Người dịch: Whistle
Trong tràng.
Bách Tịch Đao lấp lóe hàn quang, Mạc Cầu đứng sừng sững giữa không trong, vô số đao mang vờn quanh bay múa, không ngừng thu gặt tính mạng của những con quỷ vật ở bên dưới.
Hắn chắp hai tay sau lưng, thân hình lấp lóe, mỗi lần xuất hiện đều có một con Quỷ vật hóa thành tro bụi.
Chỉ mới qua một lát đã dọn sạch toàn trường.
Trong thức hải, tinh thần cũng đã sáng lên rất nhiều.
"Đi!"
"Nơi kế tiếp."
. . .
"Mạc đạo chủ, nhất định phải chém tận giết tuyệt sao?"
Tần Sinh tỏ ra tuyệt vọng, dừng lại giữa không trung, nộ trừng bóng người ở trước mặt.
"Tần phó điện chủ cần gì phải thất thố như vậy." Mạc Cầu chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay đều như vậy."
"Vào lúc mà Vương điện chủ thất thế thì các hạ hẳn là phải biết rõ kết cục của mình rồi mới phải."
Hắn chỉ về phía sau rồi nói:
"Cho dù Mạc mỗ có tránh đường thì Tần phó điện chủ nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi cuộc vây giết này sao? Lỗ vương và Tổ đình đã không thể ở chung trong hòa bình được nữa."
Mông Sơn, Minh Nguyệt Quỷ Vương đã chặn hết đường lui của Tần Sinh, bày ra Thiên La Địa Võng, Mạc Cầu chỉ là tới trước một bước mà thôi.
"Tốt, tốt!"
Tần Sinh cắn răng:
"Có chơi có chịu, Tần mỗ không có lời oán giận, bất quá Thánh nữ. . ."
Gã nhìn Tần Thanh Dung mặt mang sa mỏng, khí chất thanh lãnh ở bên cạnh Mạc Cầu nói:
"Ngươi phản bội Thánh Chủ, cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết, đừng tưởng rằng có Lỗ vương và Mạc Cầu phù hộ thì có thể sống yên ổn."
"Chuyện này không nhọc tiền bối phí tâm, chỉ cần không có Quỷ vật trở về, Thánh Chủ chắc chắn sẽ không biết nơi này xảy ra chuyện gì." Tần Thanh Dung lắc đầu, bấm tay điểm ra, kiếm quang dâng lên:
"Bớt nói nhiều lời, vãn bối tiễn ngài lên đường!"
Kiếm ý lên, đao mang tùy, đao kiếm kết hợp, hóa thành một tia sáng dài đến hơn mười dặm xẹt qua chân trời, chém về phía tên Quỷ Vương ở đối diện.
Nàng được Mạc Cầu chỉ điểm, Kiếm pháp siêu tuyệt, lần này đao kiếm tương hợp, uy năng càng kinh người hơn.
Quỷ Vương bình thường sợ là ngay cả cơ hội chạy trốn cũng đều không có.
Tần Sinh Không giống với những Quỷ Vương khác ở Tổ đình.
Mặc dù gã có được tu vi Quỷ Vương Trung giai, nhưng lại rất ít động thủ.
Truyền ngôn nói rằng gã bất thiện chém giết, chỉ có mồm mép linh hoạt, mọi chuyện trong rất nhiều Vương cảnh đều rất thuận lợi nên gã mới có địa vị Phó điện chủ.
Sự thật chứng minh, truyền ngôn không thể tin tưởng hoàn toàn.
Đối mặt với đao kiếm hợp kích của Tần Thanh Dung và Mạc Cầu, Tần Sinh lui lại, một đôi cốt trảo xuất hiện từ phía sau rồi chụp vào Linh quang đột kích.
Cốt trảo tái nhợt, âm lãnh giống như những tồn tại bên trong Cửu U, những nơi đi qua, hư không cũng vì đó mà vặn vẹo.
Trảo thế lại càng huyền diệu.
Song trảo phân ra, đao kiếm liền xuất hiện dấu hiệu muốn tách ra, đao kiếm hợp kích chi pháp nguyên bản hoàn mỹ không một tì vết cũng lộ ra sơ hở.
"Bạch!"
Bạch cốt bật lên giữa không trung, vô số lần va chạm đã ngăn cản được đao kiếm đánh tới.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.
"Bạch!"
Một vệt đao mang xuất hiện.
Đao mang mang theo từ bi tường hòa nhàn nhạt, một khắc trước vẫn còn đang ở phía chân trời, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo thì đã xuất hiện trên mi tâm của Tần Sinh.
Một ý niệm.
Trong chớp mắt này, Tần Sinh đã hiểu từ chớp mắt trong phật kinh có ý nghĩa gì?
Một ý niệm, đã qua mấy chục cái chớp mắt.
Vào lúc Tần Sinh còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì thanh bạch cốt ở phía sau đã dựa vào bản năng để phong tỏa đao mang đột kích, nhưng lại không thể địch nổi đao pháp tuyệt luân.
Đao quang lấp lóe, trong mắt liên tục xuất hiện những bóng mờ nối tiếp nhau.
Một cái bóng mờ vẫn còn chưa tan đi thì đã xuất hiện cái tiếp theo, cứ như vậy tầng tầng lớp lớp, ngang nhiên oanh phá bạch cốt phong tỏa.
"Oanh. . ."
Cơ thể Tần Sinh run lên, gã chỉ cảm thấy có vô số khí tức băng lãnh lướt qua quỷ thể của mình, mệnh hồn liền nhanh chóng tiêu tan.
"A!"
Khóe miệng của gã mấp máy:
"Hảo đao pháp!"
"Đáng tiếc. . ."
Chưa nói xong thì linh quang trong mắt gã đã hoàn toàn mờ đi.
Tần Sinh xác thực không yếu, thậm chí còn có thể tính là cường giả trong hàng ngũ Quỷ Vương Trung giai, nhưng Mạc Cầu lại càng mạnh hơn, đao pháp đã phá rất nhiều quan.
Khi còn ở Nguyên Anh sơ kỳ, hắn vẫn chưa thể chưởng khống đao pháp một cách hoàn mỹ liền có thể giết chết những Quỷ Vương Trung giai như La quân Hắc Diệp.
Hiện giờ.
Hắn đã có thể thi triển Địa Tàng Bản Nguyện đao một cách tùy tâm sở dục, Ý niệm dâng lên, đao quang đã chém vỡ mệnh hồn của đối thủ.
Bách Tịch đao, Minh Vương giáp run rẩy, phẩm giai có chút tăng lên.
Trong thức hải, một mảng lớn tinh thần lần lượt được thắp sáng.
Mà Tần Thanh Dung thì chẳng biết tại sao lại đột nhiên ngẩn ngơ, sờ lên trán mình, sắc mặt sau lớp sa mỏng có chút biến hóa.
Bất quá lúc này Mạc Cầu đang đắm chìm trong biến hóa của bản thân nên không cảm nhận được gì, đợi lấy lại tinh thần thì Tần Thanh Dung đã khôi phục bình thường.
"Thật là lớn Sát ý!"
Phương xa.
Minh Nguyệt Quỷ Vương đứng trên đỉnh núi nhìn về phía này, gương mặt xinh đẹp phát lạnh:
"Có hơn một nữa sứ thần Tổ đình đều bị Mạc đạo chủ tự tay chém giết, người này thật là hiếu sát, làm cho thiếp thân khó có thể lý giải được."
"Có lẽ là hắn sợ bí mật của Thánh nữ bị tiết lộ nên mới sẽ cấp thiết chém tận giết tuyệt như vậy?" Mông Sơn trầm ngâm mở miệng:
"Bất quá cho dù là vậy thì sát ý này cũng quá mức."
"Sau này chúng ta phải cẩn thận một chút."
Thừa Thiên hầu, La quân Hắc Diệp, Chiêu vương chi tử, Điện chủ Tổ đình, thậm chí còn mạnh mẽ xông vào Lỗ vương phủ, chém giết Vân Vương phi trước ánh mắt của bao nhiêu quỷ vật.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, đã có không biết bao nhiêu Quỷ vật thân phận bất phàm chết dưới tay vị Mạc đạo chủ này rồi.
Nghĩ kỹ lại.
Hai con Quỷ vật không khỏi kinh hãi.
. . .
Nửa tháng sau.
Lỗ vương tuyên cáo sắc lập Vương phi.
Vượt quá ý liệu của toàn bộ Quỷ vật trong Lỗ vương cảnh, vị Vương phi được sắc lập này lại không có bao nhiêu Quỷ vật từng gặp qua.
Doanh Thái Chân!
Bỗng nhiên xuất hiện một vị Vương phi, còn phải cử hành đại điển, bầy quỷ cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Bất quá đợi khi dò nghe được lai lịch của vị Vương phi này thì bầy quỷ lại cảm thấy đương nhiên.
Vị Doanh Thái Chân này chính là đồ đệ của Toàn Chân Đạo Chủ Mạc Cầu, khi còn sống còn là quốc chủ của một quốc gia phàm nhân trong động thiên Thượng Thanh Huyền U.
Đối với Toàn Chân đạo, bầy quỷ Lỗ vương cảnh đều không còn lạ lẫm gì.
Mạc Cầu thì càng là uy danh hiển hách.
Lần sắc phong vương phi này hiển nhiên cũng là vì rút ngắn quan hệ song phương, chẳng có quỷ vật nào quan tâm đến phương diện tình cảm.
Chẳng qua chỉ là một tràng chính trị thông gia mà thôi.
Đại điển được cử hành đúng thời hạn.
Âm phủ u ám tĩnh mịch giăng đèn kết hoa, cổ nhạc hợp tấu, Lỗ vương phủ trải đầy lụa đỏ, trông còn náo nhiệt hơn cả đăng cơ đại điển.
"Vương điện chủ phụng mệnh Thánh Chủ đến đây để hóa giải mối quan hệ giữa hai Vương cảnh, nào ngờ lại bị âm quỷ hãm hại, mệnh hồn tận tang."
"May mắn!"
"Đế Khốc nhận được U Minh phù hộ, báo thù cho Điện chủ, có thể trọng chỉnh Vương cảnh."
"Nay, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, vốn không nên cử hành tiệc cưới này. . ."
". . ."
Bên trong đại điện, quan lễ nghi cao giọng đọc văn do Lỗ vương tự viết, bầy quỷ dưới điện không một lên tiếng, cũng không phủ nhận những gì được viết trong đó.
Mạc Cầu và Tần Thanh Dung đứng ở phía xa chú ý buổi lễ nào.
"Tuy rằng giữa Đế Khốc và Thái Chân có quan hệ lợi ích, nhưng chung quy là người có tình đã thành gia quyến." Tần Thanh Dung nhìn điển lễ, ung dung mở miệng:
"Thật là làm cho người ta hâm mộ."
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh giá của nàng, chậm rãi mở miệng:
"Không cần hâm mộ, chúng ta cũng sẽ như vậy."
"Ngô. . ." Tần Thanh Dung hé miệng, mặt mày giãn ra cười nói:
"Chắc là huynh sẽ không nghĩ là ta cũng muốn tổ chức một hôn lễ gióng trống khua chiêng giống như vậy chứ? Danh phận phu nhân của Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu cũng không tệ."
"Đây là ta thiếu nàng." Mạc Cầu cũng cười.
"Không có ai thiếu ai cả." Tần Thanh Dung lắc đầu:
"Chúng ta, không cần như vậy."
Nàng rất rõ ràng, không ai có thể thay thế địa vị của mình trong lòng Mạc Cầu, đời này kiếp này, quan hệ giữa hai người cũng sẽ không có biến hóa.
Hiểu lầm cũng sẽ không tồn tại.
Có lẽ vì vậy mà giữa hai người sẽ thiếu đi rất nhiều tư tưởng.
Nhưng. . .
Hai người lại chẳng quan tâm?
"Hả?"
Đột nhiên.
Thân thể mềm mại của Tần Thanh Dung run lên, đưa thay sờ sờ mi tâm, bất đắc dĩ than nhẹ:
"Nên tới, cuối cùng vẫn sẽ tới."
"Thế nào?" Mạc Cầu nhíu mày.
"Bí pháp của Tổ đình." Tần Thanh Dung mở miệng:
"Xem ra Thánh Chủ đã nhận ra chuyện gì đó rồi."
"Đi!" Sắc mặt Mạc Cầu phát lạnh:
"Trở về."
Bọn hắn cũng đã chuẩn bị cho chuyện này từ trước rồi, nhưng có thể thành công hay không thì còn chưa biết.
..........
Sau khi Vương Hổ thu thập đồ vật xong liền vỗ mạnh phong lôi dực ở sau lưng một cái.
Chỉ thấy điện quang lấp lóe, bóng người liền lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Khi y hiện thân lần nữa thì đã ở bên ngoài hơn mười dặm.
Diệp Toàn Chân đang đứng ở nơi cách chỗ Vương Hổ hiện thân không xa, nàng đang nhíu mày nhìn dãy núi ở phía xa, trong mắt mang theo lo lắng.
Thấy vậy, Vương Hổ liền trầm giọng hỏi:
"Sư phụ vẫn chưa ra sao?"
"Ừm." Diệp Toàn Chân gật đầu:
"Đã hơn ba tháng rồi, khí tức của sư tổ mẫu đang yếu dần, vài ngày trước liền đã triệt để không thể cảm nhận được, ta lo là. . ."