đầy mưa gió thì cũng có thể cưỡng ép trấn áp.
Con quỷ duy nhất có thể chống lại lão ta là Đế Khốc thì lại lựa chọn chủ động nhượng bộ, phân quyền Lỗ vương cho đối phương, khó mà tạo thành uy hiếp.
Những Minh Nguyệt Quỷ Vương kia đều đã thần phục.
Quỷ không thần phục, không phải bị giết thì chính là không biết tung tích, tuy rằng thực lực của Mạc Cầu rất mạnh, nhưng khi đối mặt với Vương Hoàng thì cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời chịu thua.
Huống chi, động thiên Thượng Thanh Huyền U còn đang bị đối phương uy hiếp.
Trở lại phủ đệ.
Mạc Cầu lấy ra Phù bút, trầm tư một lúc liền viết một phong thư, sạu đó gọi quỷ sai trong phủ tới rồi dặn dò nó mang bức thư này đến Động thiên.
Sau một hồi từ chối, Tông chủ đương nhiệm của Toàn Chân đạo là Diệp Toàn Chân có thể tiếp tục ở lại động thiên Thượng Thanh Huyền U để xử lý sự vụ trong tông môn.
Vương Hổ, Cơ Băng Yến, Tần Tư Dung thì cần phải nhập giới giam giữ.
"Haizz!"
Trong tĩnh thất trống rỗng, Mạc Cầu khoanh chân đả tọa, bất đắc dĩ than nhẹ.
Lực không bằng người, có thể làm gì?
Hắn nhắm mắt lại, Thần niệm chìm vào trong thức hải, tinh thần chiếu rọi tâm thần, rất nhiều hạt giống Thần thông, bí pháp đều chìm nổi bất định trong đó.
Nổi bật nhất đương nhiên là Địa Tàng Bản Nguyện Đao phá bảy quan và Thập Phương Sát Giới phá năm quan.
Phù văn hội tụ xung quanh Địa Tàng Bản Nguyện Đao giống như một tôn Phật Đà đang khoanh chân đả tọa, quan sát thật kỹ còn có thể nghe được những tiếng thiền tụng mờ hồ.
Còn có một cỗ đại từ bi, đại nghị lực, đại hằng tâm đang không ngừng ảnh hưởng đến tâm thần của Mạc Cầu.
Ngược lại.
Thập Phương Sát Giới là một mảnh đen kịt, khó phân biệt diện mục thật sự, giống như đang dựng dục ra một loại vật chí tà chí hung dùng tàn sát vạn vật mà sống.
Sát khí giống như thực chất, không chỉ ảnh hưởng tâm thần, ngay cả mấy viên hạt giống Thần thông ở bên cạnh cũng trở nên hung lệ.
May mà tu vi củai Mạc Cầu không yếu, ý chí kiên như tinh cương, chỉ cần hắn không buông lỏng tâm thần thì cũng có thể miễn cưỡng áp chế được.
Bất quá cũng chính vì vậy nên dù đã vào trong Thái Ất bảo điện tu luyện, đã chém giết rất nhiều quỷ vật, thắp sáng rất nhiều tinh thần mà hắn cũng không dám tiến giai hai môn thần thông này
Trong tình huống tu vi cảnh giới không có đại tiến triển gì mà tiến giaii hai môn Thần thông này đều sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm thần của hắn.
Về phần những pháp môn khác. . .
Tuy rằng cũng có rất nhiều huyền diệu, nhưng lại kém hơn hai môn này rất nhiều.
Như Cửu Hỏa Thần Long Tráo thì cũng có thể tiến giai, nhưng căn bản của nó là ở Linh hỏa mà bản thân luyện hóa, mà Linh hỏa thì lại không có biện pháp đột ngột tăng lên.
Ngũ Chỉ Sơn cũng tương tự.
Uy lực của pháp môn này rất mạnh, ngay cả một cao thủ Quỷ Vương Trung kỳ đỉnh phong như Diêm Bình mà cũng cũng có thể bị nó vây kín khó mà chạy thoát.
Đáng tiếc.
Căn bản của nó nằm ở Đại La Pháp nhãn và tu vi của bản thân, mà hai điểm này lại không thể mượn tinh thần thức hải dể tăng lên.
Mạc Cầu đem ý niệm đầu nhập hai môn Thần thông Địa Ngục đồ và Thiên Binh Hộ Thể Phù văn.
"Ông. . ."
Tinh quang run rẩy, những tia sáng rực rỡ chiếu xuống, rất nhiều tinh thần dập tắt, Địa Ngục Đồ cũng chậm rãi giãn ra.
Hai quan!
Tam quan!
Tứ quan!
Liên tục phá tam quan, Địa Ngục Đồ vốn hư vô mờ mịt cũng bắt đầu trở nên ngưng thực giống như một bức họa.
Trong bức họa liên tục trình chiếu cảnh tượng của mười tám tầng Địa Ngục.
Toàn bộ võ học của Mạc Cầu không phải dung hợp vào trong Thập Phương Sát Giới dùng sát phạt hòa một thể, cũng không phải Bắc Âm Huyền kinh tu hành chi cơ có thể chứng Hóa Thần, càng không phải Diêm La Pháp Thể mà hắn đã dựa vào để chiến đầu vượt cấp nhiều lần.
Mà chính là ở trong Địa Ngục Đồ không chút nổi bật này!
Mỗi một chúng sinh ở bên trong Địa Ngục Đồ đều có thể xem như một người sống sờ sờ, mỗi một người đều học Võ kỹ diệu pháp.
Trong mười tám tầng Địa Ngục này có rất nhiều Quỷ vật, cũng ẩn giấu toàn bộ võ học cả đời của hắn.
Mỗi giết chết một sinh linh thì bên trong nó sẽ có thêm một cái bóng.
"Ầm ầm. . ."
Tia chớp nổ tung trên bầu trời của Địa Ngục Đồ, một cảm giác không hiểu rung động làm cho Mạc Cầu lập tức hoàn hồn, dừng động tác trong thức hải lại.
Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, nếu như lại tiếp tục thì Địa Ngục Đồ sẽ là Thập Phương Sát Giới thứ hai.
Vì áp chế Địa Tàng Bản Nguyện đao và Thập Phương Sát giới mà hắn tốn khá nhiều công sức, bây giờ cũng không dám tiếp tục cường hóa thêm một môn Thần thông nào nữa.
Vừa chuyển động ý nghĩ, tinh quang bao phủ xuống Thiên Binh Hộ Thể Phù văn.
Pháp này đã phá tam quan.
Thoáng qua, chính là tứ quan!
Ngũ quan!
Lục quan!
"Oanh. . ."
Một lực lượng vô hình đột ngột nổ tung ở trên thân Mạc Cầu, vô số Phù văn từ trong cơ thể hắn toát ra.
Thoáng cái đã ngưng tụ thành một tầng thần quang hộ thể vô hình.
Mạc Cầu mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, ngưng trọng, đưa tay sờ nhẹ Linh quang, một tính bền dẻo cực hạn xuất hiện trong lòng.
Thật mạnh!
Sợ là ngay cả Bách Tịch Đao cũng không thể phá vỡ nó một cách dễ dàng.
Đại bộ phận công kích của Quỷ Vương Trung giai đều có thể bị luồng linh quang này chống đỡ, hơn nữa bên trong còn có một tầng Minh Vương giáp.
Lại thêm Diêm La Pháp thể. . .
Mạc Cầu híp mắt, âm thầm suy nghĩ.
Mặc dù không so được với nhục thân mạnh đến mức biến thái của con Long tộc Thập Nhất giai kia, nhưng lực phòng ngự của hắn hiện giờ cũng có thể so với Quỷ Vương hậu kỳ rồi.
Đương nhiên.
Dù sao hắn cũng chưa từng thật sự được chứng kiến sức mạnh của Quỷ Vương hậu kỳ, nên cũng còn không rõ ràng.
Cùng lúc đó, hắn muốn tiếp tục tăng lên thì trong lòng lại truyền đến báo động, bất quá cho dù không có báo động thì trong thức hải đã đen kịt một màu, không còn đủ tinh thần để gia tăng nữa.
'Xem ra, công pháp khác nhau, dù cho phẩm giai uy lực ngang nhau thì ảnh hưởng với thần chí cũng có sự khác biệt, so ra mà nói thì pháp môn hộ thân sẽ có ảnh hưởng nhỏ hơn.'
"Ngô. . ."
Ý niệm chuyển động, hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhíu mày, lập tức khẽ vung tay áo dài, đại môn tĩnh thất tự động mở rộng.
"Quỷ hữu phương nào, nếu đã tới thì sao không hiện thân gặp mặt?"
"Mạc đạo chủ."
Trong bóng tối, Âm phong cuốn lên, một giọng nói mang theo sự cảnh giác vang lên:
"Lão chủ nhân nhà ta mời ngài đi tới Thanh Mang sơn một chuyến."
"Thanh Mang sơn?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Không biết quý chủ nhân là. . ."