Người dịch: Whistle
Quỷ vực âm u lạnh lẽo lặng lẽ xuất hiện một sợi thanh khí, thanh khí bốc lên, vờn quanh Mạc Cầu, một cỗ sinh cơ dư dả tùy theo hiện lên.
Cỗ sinh cơ này như mặt trời mạnh mẽ dâng lên giữa không trung.
Đám quỷ vật ở trong phạm vi ngàn dặm đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, điên cuồng chạy tới nơi này.
Âm phủ chưa từng xuất hiện loại cự yến giống như vậy?
Ngay cả Quỷ tướng, Quỷ Vương cũng khó có thể áp chế khát vọng về dương khí được khắc sâu trong quỷ thể mà sinh ra tham niệm.
Mạc Cầu nhắm nghiền hai mắt, mặc cho Khí huyết bốc lên, Nguyên Anh trong cơ thể nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, câu lấy Pháp lực muốn phá thể mà ra kia.
Hắn nhíu mày, dường như đã phát hiện được gì đó.
Lập tức.
"Oanh. . ."
Một ngọn lửa mờ ảo đột nhiên xuất hiện, hoà vào trong Khí huyết, sát ý lạnh lẽo dâng trào, trong chớp mắt đã bao phủ bốn phương tám hướng.
Đám Quỷ vật ở xa xa cứng đờ cả người, vẻ mặt hoảng sợ.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trên bình nguyên, giữa các dãy, trong khe đá, vô số Quỷ vật phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, quỷ thể bị Cực Âm Chân hỏa chiếu rọi dần dần tiêu tán.
Giống như một vầng thái dương vậy, không chỉ có thể chiếu rọi sinh cơ của vạn vật , mà còn có năng lực đốt cháy tất cả, hết thảy đều xem tâm ý.
"Hô. . ."
Mạc Cầu mở mắt ra, nhẹ nhàng nhả ra một ngụm trọc khí, chậm rãi thu liễm khí tức trên người, cuối cùng là phản phác quy chân, không nổi bật gì, giống như quá khứ.
Đột phá công thành không gặp chút trở ngại nào.
Thẳng đến lúc này, bầy quỷ mới lấy lại tinh thần, kẻ đã liên tục chém giết hai vị Quỷ Vương hậu kỳ này, trước đó chỉ mới là Nguyên Anh sơ kỳ.
Cho dù là hiện giờ thì cũng chỉ sơ nhập Nguyên Anh trung kỳ.
Luận tu vi, hắn còn chẳng có vị trí trong bảng xếp hạng bầy quỷ!
"Chúc mừng!"
Đế Khốc chắp tay nói.
"Khách khí." Mạc Cầu lạnh nhạt trả lời, dường như đối với hắn mà nói thì việc đột phá này cũng chẳng hề quan trọng lắm, mà bầy quỷ cũng cảm thấy vậy.
Thực lực của hắn đã hơn xa tu vi cảnh giới, cho dù có trở thành Nguyên Anh trung kỳ thì cũng chưa chắc sẽ mạnh lên được bao nhiêu.
Mạc Cầu chắp tay mở miệng:
"Lần này nhờ có kế hoạch của vương gia mới có thể chém giết hai vị Quỷ Vương hậu kỳ, Mạc mỗ mới có cơ duyên như hiện giờ, thực ra cũng không tính là gì."
"Đạo chủ quá khiêm tốn." Đế Khốc lắc đầu:
"Nếu như không có Pháp lực vô thượng và tu vi thông thiên của Đạo chủ, khi đối mặt với thực lực chân chính thì tại hạ cũng là vô kế khả thi."
"Lần này. . ."
Y nghiêm mặt chắp tay:
"Đa tạ!"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, hỏi ngược lại:
"Sau này Vương gia có ý định gì không?"
"Ta phải đi tới Thất Phi cung một chuyến trước." Đế Khốc vươn tay nhiếp lên Thất Phi Thiên đao, nghĩ nghĩ, lại đưa cho Mạc Cầu:
"Lai lịch của Ung Tuyết Thiên quỷ rất bí ẩn, ẩn thân trong Lỗ vương cảnh này mấy ngàn năm rồi, ám tật năm đó mà gia phụ gặp phải chắc chắn là do lão ta ra tay, cái chết của phụ vương chắc chắn có liên quan đến lão ta, hôm nay lão đã chết trong tay chúng tay, bổn vương vô cùng cảm kích."
"Thứ mà lão ta muốn chính là Lỗ vương truyền thừa, nhờ có Đạo chủ tương trợ nên lão ta mới thất bại trong gang tấc, mong rằng Đạo chủ nhận lấy món bảo vật bất phàm này."
Ngữ khí chân thành, trên mặt lộ ra vẻ động dung hiếm thấy.
Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe.
Pháp y và đôi bao tay kia của Vương Hoàng cũng rất bất phàm, chính là quỷ khí cao cấp nhất, hắn đã sớm bỏ vào trong túi , theo lý mà nói, vật này nên thuộc về Đế Khốc mới phải, dù sao y và Ung Tuyết Quỷ Vương cũng có quan hệ không ít.
Bất quá. . .
"Cũng tốt."
Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận:
"Cám ơn!"
"Ha ha. . ." Đế Khốc cười sang sảng:
"Người nói cảm ơn nên là bổn vương mới đúng."
"Ở trong Thất Phi cung vẫn còn có những thứ mà Ung Tuyết Thiên Quỷ chuẩn bị để nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, bổn vương phải đi trước một bước, đợi khi chuyện này kết thúc thì chúng ta lại tụ họp tiếp."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Vương gia cẩn thận."
. . .
Trong thung lũng tràn đầy hỗn loạn.
Mấy bóng người đưa mắt nhìn một đám quỷ vật do Đế Khốc cầm đầu rời xa, mọi người mới thu hồi tầm mắt.
Phượng Linh tiên cô chau mày, ở trước mặt người mình nên cũng không cần giấu ý nghĩ trong lòng, lạnh giọng mở miệng:
"Mạc Cầu, ngươi phải cẩn thận với Lỗ vương có tâm cơ sâu nặng này, ngay cả Điện chủ Tổ đình và phụ sư của mình mà gã cũng bày mưu hãm hại, gã ta chắc chắn sẽ không tin tưởng ngươi."
"Không sai."
Thái chân nhân vuốt râu gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng:
"Tên quỷ vật này có thể từ trong khốn cảnh tìm được một chút hi vọng sống, lại còn có thể bước lên vị trí cao nhất, bình định mọi tai hoạ ngầm ở bên cạnh, không phải là kẻ phàm tục có thể so sánh, cũng làm cho người nhìn không thấu."
"Thực lực của y. . ."
"Sợ là cũng có chỗ giấu giếm!"
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Trên người Mạc Cầu có Đại La Pháp nhãn, nhãn lực của hắn cao minh hơn những người ở đây nên cũng có thể nhìn ra , cho dù bản thân mình không ra tay thì cuối cùng Đế Khốc cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì.
Bất quá chém giết Ung Tuyết Thiên quỷ, còn tận mắt chứng kiến một vị Quỷ Vương hậu kỳ vẫn lạc đối với hắn có chỗ tốt cực lớn, cho nên cuối cùng hắn vẫn không chút do dự ra tay.
"Hai vị tiền bối yên tâm."
Hắn chậm rãi mở miệng:
"Ta sẽ chú ý."
Phượng Linh tiên cô tiếp tục mở miệng nhắc nhở:
"Có mới nới cũ, qua cầu rút ván, hiện giờ Lỗ vương cảnh đã không còn đại địch nữa, có thể Đế Khốc sẽ không làm gì ngươi, nhưng sau này thì lại không chắc là y sẽ không hạ thủ với Toàn Chân đạo."
"Ngươi nhớ phải chú ý cẩn thận."
"Vâng." Mạc Cầu cúi đầu:
"Vãn bối đã có chỗ chuẩn bị, trong thời gian ngắn thì Đế Khốc sẽ không dám trở mặt với chúng ta."
Về phần thời gian sau này.
Hắn có tự tin là đối phương sẽ không dám trở mặt.
"Phải không?" Ánh mắt Phượng Linh tiên cô lấp lóe, cũng không hỏi nguyên do cụ thể, chỉ là nhẹ gật đầu, lựa chọn tin tưởng Mạc Cầu:
"Vậy là tốt rồi."
"Sư phụ!" Lúc này, Tần Tư Dung mới cúi đầu lặng lẽ mở miệng:
"Cho nên, mọi chuyện đều là cạm bẫy mà ngài đã sắp đặt để nhằm vào con quỷ vật kia sao?"
"Tư Dung." Tần Thanh Dung hơi biến sắc, tiến lên nhẹ nhàng đè lại cổ tay của nó, ôn nhu nói:
"Sở dĩ trước đó không nói cho ngươi biết là sợ sắc mặt khác thường của ngươi sẽ bị đám quỷ vật Vương Hoàng phát hiện ra, như vậy thì chuyện này sẽ thất bại trong gang tấc."
"Không chỉ ngươi, ngay cả bọn người Vương Hổ cũng không biết."
Nàng biết trong lòng đối phương có bi khuất, nên liền thấp giọng khuyên nhủ:
"Vì cam đoan an toàn của ngươi mà sư phụ ngươi đã chuẩn bị đầy đủ, còn dặn dò ta là nếu cuối cùng không thể trọng thương Vương Hoàng thì cũng muốn bảo vệ tính mạng của ngươi."
"Chuẩn bị đầy đủ. . ." Thân thể mềm mại của Tần Tư Dung khẽ run, gục đầu xuống, tóc dài che khuất mặt, không có người nhìn thấy được biểu lộ của nó, nhưng trong giọng nói dường như vẫn còn mang theo vẻ không cam lòng.
Mạc Cầu nhìn Tần Tư Dung một cái, không biết nên làm thế nào để trấn an tâm tình của nó, nên chỉ đành tạm thời bỏ qua, nói:
"Sau khi Vương Hoàng chết đi thì những quỷ vật ở tại trong Lỗ vương phủ sẽ phát hiện ra được gì đó, chúng ta phải mau chóng tới đó, không được thả bọn chúng rời đi."
"Đúng!"
Đôi mắt đẹp của Phượng Linh tiên cô nhíu lại, trong mắt hiện ra hàn mang:
"Diệt cỏ tận gốc, chúng ta đi!"
Dứt lời liền hóa thành một đạo kinh thiên kiếm mang đâm rách hư không, bay vút về phía Lỗ vương phủ.
Những người khác đối mắt nhìn nhau, lần lượt đi theo.
. . .
Thất Phi cung.
"Đát. . . Đát. . ."
Tiếng bước chân vang vọng trong đại điện trống rỗng.
Một nam một nữ bước vào trong đại điện.
Nam thì đương nhiên là Lỗ vương Đế Khốc, nữ tử lại nằm ngoài ý định, chính là người đã nhiều năm chưa hề đặt chân đến Âm phủ Doanh Thái Chân.
Hai người nắm tay nhau, nam tử có khuôn mặt tuấn lãng, khí độ bất phàm, nữ tử đẹp như tiên nữ, ung dung hoa quý, đúng là một đôi bích nhân.
"Thái Chân."
Đế Khốc dịu dàng nói, vươn tay chỉ về phía trước:
"Nơi này chính là Thất Phi cung mà ta đã nhiều lần kể với nàng, khi ta còn rất nhỏ liền được sư phụ thu nhận."
"Một ngọn cây một cọng cỏ, một bông hoa một cục ở nơi này ta đều biết rõ."
Đế Khốc nhẹ nhàng vuốt ve cái bàn trà bằng đá trước mặt, ánh mắt phức tạp, ung dung mở miệng:
"Thậm chí còn rõ ràng hơn những phủ đệ mà phụ vương đã ban cho ta."
Đôi mắt đẹp của Doanh Thái Chân lấp lóe, không trả lời đối phương, chỉ lặng lẽ nhìn Đế Khốc, thần sắc mang theo một cảm giác phức tạp:
"Huynh có trách ta không?"
"Trách nàng?" Đế Khốc thu hồi tầm mắt:
"Chỉ giáo cho?"
"Sư phụ sai ta kiềm chế huynh, thậm chí còn dùng bí pháp làm cho mệnh hồn của chúng ta dung hợp." Doanh Thái Chân cười khổ, cúi đầu lặng lẽ mở miệng:
"Hiện giờ ta đã thành gánh nặng của huynh, là tử huyệt của huynh, ngày khác nếu như sư phụ bắt ta để áp chế huynh, ép huynh làm những chuyện mà mình không muốn thì phải làm sao?"
"Thái Chân." Đế Khốc đưa tay khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp của Doanh Thái Chân, trong mắt tràn đầy thâm tình:
"Chúng ta vốn nên đồng sinh cộng tử, như thế này mới không phụ lời thề mà ta đã hứa với nàng lúc trước, tại sao lại có thể gọi là vướng víu được?"
"Huống hồ. . ."
"Mạc đạo chủ cũng không phải loại người đó."