Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 882 - Chương 882. Cửu Quan

Chương 882. Cửu Quan Chương 882. Cửu Quan


Người dịch: Whistle

Dưới luồng sát ý cực hạn này, Thần hồn Quỷ Vương hậu kỳ của lão ta không kiên trì được bao lâu liền rơi vào trong bóng tối vô tận.

Đao mang đen thui lướt qua quỷ thể của lão ta rồi chém thẳng về phía trước.

Đao mang xẹt qua chân trời, chém vào một dãy núi, trảm xuống mặt đất, sát ý quyết tuyệt ngang nhiên chém ra xa ngàn dặm.

Màu đen vốn chẳng có ánh sáng.

Nhưng trong Âm phủ tối tăm mờ mịt này lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đen.

Tia sáng màu đen này thôn phệ lấy tất cả mọi thứ, nó là biểu tượng của tử vong, phàm là có Âm hồn Lệ quỷ nhìn thấy thì quỷ thể đều sẽ bị tách rời.

Trong phạm vi ngàn dặm đột ngột trở nên yên tĩnh.

Giống như một thanh trường đao ngưng kết sát ý dựng ngang trên đỉnh đầu, cho dù là Quỷ Tướng hay thậm chí Quỷ Vương đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cơ thể căng cứng.

Sắc mặt của Tâm Kiếm Quận Chúa và Mông Sơn đều trở nên ngưng trọng, nghiêng đầu nhìn về phía vết nứt dài ngoằng trên mặt đất kia.

Vết nứt dài gần ngàn dặm này chính là do Mạc Cầu chém ra một đao.

Vết nứt đen thui, không nhìn thấy được đáy, giống như nối thẳng xuống vực sâu dưới Ma Uyên, bên trong còn tràn ngập một cỗ tử ý sát cơ ngưng mà không tán.

Có thể đoán được.

Trong vòng trăm năm tiếp theo, trước khí sát cơ kinh khủng ẩn chứa trên mặt đất này tiêu tán thì khu vực lân cận này sẽ trở thành cấm địa của những con Quỷ vật bình thường.

Thật mạnh!

Tâm Kiếm Quận chúa vô lực phát ra tiếng rên rỉ.

Rõ ràng là tu vi cảnh giới của hai người không khác biệt gì nhiều, nhưng tại sao đối phương lại mạnh một cách kinh khủng như vậy?

Mông Sơn cũng cảm thấy rất phiền muộn.

Y là Quỷ Vương Trung giai, tuy rằng trước đó y biết thực lực của Mạc Cầu không sai, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không phục.

Hiện giờ. . .

Mặc dù y được cứu nhưng trong lòng lại không vui.

Sắc mặt của hai gã Quỷ Vương Trư Cùng của Chiêu vương cảnh đã sớm không còn giọt máu nào, trong lòng đã muốn chạy trốn, nhưng lại bị cỗ sát ý này áp chế làm cho không còn sức để động đậy.

Mạc Cầu thu đao, mặt không đổi sắc, đang muốn mở miệng nói gì đó, đôi mắt đột nhiên co rụt lại:

"Ai?"

Cùng lúc đó.

Con chó trắng vẫn luôn ngồi xếp bằng ở trên vai của Tâm Kiếm Quận chúa bỗng nhiên đứng dậy, trong miệng còn nôn nóng sủa lên một tiếng:

"Gâu!"

"Bạch!"

Một vệt hàn mang đột ngột xuất hiện ở trước người Mạc Cầu, hàn mang như gai gọn, phong mang ẩn chứa trong đó làm cho người thấy phải biến sắc.

"Lục Ngự!"

Minh Nguyệt quỷ cảnh.

Đế Khốc đứng ngoài quan sát thấy được cảnh tượng này thì hai mắt liền co rụt lại, không nhịn được kinh ngạc nói:

"Kẻ này cũng tới!"

Trong Chiêu vương cảnh, ngoài Chiêu vương ra thì cũng chỉ có hai vị Quỷ Vương hậu kỳ, vậy mà lại lần lượt xuất hiện ở đây, chuyện này làm cho Đế Khốc cảm thấy ngoài ý muốn.

Chiêu vương cũng nhướng mày, dường như cũng có chút kinh ngạc:

"Ta cũng không ngờ."

Quan hệ giữa ông ta và Vân Lôi Lão Ma không tệ, cho nên lão ta mới đồng ý tới nơi này một chuyến, nhưng Chiêu Vương không ngờ là Lục Ngự cũng sẽ đi theo.

Bất quá. . .

Như vậy lại thật là đúng lúc!

Thực lực của Mạc Cầu mạnh ngoài dự liệu của ông ta, bầu không khí nơi này vốn đã giương cung bạt kiếm, nhưng bây giờ lại có thể hòa hoãn đôi phần.

Chỉ cần Mạc Cầu vừa chết, Đế Khốc sẽ thiếu đi một mối ràng buộc, vậy liền có thể hoà đàm.

Hai quỷ đều không lên tiếng, lẳng lặng nhìn xem biến cố trên chiến trường.

Mạc Cầu giết chết Vân Lôi Lão Ma chỉ bằng một kích xác thực đã nằm ngoài ý liệu của bọn hắn, nhưng thực lực của hắn cũng đang ở trong tình trạng xuống dốc, lại còn bị Quỷ Vương hậu kỳ Lục Ngự tập kích.

Sợ là. . .

Khó thoát một kiếp!

. . .

"Ông. . ."

Pháp bào tự động hộ thể, kích phát Chỉ Xích Thiên Hà, chỉ thấy sóng nước dập dờn, phạm vi một tấc ở xung quanh Mạc Cầu lập tức trở nên xa xôi ngàn dặm.

Nhưng mà, đối phương hiển nhiên cũng có chuẩn bị mà đến.

Hàn mang khẽ run lên, Chỉ Xích Thiên Hà liền bị chọc thủng một lỗ.

Sau đó chính là Thiên Binh Hộ Thể Phù văn.

Thiên Binh Hộ Thể Phù văn đã phá năm quan nên lực phòng ngự cực mạnh, chuyện này rõ ràng đã nằm ngoài dự liệu của con quỷ vật tập kích bất ngờ này, hàn mang cũng trở nên trì trệ.

Nhưng cũng chỉ bị trì trệ một giây lát này thôi, trên phù văn liền xuất hiện một vết rỉ, tiếp đó hàn mang liền nhân cơ hội này đâm thẳng vào Minh Vương giáp.

Rất hiển nhiên.

Binh khí trong tay con quỷ vật tập kích này không phải loại bình thường, có năng lực phá giáp vượt mức bình thường , Minh Vương giáp cũng chưa chắc có thể cản được.

Mà cũng trong nháy mắt này, những biến hóa trong thức hải của Mạc Cầu đã kết thúc.

Vừa mới chém giết Vân Lôi Lão Ma, tinh thần thức hải vừa thắp sáng lại lập tức tịch diệt, Thiên Binh Hộ Thể Phù Văn cũng từ đệ ngũ quan đột phá tới đệ lục quan.

"Bạch!"

Phù văn bao phủ xung quanh người đột nhiên co rụt lại, hóa thành những vệt lưu quang dung nhập vào trong Minh Vương giáp, giống như có ức vạn Phù văn đang di chuyển quanh người.

Điều này cũng làm cho lực phòng ngự của Minh Vương giáp tăng vọt lên.

"Đinh. . ."

Hàn mang cuối cùng cũng chạm tới lớp phòng ngự cuối cùng - Minh Vương Giáp.

Tiếng va chạm giòn giã vang lên, Mạc Cầu ngửa người ra sau, Minh Vương Giáp cũng điên cuồng run động, giữ vững được hai hơi hô hấp liền lùi vào trong đan điền.

Hiển nhiên, dù được Thiên Binh Hộ Thể Phù văn gia trì thì nó cũng vẫn bị trọng thương.

Mà lực phản chấn cũng làm cho con quỷ vật tập kích lùi lại, hiển lộ ra thân hình ở giữa không trung, trên mặt nó tràn đầy vẻ kinh nghi bất định.

Một chiêu vừa rồi là do nó súc thế từ lâu, toàn lực ứng phó, lại còn lựa chọn thời cơ ngay lúc khí lực của Mạc Cầu không tốt, vậy mà vẫn không thể thành công?

"Hừ!"

Lục Ngự hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt ngưng trọng, thân hình lại biến mất không thấy:

"Chết!"

Mặc dù bây giờ nó đã không thể bộc phát ra sát chiêu mạnh như vừa rồi, nhưng thủ đoạn phòng ngự của đối thủ cũng đã không còn.

Mạc Cầu lùi về phía sau, sắc mặt vẫn không có biến hóa gì.

Đối mặt với sát ý ập tới, hắn khẽ vươn tay ra, trong thức hải ngưng tụ ra một bức tượng Phật tượng sáng chói, tượng phật nhảy lên một cái.

"A Di Đà Phật!"

Trong hư không xuất hiện phật quang.

Những vầng sáng màu vàng đan xen giữa không trung, chỉ trong một cái chớp mắt đã biến thành một tôn đại phật màu vàng.

Mặt mũi của đại phật lộ ra vẻ từ bi, một tay dựng thẳng, tay phải hơi nâng một vệt đao mang, cúi đầu xuống nhìn chúng sinh bằng ánh mắt mang theo sự thương hại.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Đệ cửu quan!

"Địa Ngục bất không, thế không thành phật!"

Tiếng nói bình thản lại có kiên định khó dời dùng tốc độ siêu việt nhận biết huyền diệu xuất hiện ở trong thức hải, cùng với đó là vệt đao mang từ bi kia.

Cơ thể đang lao tới của Lục Ngự đột nhiên cứng đờ, trong con ngươi chỉ có đao mang lấp lóe, không có vật gì khác.

Chỉ một chốc lát.

Trong đầu của nó xuất hiện những gì đã trải qua trong hơn vạn năm nay, thậm chí còn có cả sinh lão bệnh tử khi gã còn sống.

Ly biệt, tình ái, không bỏ, không cam lòng, bi oán, tiếc nuối. . .

Rất nhiều bóng người xuất hiện trong đầu Lục Ngự.

Những ký ức này đột nhiên trở nên rất rõ ràng, cuối cùng lại biến thành bọt nước vỡ tan, trong đầu chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

"A Di Đà Phật."

Thân thể Lục Ngự run rẩy, gã bỗng nhiên cúi đầu, nước mắt chảy xuôi, đón lấy đao quang không tránh không né, chắp tay trước ngực nói nhỏ một tiếng:

"Ngã phật từ bi. . ."

"Bạch!"

Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất, giống như chưa bao giờ từng xuất hiện, chỉ có một bóng người đen thui đang lơ lửng giữa không trung, chắp tay trước ngực cúi đầu không nói.

Sau một khắc.

Trên người của bóng đen xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt, tia sáng dần dần bao phủ toàn thân.

Lục Ngự mở mắt, đã không còn vẻ không cam lòng và phẫn hận khi thân tử hồn tiêu, chỉ còn lại nỗi hân hỉ khi gặp khổ nạn mà được giải thoát.

"Đa tạ Đại sư."

Lục Ngự chắp tay thi lễ với tượng phật, quỷ thể cũng triệt để tiêu tán.

. . .

Minh Nguyệt quỷ cảnh.

Đế Khốc nhíu mày, ánh mắt ngưng nhiên.

Thật lâu sau.

Y mới than nhẹ một tiếng, một luồng kiếm ý chí tôn chí quý từ trên cơ thể bộc phát ra.

Thánh Vương Kiếm!

Trong đình viện chật hẹp này căn bản khó mà trói buộc được lực lượng kinh khủng như vậy, chỉ trong nháy mắt đình viện đã tan thành muôn mảnh.

Những nữ quỷ ở xung quanh lập tức biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không hề vang lên, giống như tuyết trắng rực rỡ gặp phải lò luyện nhiệt độ cao vậy.

Đám Quỷ cơ kiều mị, diễm lệ đã từng được Đế Khốc thưởng thức trước đó, nhưng khi động thủ thì y cũng không hề lưu tình.

Toàn bộ giết tuyệt!

.....

Huyết nguyệt huyền không, mây đen giăng kín.

Đế Khốc mặc mãng phục đứng giữa hư không, thân hình thon dài, vẻ mặt uy nghiêm, đôi mắt như híp mà không phải híp, dưới chân đã trở thành một vùng phế tích.

Sự phồn hoa của Minh Nguyệt quỷ cảnh đã biến mất không thấy tăm hơi.

Trong phế tích có vô số tàn thi của Quỷ cơ hòa lẫn với bùn đất, vết máu và mùi hương ngọt ngào trộn lẫn với nhau, tứ chi trắng nõn lộ rõ vẻ dữ tợn, buồn bã.

Cái đầu xinh đẹp của Minh Nguyệt Quỷ Vương cũng đang lẳng lặng nằm trong vũng máu, không còn tiếng thở.

Đế Khốc đứng chắp tay, giống như không hề nhìn thấy tình cảnh thê lương bi thảm bên dưới, thể xác và tinh thần đều đầu đặt vào trong thanh bảo kiếm đang lơ lửng trước mặt.

Bảo kiếm lơ lửng trong hư không, mũi kiếm trực chỉ chân trời, một vầng sáng trắng xoá xoay tròn xung quanh thân kiếm, thỉnh thoảng lại dập dờn giống như sóng nước. .

Thánh Vương Kiếm!

Thần khí được truyền lại từ thời thượng cổ!

Trong cảm nhận của Đế Khốc, khi quỷ lực trong cơ thể mình chui vào thanh kiếm này, trải qua kiếm khí gia trì và tăng phúc, Thần niệm liền có thể càn quét xung quanh ngàn dặm một cách tùy tâm sở dục.

Dường như thiên địa trong phạm vi ngàn dặm này đã không còn bí mật gì.

Bình Luận (0)
Comment